Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 1-2: Phiên ngoại sính lễ《 Khanh vốn là giai nhân 》

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1-2: Phiên ngoại sính lễ《 Khanh vốn là giai nhân 》


"Hu hu......" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng Tiểu Cách cũng được buông tha, mệt mỏi rũ mắtkhôngnóiđượcmộtchữ, chốc lát sau hơi lạnh từ giường hàn ngọc thấm vào hỷ phục, nàng bị lạnh mà run run, ngay sau đó liền đượchắnôm lật lên.

Kỷ Tiểu Cách vừa nghehắnsẽđối phó Tần Tang, sợ đến giật mình, chủ động cong chân lên, vụng về lại có hiệu quảrõràng mà quyến rũhắn, trong lòng Trần Ngộ Bạch càng hận hơn, nhưng lại hết lần này tới lần kháckhôngngăn cản được, híp mắtmộtcái, đè nàng xuống hung hăng giày xéo......

Người lạnh lùng như vậy, luôn uy h**p muốn độc c·h·ế·t nàng, cực ít khi cómộtnụ cười, thế mà cũng có lúc nóng bỏng như vậy sao...... Tiểu Cách dần dầnkhôngcòn đau nữa, trong lúc tê tê nóng nóng nửa muốn hôn mê mà suy nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

......

Quốc sư đại nhân luôn luôn tỉnh táo, khắc chế, trí tuệ như tiên giáng trần lại đỏ mắt nằm sấp lên thân thểnhỏnhắn tinh tế xinh đẹp, muốn kịch liệt lay động vùi vào thân thể nàng, hô hấp chưa từng rối loạn chút nào lúc này lại ồ ồ hổn hển, ngắt quãng lộn xộn, lay độngthậtmạnh.

hắnluôn luôn kiên cường lạnh nhạt, lúc này trong giận dữ mang theo tức tối và háo sắc, giọngnóitự nhiên trở nên ác liệt hơn, nước mắt long lanh trong hốc mắt nàng, c*n m** d*** oan oan ức ức nhìnhắn,khôngdám khóc, lại càng muốn khóc.

Hai tay cung bộc cầm lệnh bài Huyền Vũ, lănmộtvòng chạy xa.

Kỷ Tiểu Cách vừa đau vừa có cảm giác tê dại kỳ quái gấp mấy lần, chỉ biết nghẹn ngào nức nở mà khóc.

"Cái này, tặng cho nàng làm sính lễ."hắnchợt nhétmộtvật vào trong tay nàng.

Edit: Lam Phượng Hoàng

Kỷ Tiểu Cách bừng tỉnh hiểu ra, "Khó tráchtrênlệnh bài của Tiểu Tứ ca ca cómộtcon hổ lớn uy phong lẫm lẫm! Trần Ngộ Bạch, của chàng là hình gì?"

g*** h** ch*n Kỷ Tiểu Cách bị ma sát như có lửa, khóc muốn co người, lại bịhắnkềm ở bả vai, vây ở phía dướikhôngthể động đậy.hắnđánh tới từng cái từng cái, nàng lại từng tiếng từng tiếng ô ô khóc gọi, nước mắt chảy xuống ướtmộtlớp tóc,hắncòn chưa chịu dừng lại, chỉ mê loạnnhẹgiọng dụ dỗ bên tai nàng: "Đừng khóc...... Tiểu Cách ngoan, ôm chặt ta......"

"Đem về báo cáo!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này nàng mới hăm hở lật qua lật lại lệnh bài xem mấy lần,nói: "Tiểu Tứ ca ca cũng cómộttấm lệnh bài như vậy."

Kỷ Tiểu Cách chậm chạp nửa ngày mới nâng được tay lên, chỉ thấy làmộttấm lệnh bài đen bóng lạnh lẽo, nàng bẹt miệng mếu máo.

"......" Khóe miệng Trần Ngộ Bạch co rútmộttrận, kiềm chế mà dụ dỗ: "sẽchuẩn bị cho nàng thứ tốt hơn!"

Dọc theo hành langnhỏlà trùng trùng điệp điệp màn che bằng băng trù ánh vàng xa hoa,trêngiường hàn ngọc ngàn năm tỏa khí lạnh bốn phía, hỉ phục màu đỏ thẫm xốc xếch trảitrêngiường, hai thân thể dây dưa quấn lấy nhau như hai sợi dây, nam tử gầy gò thon dài chặt chặt chẽ chẽ bao phủ, tiểucônương kia chỉ lộ ra tay chân mảnh khảnh trắng như tuyết khoáctrênngườihắn, tiếng khóc đứt quãng.

Lúc này, xa xa ở cửa sổ ngoại viện lại truyền đến giọngnóisợ hãi của cung bộc (

"A......" Nàng cười khanh khách đến đỏ mặt, "thìra ngươi là con rùa đen!"

"Kỷ Tiểu Cách!" Rốt cụchắnkhôngnhịn được mà đen mặt, đè nàng xuống, cắn răng nghiến lợi: "Rốt cuộc đời trước ta thiếu nàng cái gì!"

sắt đen

Chương 1-2: Phiên ngoại sính lễ《 Khanh vốn là giai nhân 》

Dạ Minh Châu hiếm thấy trong bốn góc phát ra ánh sáng yếu ớt, nền nhà sáng bóng bằng bạch ngọc long lanh được chiếu sáng, cả phòng chồng chồng lớp lớp tơ lụa thượng hạng, màu đen tĩnh lặng trong ánh sáng ấm áp sáng trong của ngọc.

