Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37
** (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"...... Có thể làđãbị Quốc sư đại nhân ngăn được." Kỷ Đình phỏng đoán.
Quốc sư đại nhânđãđitới trước mặt bọn họ.
Edit: Thanh Thanh
Đao quá cồng kềnh, Quốc sư đại nhânkhôngthích, ám khí là vật Quốc sư đại nhân khinh thường, chất độc rất bẩn Quốc sư đại nhân có bệnh ưa sạchsẽ, ngồi xuống đánh cờ liền tốn mất nửa ngày, Quốc sư đại nhân nhìn cái gương mặt đó của cốc chủ đại nhânthậtkhôngvừa mắt, vội vàng thua đểhắncút mau.
Thực lạt miệngkhôngmuốn dùng bữa tối, nàngnóiláo với nha hoàn là mệt nhọc muốn nghỉ ngơi, đóng cửa nằmtrênbàn trang điểm dưới cửa sổ phía nam mà suy nghĩ.
Thuật dịch dung, Quốc sư đại nhân thuathật, bởi vì cho dù có hóa trang giống như thế nàothìhắncũng vĩnh viễn chỉ cómộtvẻ mặt......
Thế giancôđộc, chỉ có nhau.
Kỷ Tâykhôngmuốn chuyển cái ý tưởng "Quốc sư đại nhân làmộtnam nhân" vào đầu cha mẹ, liền nương theo ý của bọn họ, cườinói: "Vậy ngày mai, con đem những thứ này trả lại cho Quốc sư đại nhân xử trí, lại bảo quảnsựchuẩn bị hai xe khác làm hậu lễ, tạ ơn Quốc sư đại nhân."
"Tiểu Ly, " giọnghắntrầm trầm mang vẻ đau khổ, "Cho dù muộiđãđồng ý điều gì, nếuhiệntạiđãquyên, liền vĩnh viễn đừng nhớ đến."
Đúng như Tần Tang tỷ tỷnói, quảthậttrong lòng nàng chỉ còn lạimộtngười.
"Quốc sư đại nhân!" Kỷ Tây cau mày, "Rốt cuộc muộiđãđồng ý gì vớihắn?!"
Diễm Dương công chúa cũng nghĩ như vậy: "Mấy ngày gần đây nhi tử của Sở giathậtquá kỳ cục, cũngkhôngphảikhôngcó khả năng Sở Thượng Thư cầu xin hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn."
"Bất quá, rốt cuộc vì sao hôm nay Tô công công lại đến?" Kỷ Đình cau mày ngạc nhiênnói, "Có phải hoàng thượng có ý chỉ gìkhông?"
Đêm qua Kỷ Đình từ doanh trại trở về, có tình dạy dỗ cho Tiểu Ly thông suốt, Vương Phi ở bên cạnhnóiđôi câu xin tha, cũng bị quở trách làkhôngbiết dạy con, may mà Diễm Dương công chúađãsớm gọi Kỷ Tây Kỷ Bắc đến, ở bên cạnh ra sứcnóiđỡ chọc cười, Kỷ Tây lại thề thốt hôm naysẽđích thân đưa Tiểu Ly đến phủ quốc sư nhận lỗi, Kỷ Đình đành giơ cao đánh khẽ,nhẹnhàng bỏ qua cho.
Kỷ Bắc có chútkhôngtin, chen miệng hỏi: "Nếu là thánh chỉ của hoàng thượng, sao Quốc sư đại nhân dám cãi lời?"
Hình như nàng vẫn muốn tu tiên hơn.
mộtcâu chọt trúng Quốc sư đại nhân,hắnlạnh lùng nhìn Kỷ Tâymộtcái. Tuy trong lòng Kỷ Tây có đề phòng, nhưng vẫn bị cái nhìn này làm cho sau lưng cứng đờ.
Kỷ Tây phục hồi tinh thần lại, lúc này tiến lên hai bước kéo Tiểu Ly qua, bình tĩnh từ biệt Quốc sư đại nhân, rồi lập tức xoay ngườiđi.
Tiểu Ly làm gì có tâm trạng mà nghĩ đếnhắn.
Nàng vô cùng nghi hoặc mở cửa sổ ra, nhìn thấy người ngoài cửa sổ, nhất thời kinh ngạc đứng c·h·ế·t trân.
Beta: Lam Phượng Hoàng
Lúc này Trần Ngộ Bạch mới nhìnhắnmộtcái, nhưng cũng chỉmộtcái mà thôi, chủ yếuhắnvẫn chỉ nhìn về phía người phía sau Kỷ Tây.
Trần Ngộ Bạchđitới trước mặt nàng, giơ tay lên tách Kỷ Tâyđangmuốn nhúng tay ra.
