Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Gió xuân nắng hạ, tình yêu cuối cùng cũng nhận được hồi đáp
Tuyên Dụ nhìn hai người bạn thân,chẳng lẽ hồi đó vì nể mặt cô mà hai người này giả vờ bất bình thay cô, thực ra trong lòng lại cực kỳ ngưỡng mộ Úc Văn Yến.
Ánh mắt Úc Văn Yến lóe lên vẻ hẹp hòi: “Ừhm?”
Từ Hướng Hàng cũng vậy: “Anh Yến đẹp trai thật, nói hay quá, lại có thêm một bài phát biểu mẫu để học hỏi rồi.”
“Úc Văn Yến, em đã nói rằng tình cảm của anh sẽ không bị phụ lòng, dù ở quá khứ hay hiện tại.” Tuyên Dụ đã không còn e ngại những câu hỏi của anh nữa.
“Tuyên Dụ, em làm biểu cảm gì thế? Anh không đủ để em đem khoe hả?” Úc Văn Yến nắm cằm cô, lắc nhẹ đầy ngả ngớn.
“Tuyên Dụ, Lý Tô Tô.” Một chàng trai gọi tên họ.
Anh khẽ cúi chào rời sân khấu, tiếng vỗ tay và trêu chọc dưới khán đài lẫn lộn.
Từ Hướng Hàng huých lại, nhỏ giọng đáp: “Không được đâu, lộ liễu lắm.”
Lý Tô Tô gật đầu, ghé sát tai Tuyên Dụ nói: “Người ta đồn rằng hai người có mối thù không đội trời chung, nhất định phải đuổi g·i·ế·t đối phương đến tận chân trời góc biển. Hồi trước tớ không dám nói với cậu, sợ cậu càng tức hơn.”
“Tuyên Tuyên, tối nay cậu có đi họp lớp không?” Đoạn Thừa Vận hỏi cô.
Tuyên Dụ cười không ngừng, vỗ vào bả vai anh: “Được rồi, thả em xuống.”
“Úc Văn Yến, Tuyên Dụ thích anh, người em thích từ thanh xuân thì của năm mười sáu tuổi đến nay vẫn luôn là anh.”
Hôm nay, Úc Văn Yến mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản phối với quần tây, cởi một cúc áo để lộ yết hầu, tay áo xắn lên thoải mái, tay đeo dây bạc Panda Daytona, không quá cứng nhắc, theo phong cách nhẹ nhàng trưởng thành. Anh nhận micro, bình tĩnh đứng trên bục phát biểu: “Chào mọi người, tôi là Úc Văn Yến. Tôi biết mọi người đang tò mò tại sao tôi lại đứng đây. Hai tháng trước, thầy Giả muốn chọn một người phát biểu trong khóa chúng ta, nhưng vì Ôn Trạch Tự hiện đang công tác ở nước ngoài, không về được nên tôi may mắn có được cơ hội này.”
“Chả sao cả, chúng ta có thể làm hậu phương hỗ trợ cho vợ chồng họ, có gì khó cứ tìm bọn mình, nhất định là xong ngay.” Từ Hướng Hàng cười hihi, cũng không bận tâm việc Lý Tô Tô trêu chọc.
“Thì đúng là vậy thật, nhưng người ta lại có ý định phát triển, cậu chú ý tí đi.” Lý Tô Tô tin chắc giác quan thứ sáu của mình sẽ không sai.
Những người xung quanh đều kinh ngạc khi biết tin Úc Văn Yến đã kết hôn, giờ mới để ý thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bàn tay trái của anh. Mọi người tò mò không biết đối tượng của anh là ai mà có bản lĩnh như vậy, đến mức cưa đổ một trong hai nam thần của Cảng Định.
Đoạn Thừa Vận cười: “Vậy thì tối nay nhất định phải uống với nhau một ly đấy.”
“Không sao đâu, mặt trời gay gắt, cùng che ô thôi, chẳng ai nói gì đâu.” Từ Hướng Hàng ôm lấy vai Lý Tô Tô, vỗ nhẹ vài cái.
“Hôm đó thêm cậu vào danh sách bạn bè mà tôi chưa kịp trò chuyện kỹ. Nghe nói cậu đang học thạc sĩ tại Đại học Kinh Bắc?” Đoạn Thừa Vận hỏi Tuyên Dụ.