"khôngbiết...... Nhưng mà, chàng cũngkhôngbiết sao? Chàngkhôngphải là thầy bói sao?" Nàng trợn tròn hai mắt nhìnhắn.

"khôngđược khóc!" Trần Ngộ Bạch vừa phát tiết hung hăng nhấn vào, vừa nặng nề hôn những giọt lệ chảy xuốngtrênkhuôn mặtnhỏnhắn của nàng.

mộtcăn phòng vô cùng đơn giản lại vô cùng xa hoa, sau màn giường truyền raâmthanh mềm mại sụt sùi của tiểucônương, phảng phất mang theo mùi thơm mê hoặc nào đó.

"...... Ai dạy nàng!" Quốc sư trẻ tuổi giận dữ, trong chốc lát liền thông suốt, "Tần, Tang ——sẽcómộtngày tasẽchohắnđẹp mặt!"

Giường hàn ngọc ngàn năm phía dưới cũng bị lạnh lẽo do nam nhân phát ra vào giờ phút này đông lạnh thành tiếng xèo xèo.

Ánh mắt của nàng mởthậtto, tò mò hỏi.hắnluôn luôn thích nàng ngây thơ hồn nhiên nhất,khôngkhỏi mỉm cười, giọngnóikhôngtự giác mà dịu dàng rất nhiều: "Huyền Vũ là thần thú thượng cổ, thểhiệntrênhình ảnh mai rùa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

trênhỷ phục, tân nương tử cướp được tóc mai hỗn loạn, thân thể giống như bạch ngọctrênnền đỏ thẫm, gương mặt đẹp tinh khiết như hoa Dành dành đỏ thẫm, muốn khóc lạikhôngkhóc nhìnhắn, cái chân non mềm trắng như tuyết của nàng còn câu ngang hông, Trần Ngộ Bạch chỉ cảm thấymộtđốm lửa thẳng tắp chạy từ tim đến thắt lưng, thiêu đốt tới bụng dưới, "phừng phựt"mộtcái làm dâng lên lửa nóng hung tàn.

"khôngcho phép khóc!"

"Hu hu Chàngkhôngđến...... Nhị hoàng tử điện hạ cũngsẽđến ô ô ô......"

) nặng nề bay ra ngoài nện lên vaihắn, bả vai nhất thời bị đập đau.

"Ta là Quốc sư! Quốc sư!khôngđược gọi ta là thấy bói nữa!"

Trần Ngộ Bạch hừ lạnhmộttiếng, gạt tay nàngđangchetrênmắt ra, "Lá gan lớn như vậy, dámkhôngnghe lời ta, chút đau này lại khóc?khôngcho khóc!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng khóc lập tứcnhỏlại, đau khiếncôgáihỗn loạn mê man cheđiánh mắt,nhỏgiọng nức nở: "Nhưng mà đau quá...... Hu hu Trần Ngộ Bạch chàng khi dễ ta......"

): "Quốc sư đại nhân, hoàng thượng cho truyền bảo người lập tức vào cung yết kiến...... Lập tức vào cung yết kiến......"

Trong nhà, Kỷ Tiểu Cách chống lên ngựchắnnhìn ra ngoài cửa sổ, bị người tức giận ôm ngang kéo tới đè nặng xuống dưới, nàng vừa giãy giụa vừa kêu: "Sao chàng lại ném sính lễ của tađi!"

"Cả đời này trừ ta, nàng đừng mơ tưởng gả cho người khác!"hắnm*t ngọt ngào từ trong miệng non nớt của nàng, trầm trầm thấp thấp,nóitừng chữ từng câu.

"Còn khóc! Kỷ Tiểu Cách, nếu hôm nay takhôngđến...... Nàngthậtsẽgảđi?"

"Ta chỉ lấy cái đó!"

Trong nháy mắt, mặt Trần Ngộ Bạch trầm xuống cơ hồ rỉ nước......

Trần Ngộ Bạch vừa nhìnđãbiết trong lòng nàng suy nghĩ gì, nén nhịn mà giải thích: "Đây là lệnh bài của môn chủ Ám Dạ cốc, cũng tượng trưng cho Quốc sư của Đại Dạ, đó là..... vật quan trọng nhất của ta."

"Cút!" Trần Ngộ Bạch gầm lên như sấm sét, khiến cung bộc sợ hãi ngã nhàotrênđất, ngay sau đó cửa sổ bịmộtluồng khí đánh văng ra, lệnh bài huyền thiết (

Còn muốn chặt đến thế nào nữa?! Kỷ Tiểu Cách khóc đỏ chóp mũi, thê thê thảm thảm đưa tay ôm sát cổ củahắn,hắnthuận thế chôn mặt bên gáy nàng, toàn bộ hô hấp nóng bỏng tràn vào bên tai nàng.

người hầu trong cung

Rốt cuộchắncũng tận hứng, hung hăng nhấn vào nàng mấy cái, thân thể cứng còng dừng lại trong chốc lát, mồ hôi đầm đìa ngã lêntrênngười nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1-2: Phiên ngoại sính lễ《 Khanh vốn là giai nhân 》