**
Nàng chôn mặt vào trong ống tay áo, đầu lắc tới lắc lui, thử xem có thể lắc cho cảm giác kỳ quái này biến mất haykhông.
Cũng maykhônglâu sauthìKỷ Tây tới,hắncố ý dậy sớm đội mưađimua há cảo, đưa đến cho nàng thuận tiện cùng ăn với nàng luôn.
Chỉ nghe tiếng Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt: "Nàng có nhớ nàng từng đồng ý gì với takhông?"
"...... A?" Tiểu Ly mờ mịt, "Gì ạ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
thậtra nàng vẫn nhớ, nàngđãđồng ý vớihắn: đời này cho dù có thành tiên haykhông, nàng cũng phảiđitheohắn.
Trong lòng Kỷ Tây giống như gió thổi mưa giông trước cơn bão, chậm rãi phun ramộthơi thở hỗn loạn,hắnđè nén đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nếuđãvậy, nàngđiđi."hắnnói.
hắnnâng tay, tay áo rũ xuống, nàng tựa nhưđangở trong vòng ôm củahắn. Khoảng cách gần như vậy,hắnhơi cúi xuống, trong mắt chỉ có nàng, trong mắt chứa ánh sáng rung động lòng người cũng những tình cảm mà nàngkhônghoàn toàn hiểu được, khiến nàng sợ hãi liên tục.
"khôngcần." Trần Ngộ Bạch nhìn nàng,nói: "Giữa chúng ta,khôngcần như thế."
mộtluồng khí nóng trào lên, Tiểu Ly dùng sức lắc đầu.
Trần Ngộ Bạch trầm giọng hỏi người cúi đầukhôngnhìnhắn: "Có phải nàngthậtkhôngnguyện ý trở lại nơi này?"
Trần Ngộ Bạch gật đầumộtcái, cứ như bình thường.
Nàng nhớ: cũng vàomộtbuổi hoàng hôn như vậy, trờikhôngmưa,khôngkhí có mùi ẩm nóng của bùn đất, tại ngưỡng cửa Từ Đườngthậtcao theo phong cách cổ xưa, nàng nắm tayhắnnhảy qua, khoảng cách cũng gần như vậy,hắncười dịu dàng thân thiết với nàng.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhếch nhếch khóe miệng.
Xe ngựa hơi lay động, Kỷ Tây nhìncôgáilên xe liền ngơ ngác, rốt cụckhôngnhẫn nại được mànói: "Tiểu Ly, muộiđãđồng ý gì vớihắn?"
Ánh sao chớp mắt buông xuống thành băng giá, ảm đạm thất sắc.
Kỷ Tiểu Lykhôngtrả lời, cúi đầu làm bộ như ngủ thiếpđi,khôngnghe thấy.
Người trẻ tuổi, quá ngây thơ.
"Đại nhân, tiểu muội ngang bướng vô lễ, hôm qua, trước mặt mọi người lại bất kính với Quốc sư đại nhân, đêm qua sau khi phụ thân trở vềđãkhiển trách tiểu muội, hôm nay phụ thân vốn muốn đích thân đưa tiểu muội đến xin lỗi, chẳng qua việc quân bận rộn,thậtsựcũng hết cách, nên mới dặn dò ta đưa tiểu muội tới, kính xin Quốc sư đại nhân tha lỗi!" Kể từ khi Kỷ ĐôngđiTây Lý, Kỷ Tây làm hết mấy việc xã giao vụn vặt trong phủ, càng lúc càng chu đáo.
Lúc này Kỷ Tây quay đầu cho Tiểu Lymộtánh mắt khích lệ.
Là bởi vìhắncũngkhôngcó cha mẹ sao? Ngay cả sư phụ cũng c·h·ế·t, so ra còn đáng thương hơn nàng? Tiểu Ly suy nghĩ, nhưng trong thiên hạ người đáng thương rất nhiều, lúc Vương Phi nương nương mang nàngđiphát cháo nàngđãgặpkhôngít, những người quần áo lam lũ kia còn đáng thương hơn sư phụ nhà nàng, tại sao nhắm mắt nàng lạikhôngnhìn thấy bọn họ?
Kỷ Tây buồn bực đưa thẳng nàng về nhà, nếu bình thường,hắnnhất địnhsẽở lại dùng bữa tối cùng nàng, nhưng hôm nayhắnnghiêm mặt đưa nàng đến cửa việnđãnóimình có việc, thấy dáng vẻ Tiểu Ly hồn nhiênkhônghiểu chuyện,hắncàng thêm khó chịu, nhẫn nhịn,khôngnóimộtcâu liền rờiđi.
"khôngthấynóigì!"nóiđến chuyện này, Vương Phi cũng cảm thấy kỳ quái: "Mới đầu ta cho là đưa sính lễ tới thay Phủ Thượng thư, sau lạikhônggiống lắm."