“Tuyên Tuyên…… Chẳng phải cậu ấy đã xem vòng bạn bè của cậu rồi à? Không thấy bài đăng chính thức của cậu sao?” Lý Tô Tô cảm thấy Đoạn Thừa Vận cố tình bắt chuyện làm thân với họ. Nãy vừa bước vào cửa còn gặp được bạn bè khác trong lớp, sao không lên chào hỏi người ta mà lại đi thẳng theo họ, người không biết còn tưởng họ là nhóm bốn người đấy.
Tuyên Dụ bình thản nói: “Bọn tớ chưa nghĩ quá xa đâu. Hơn nữa, cả hai đều đang ở giai đoạn thăng tiến trong lĩnh vực của mình, đương nhiên sự nghiệp là ưu tiên. Kế hoạch hiện tại của tớ là cố gắng hoàn thành chương trình tiến sĩ trong hai năm, rồi về nước.”
Úc Văn Yến:【Vậy gặp nhau sau khi tan cuộc nhé?】
……
Lười biếng là vì cô quá bận rộn, nhưng hiện tại có người sẵn lòng trang điểm cho mình, cô lập tức ngồi tới gần, nhắm mắt lại, để mặc cho Lý Tô Tô thoải mái thể hiện trên mặt cô.
Mọi người bàn tán xôn xao, ngay cả Lý Tô Tô cũng hào hứng theo, như thể người nhà làm rạng danh, cô ấy được thơm lây.
“Đoạn Thừa Vận!” Lý Tô Tô kinh ngạc, “Cậu đến rồi à? Các bạn trong lớp đâu?”
Đồ đàn ông lắm chiêu trò!
Úc Văn Yến: “Anh thấy hình nền máy tính bảng của em là bức ảnh chúng ta chụp cùng nhau năm anh học lớp 12, cho nên anh nghĩ đã đến đây rồi thì chụp một tấm làm kỷ niệm luôn đi.”
Cửa sổ xe phía trước hạ xuống, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn nhó xuất hiện.
Lý Tô Tô: “Trời đất, cũng chẳng trách cậu ấy hiểu lầm cậu còn độc thân.”
Đoạn Thừa Vận: “Vậy tôi đi chung với các cậu nhé, lâu rồi không gặp, cùng uống một ly trò chuyện.”
Cách đó không xa, có vài học sinh mặc đồng phục chạy đến, vẫn là kiểu dáng họ từng mặc năm xưa, Tuyên Dụ không kìm lòng được mà nhìn thêm vài lần.
“Tuyên Tuyên, tôi khá tò mò vì sao hồi đấy cậu bị cho là không hợp nhau với Úc Văn Yến đấy?” Đoạn Thừa Vận đứng sau họ hỏi.
Đợi đến khi tài liệu hiển thị gửi thành công thì Tuyên Dụ mới thu dọn đồ đạc và lao nhanh xuống lầu.
“Chuyện đó……” Tuyên Dụ ấp úng mở lời, do dự không biết nên giải thích sao.
Vẫn biết lời đồn thường thái quá, nhưng không ngờ nó lại thái quá đến mức này.
Úc Văn Yến ngẩn ra, khóe môi anh dần cong lên nhưng không dám chắc chắn hỏi: “Chọc anh vui hả?”
Đến phần cảm ơn, anh dừng một chút: “Bản nháp của tôi viết có đoạn cảm ơn đến trường cũ và vợ tôi nhưng cô ấy xem xong thấy không ổn nên đã xóa đi, dù vậy tôi vẫn muốn nói rõ. Hôm nay đứng ở đây, tôi muốn cảm ơn sự bồi dưỡng của trường, đồng thời cảm ơn gia đình và người tôi yêu đã ủng hộ sự nghiệp ngoại giao của tôi.”
Lý Tô Tô lườm: “Mấy người đúng là làm quá, vừa sợ nắng vừa sợ bị nói.”
Đám đông phía trước truyền tới tiếng xì xào, người chen người lấn, có người mượn đường đang đi tới.
“Tuyên Tuyên, đến rồi à?” Đường Phục Tông chen qua đám đông tiến lại.
“Làm bậy hồi nào, một tuần không gặp, chồng em muốn hôn một cái cũng không được sao?” Úc Văn Yến ôm cô bước ra sảnh lớn, một tay đút túi quần, dáng vẻ thoải mái, chẳng chút nghiêm túc.