Rốt cuộc nàng nhát gan, rúc đầu nhích lại gần bên người Kỷ Tây. Kỷ Tây khẽ mỉm cười, đưa tay kéo nàng ra phía sau mình.
Kỷ Tây cười càng thêm thành khẩn: "Đúng rồi, Tiểu Ly là đệ tử của đại nhân,mộtngày là thầy, cả đời là cha, hẳn đại nhân cũngsẽkhôngso đo với nàng."
**
Suốtmộtđêm, ngay cả trong mộng Tiểu Ly cũng suy nghĩ về lời của Tần Tang, tiểucônương hơn mười nămkhôngcó chút tâmsựnào,lần đầu tiên hiểu được cảm giác khó ngủ.
Kỷ Tây ngẩn ra, ngay sau đó vẻ mặt như cómộttrận gió xuân phất qua, nét mặt giản ra, cười dịu dàngnóivới nàng: "Đúng vậy! Cómộtngười trong lòng ta,mộtkhi nàng vui vẻ ta liền vui vẻ, nàng đau lòng khổ sở ta liền tìm mọi cách để dỗ dành nàng, chỉ mong nàng có thể ở bên cạnh ta cả đời, được ta bảo vệ khiến cả đời nàng đều an vui."
"nóinhư thế, chúng ta lại thiếu Quốc sư đại nhânmộtân tình." Kỷ Đình thở dàinói.
Kỷ Tây nghĩ nàng chưa bao giờnóiláo,hắnthả lỏng tâm tình, nhưng lại khó tránh có chút phiền muộn, sờ sờ nàng đầu,nhẹgiọng dịu dàngnói: "Ăn chậmmộtchút......"
(đánh cuộc thua, ngồi chờthậtlâu; mấy người ném địa lôi lựu đ·ạ·n các ngươithậtgiỏi;đãđoán đúng —— tới, tới, tới đây! Nơi này có hai rương Lục công chúa! Tùy tiện mà chơi! Chơi hư quay lại mà đổi cái hoàn toàn mới!)
Kỷ Tây mới cườinóivới tiểu muội nhàhắn: "Cònkhôngnhận lỗi với Quốc sư đại nhânđi!"
**
Ngày hôm sau bên ngoài đổ mưa, sắc trời u ám, từng giọt tí tách rơitrênlá cây chuối tây ngoài cửa sổ, loáng thoáng nghe được tiếng hòe thụ tinh liên miên lằng nhằnnóihoàikhôngdứt, Tiểu Ly hơi tỉnh, co rúc trong đống chăn gấm, cả phòng có ánh sángâmu cùng nhữngâmthanhnhỏvụn,cônương trước giờ vẫnkhôngbuồnkhônglo lạikhônglý do mà thở dài.
"Muộikhôngnhớrõ." Nàng lại cúi đầu.
Tiểu Ly tháo lớp lụa đen thêu hoa văn cát tường ra, bên trong lộ ra vật gì đó, nàng trợn tròn hai mắt, chân mềm nhũn ngã ngồitrênmặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Kỷ Tây ca ca, " Tiểu Ly nhìn há cảo hình csnh bướm mà ngẩn người, ngơ ngác hỏi: "Trong lòng cómộtngười, có phải là thíchkhông?"
Kỷ Tiểu Ly sửng sốt.
Chương 37
"Sư phụ...... Người gạt ta, ta lại tức giận với người, chúng ta huề nhau. Nhưng mà takhôngmuốnđitheo người nữa, ngườikhôngphải là tiên,khôngthể dạy ta tu tiên."rõràng trong lòngđãlặpđilặp lại lời từ chối rất nhiều lần, vô cùng kiên định, lúc nàynóixong, nàng lại nhận thấyrõtrái tim mìnhđangcăng thẳng.
"Sư, sư phụ!"
Cảm giácthậtlà kỳ quái,rõràng ngườikhôngcó ở trước mắt, sao tràn ngập trong lòng đều làhắnđây? Chỉ cần nhắm mắt lại, tất cả vẻ mặt củahắnnàng đều thấy được.
Tác giả có lời muốnnói: thứ Quốc sư đại nhân thắng chính là: kiếm thuật, nội lực, khinh công, bày trận, thuốc và châm cứu.
Nhưng khi đó nàng cho rằnghắnlà tiên, cho dùkhôngthể theohắnmà tu thành thần tiên, nhưngđãcọ tiên khí lâu ngày, hẳn có thể có cơ hội lên trời gặp cha mẹmộtlần.
**
Kỷ Tiểu Ly theo bản năng luôn luôn nghe lờihắn,thậtsựchậm rãi ngẩng đầu, do do dự dự nhìn về phíahắn.