Tuyên Dụ cầm gương lên, tự đánh phấn màu nâu đất, không muốn trang điểm quá đậm, vừa làm vừa nói: “Thôi đi cô Tô Tô ơi, cậu đầu tư vào đồ sưu tầm kiếm được bộn tiền, còn có tài khoản tự marketing của cậu, giờ cũng đã là blogger triệu follow rồi còn gì.”
Úc Văn Yến đỡ eo cô, xoay một vòng tại chỗ như chơi xích đu.
Đoạn Thừa Vận nhìn sang cặp vợ chồng đang thì thầm to nhỏ bên cạnh. Họ lập tức im bặt, hài hoà khoác tay nhau trông rất thân mật.
Lý Tô Tô trừng mắt với cậu ấy: “Đàn ông con trai mà sợ cái gì?”
Tuyên Dụ vốn không muốn trang điểm, nghĩ thầm ở lễ kỷ niệm trường cô chỉ cần xuất hiện qua loa, không cần ăn mặc quá trịnh trọng.
Lý Tô Tô: “Ừhm, cũng mời bạn bè cùng lớp, tiếc là khi đó cậu đang ở nước ngoài.”
“Được rồi, tôi đếm ba hai một thì hai người nhìn vào ống kính nhé.”
“Bọn tớ…… không hợp lắm sao?” Tuyên Dụ nghi hoặc, bản thân cô lại thấy họ khá hòa thuận, chỉ thỉnh thoảng cãi nhau chút thôi.
Một bạn học bạo dạn đứng bên cạnh, hỏi: “Tuyên Tuyên, bây giờ cậu vẫn còn liên lạc với Úc Văn Yến à?”
Tuyên Dụ: ……
“Chồng, hay là anh đổi với Tuyên Tuyên đi, người ngoài nhìn vào sẽ thấy mối quan hệ của hai người họ quá mờ ám đấy.” Lý Tô Tô huých vai vào Từ Hướng Hàng.
“Cậu ra nước ngoài học tiến sĩ, còn anh Yến thì sao?” Lý Tô Tô trò chuyện với cô.
Úc Văn Yến khẽ cọ chóp mũi vào tóc mai của cô, dịu dàng nói: “Cô Tuyên Dụ trong lòng anh, em đã là người tốt nhất rồi.”
“Không sao, anh dạy em.” Úc Văn Yến nhìn cô cười cưng chiều, “Nhưng tới thứ Sáu phải về ở nhà ông nội vài ngày, không thì bố bảo chúng ta chỉ đến nhà mẹ mà không qua nhà ông ấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi đến ngã rẽ cuối con đường lớn, đối mặt với hai lối dẫn đến những nơi khác nhau mà Lý Tô Tô ngơ người: “Giờ chúng ta đến khu học cấp hai hay khu cấp ba đây?”
“Không hổ là trai đẹp của Cảng Định, thời đi học đã đẹp trai, giờ vẫn đẹp trai. Thời gian trước, tôi đã từng thấy anh ấy một lần trên bản tin.”
Đường Phục Tông đột nhiên xuất hiện trên cầu thang dài, hét xuống chỗ họ: “Hai người xong chưa đấy!”
“Cảm ơn.” Đoạn Thừa Vận ga lăng nhận lấy chiếc ô che lên.
Lý Tô Tô cười đồng ý, câu trả lời có phần khách sáo xa lạ. Sau đó, cả bốn người lại im lặng, hoàn toàn không còn không khí náo nhiệt như khi ba người đi cùng nhau như vừa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuyên Dụ lấy lại tinh thần, gật đầu: “Các cậu đi thì tôi cũng đi.”
Tháng trước, Úc Văn Yến từng đề nghị với cô đi học lái xe để sau này tự lái để đi làm, nhưng không cần nghĩ cũng biết Tuyên Dụ từ chối ngay. Cô tuyệt đối không chịu thừa nhận mình kém cảm giác về phương hướng, chỉ nói rằng đang ở giai đoạn quan trọng của nghiên cứu sinh năm Ba, công việc trợ lý cố vấn nặng nề, lại còn bận chuẩn bị đi du học lấy bằng tiến sĩ nên chẳng còn sức làm việc khác. Úc Văn Yến chẳng tin chút nào, nhưng vẫn cho cô lối thoát, hứa rằng nếu cô không học thì thôi, sau này anh sẽ làm tài xế riêng cho cô. Thế nhưng công việc bận rộn khiến anh không thể ở nhà thường xuyên, phần lớn thời gian là tài xế nhà đưa đón, còn gấp thì cô tự đi xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tách một tiếng, bức ảnh được lưu lại, họ dựa sát vào nhau, mãi mãi lưu giữ tình yêu.