Kỷ Đình và Diễm Dương công chúa dùngmộtloại ánh mắt phức tạp nhìn nhi tử của mình.
Chỉmộtđêmkhônggặp, Kỷ Tiểu Ly lại cảm thấy sư phụ nhà nàng như có gì đó khác thường.
Nghe thấy nàngnhẹnhàng "Dạ"mộttiếng,hắncũngkhôngtức giận, chỉ lẳng lặngnói: "Kỷ Tiểu Ly, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của ta mà trả lời."
Sợ hãi núp ở sau lưng Kỷ Tây, Kỷ Tiểu Ly vẫn bịhắnnhìn mà cả người run lên,khôngthểkhôngbước ra hành lễ vớihắn, miệng lí nhí gọi: "Sư phụ."
rõràng vẫn là người đó, áo đen cao ngất, mặt mũi lạnh lùng, nàngkhôngthểnóirõchỗ khác biệt, chẳng qua khi nhìn đếnhắn, mỗimộtbước liền đến gần mình, lòng của nàng liền càng thêm hốt hoảng.
"Tiểu Ly,...... trong lòng muội có ai?" Kỷ Tây nghĩ đếnmộtchuyện, cẩn thận hỏi.
Kỷ Tiểu Ly vùi đầu gặm há cảo, thở hổn hà hổn hển gặm gần đượcmộtnửa, mồm miệngkhôngrõbuồn buồn đáp: "......khôngcó......"
"...... Takhôngnhớ!" Nàng lớn tiếng trả lời, giọngnóimang theo sợ hãi —— nàng cảm giácthậtrõtim của mình đau như cắt! Là nhũ nương chui vào trong lòng nàng sao? Nếukhôngsao lại đau như vậy!
hắntrầm giọngnóinhỏẩnchứa đầy tình cảm, Kỷ Tiểu Ly cúi đầu suy nghĩ: sư phụ ít khi vui vẻ, nàngthậtsựmuốn tìm mọi cách chọc chohắncười, nhưng cả đời...... hình như nàng chưa muốn thế.
Quốc sư đại nhânkhôngthèmnóicâu thứ hai, phẩy tay áo bỏđi.
Thấyhắn, tiểucônương lộ vẻ hoảng hoảng hốt hốt, Kỷ Tây cho là vẫn vì chuyện đêm qua phụ thân khiển trách, thở dài,hắnđưa túi há cảo cho nàng, an ủi nàng: "Phụ thân cũngkhôngtrách trách muội, chẳng qua ngay trước mặt Tô công công, muội lại vô lễ với Quốc sư đại nhân, phụ thânkhôngkhỏi khó xử, mới có ý bảo muội đến cửa xin lỗi. Bất quá gần đây việc quân của phụ thân bận rộn,đãdặn dò ta đưa muội đến phủ quốc sư, đến lúc đó có ta, ta nhất địnhsẽche chở muội, muộikhôngviệc gì phải sợ."
Trần Ngộ Bạchkhônglộ tâm tình liếc nhìn nàngmộtcái, đặt bọc đồ lên của sổ của nàng.
Quốc sư đại nhân gặp bọn họ ở phòng khách Vạn Thiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Đình gật đầu, vỗ vỗ bả vai Kỷ Tây: "Rất thỏa đáng!"
đanglắc đến đầu tóc rối bời,trêncửa sổ chợt truyền đến ba tiếng "cộc cộc cộc".
Tiểu Ly đứng lên mở cửa sổ, trong lòng kỳ quái nghĩ là ai vậy? Kỷ Tây Kỷ Nam đến bây giờ vẫn luôn vào cửa trước, Kỷ Bắc lạikhônglễ phép gõ cửa sổ như vậy —— chỉ thiếu chút làmộtcước đá vào thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như thế, Kỷ nhị thiếu thông minh giả hồ đồ liền dẫn tiểucônương nhàhắn, mang theo hai xe sính lễ lớn mà Quốc sư đại nhân chuẩn bị cho tiểucônương nhàhắnvà hai xe tạ lễ của phủ Trấn Nam Vương, chậm rãi đến phủ quốc sư xin lỗi.
trênđường trở về, suốt đườngđitrong buồng xe đều yên tĩnh.
Cũngkhôngphải chỉ là sợ hãi. Nàngkhôngbiết mình bị làm sao, từ trước chưa từng như thế với người này...... Muốn lui về phía sau trốnkhôngđểhắnnhìn thấy, lại muốn nghênh đón ôm chầm lấyhắn.
Kỷ Tây chợt sinh ra cảm giác xa lạ —— tiểucônương nhàhắnlà vui vẻ vô lo, chưa từng có tâmsự, kẻ ngẩn người trầm tư trước mắt,nóiláo che giấu này là ai?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.