“Để anh xem giấy mời.” Từ Hướng Hàng mở hộp thư điện tử trên điện thoại, lướt tìm email đã nhận, “Tới hội trường lớn của khu cấp ba, bên ấy có hội cựu học sinh. Buổi chiều ở trường sẽ đông người hơn, buổi tối có biểu diễn văn nghệ, sau đó là tiệc họp lớp do từng lớp tự tổ chức.”
Lý Tô Tô che miệng giả cười, Từ Hướng Hàng phối hợp ăn ý, khoác tay cô ấy đi ra ngoài, vội nói: “Không phải em nói muốn nếm thử tào phớ hoa ở phố sau sao, chúng ta đến đó xếp hàng trước đi.”
Khi Tuyên Dụ giải quyết xong các tài liệu khẩn cấp đã gần 11 giờ và Lý Tô Tô thì cũng đã nhắn tin giục đến lần thứ tư.
“Tôi đếm chim sẻ hồi nào? Tôi rất nghiêm túc…… suy nghĩ vấn đề, có được chưa!” Tuyên Dụ phản bác tới cùng nhưng không tránh khỏi chột dạ, vì cô chỉ toàn nghĩ mình sẽ ăn gì sau khi tan học.
“Thôi thôi.” Tuyên Dụ không muốn lát nữa bị kẹt cứng ở đây không ra được.
Đoạn Thừa Vận đi đến bên cạnh Tuyên Dụ, Tuyên Dụ liền nghiêng chiếc ô che nắng sang phía cậu ấy theo phép lịch sự.
Tuyên Dụ khựng lại vài giây, cười gượng: “Trong danh sách bạn bè có quá nhiều thầy cô và bạn học, tôi đặt chế độ chỉ hiển thị bài viết trong ba ngày thôi.”
Lý Tô Tô muốn nói, đâu chỉ hiểu lầm không thôi, hai người đó đã lén lút thân thiết từ lâu, không chừng thời đi học đã liếc mắt đưa tình, mãi đến khi Tuyên Dụ tốt nghiệp cấp ba mới chính thức công khai.
Xung quanh càng lúc càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, Tuyên Dụ bước đến chỗ anh ấy, thấp giọng hỏi: “Anh Tông? Anh không ngồi phía trước sao?”
“Ừhm……” Tuyên Dụ không quen người bạn này, nghĩ thầm gọi thân thiết quá đấy.
Tuyên Dụ không muốn đi cùng anh cho lắm, vì cô không quen biết bạn học của anh, sợ đến đó sẽ ngại.
“Ơ…… ừhm, anh đi đi.” Tuyên Dụ đẩy Đường Phục Tông ra phía ngoài, chẳng lẽ không thấy những ánh mắt xung quanh sắp dính chặt lên họ rồi sao!
Úc Văn Yến né tránh, Tuyên Dụ tấn công bất ngờ, nhảy lên người anh rồi hôn một cái lên má anh: “Siêu cấp đáng khoe. Em cũng nhớ anh.”
Tuyên Dụ định từ chối lịch sự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nói không nhắc, vậy mà vừa xuống sân khấu đã chạy tới ôm cô, làm vậy thì khác gì nhắc đến?
Xung quanh lại yên tĩnh, chuyên tâm lắng nghe Úc Văn Yến phát biểu.
“Tôi còn thấy bức ảnh hoạt động cậu đã đăng trên vòng bạn bè, cứ tưởng cậu ở lại trường làm giảng viên rồi.” Đoạn Thừa Vận có ý muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng Tuyên Dụ không quen vừa nghe phát biểu trên sân khấu vừa công khai trò chuyện.
Ra khỏi bãi đỗ xe, ba người nhìn cổng trường trang nghiêm mà không khỏi cảm thán rằng chớp mắt một cái thời gian đã trôi đi mất. Cuộc sống học đường với những tiết học bất tận và bài tập không bao giờ viết xong dường như mới diễn ra hôm qua.
Đến chỗ bằng phẳng, Tuyên Dụ thấy Đường Phục Tông đang loay hoay với chiếc máy ảnh DSLR: “Sao bỗng nhiên lại chụp ảnh?”
Lý Tô Tô với Từ Hướng Hàng đã tới từ một tiếng trước, cả hai đỗ xe ở bãi đỗ xe ngoài trời trước tòa nhà hành chính, chán nản ngồi đánh ván mạt chược hai người trong lúc chờ Tuyên Dụ.
“Hai thằng đàn ông che chung một chiếc ô thì kỳ lắm!” Từ Hướng Hàng nhỏ giọng phản bác.
“Em không muốn anh nhắc đến em, là muốn giữ hình tượng độc thân à?” Úc Văn Yến luôn có thể đặt ra những câu hỏi cực kỳ sắc bén.
Úc Văn Yến gửi tin nhắn wechat hỏi cô có muốn cùng đến trường với anh không.
“Sao anh ấy lại được mời phát biểu vậy? Chỉ có mỗi anh ấy là người trẻ tuổi, những cựu học sinh khác toàn là doanh nhân bốn năm chục tuổi đầu.”
Nhưng do quá đông người nên Đoạn Thừa Vận đứng sát sau lưng Tuyên Dụ. Người ngoài không biết nhìn vào tưởng như họ đang thân mật dính sát nhau.
Úc Văn Yến nói thẳng: “Thật ra năm đó anh chỉ muốn chụp với em thôi.”
–
Tuyên Dụ nghĩ thầm, chi bằng nhân cơ hội này giải thích một chút, bèn mở miệng: “Tôi và anh ấy……”
Úc Văn Yến đi trước cô vài bậc thang, chậm rãi bước lên trên.
Đường Phục Tông chuẩn bị lùi lại, nhưng chợt nhớ ra gì đó, bèn quay lại: “Tuyên Tuyên, chờ lát nữa buổi lễ kết thúc, em đến gốc cái cây lớn chờ cậu ấy nhé.”
“Nghe nói bọn cậu kết hôn năm ngoái?” Đoạn Thừa Vận hỏi.
Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, Tuyên Dụ có việc đột xuất ở trường, chưa đến 7 giờ sáng, cô đã vội vã rời khỏi nhà.
“Có cả chỗ của bọn em à?” Lý Tô Tô vui vẻ chen lên, còn kéo theo Từ Hướng Hàng đi cùng.
Cả đám người nhìn theo, nếu họ thật sự đi tới đấy ngồi thì chẳng phải người ta sẽ bàn tán sao.
Đi trên con đường trong khuôn viên trường, Lý Tô Tô ríu rít kể lại câu chuyện thú vị trước đây, cô ấy chỉ vào hành lang văn hóa và nói: “Tớ nhớ mỗi lần sắp thi, ba đứa mình lại cầm quả táo đến đây bái Khổng Tử, từng bị lớp phó bắt gặp một lần, thế là cả lớp đồn ầm lên, nói ba đứa mình kết nghĩa vườn đào.”
-Hoàn chính văn-
Tuyên Dụ bước lên một bước, đứng lên bậc thang bên dưới chỗ anh: “Em thích một người, anh ấy mãi mãi là sự tồn tại nổi bật nhất giữa đám đông. Khoảng cách giữa em và anh ấy không chỉ là là từ khu cấp hai đến cấp ba, không chỉ là ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, không chỉ là sự lỡ hẹn ở buổi lễ tốt nghiệp, cũng không chỉ là từng bước đi theo dấu chân anh ấy lên cao.”
Mùa khai giảng tháng Chín, một nhóm tân sinh viên đã đến nơi, cả khuôn viên trường ngập tràn sức sống, hít một hơi không khí lập tức cảm thấy tràn đầy động lực. Tuyên Dụ rất thích bầu không khí này, vì vậy sau vài lần trò chuyện sâu sắc với Úc Văn Yến, cô đã lên kế hoạch cho sự nghiệp tương lai—— Cô sẽ trở lại giảng đường làm giáo viên sau khi học xong tiến sĩ.
Tuyên Dụ và Úc Văn Yến giữ khoảng cách nhỏ, nói: “Đừng làm bậy nữa, trong trường còn học sinh, ảnh hưởng không tốt.”
“Đương nhiên bọn tớ không muốn xa nhau cũng từng thử nghĩ xem có cách nào tránh được việc sống hai nơi không. Nhưng tớ không muốn kế hoạch nghề nghiệp của anh ấy bị xáo trộn, anh ấy cũng không muốn tớ lùi bước vì anh ấy. Cho nên bọn tớ đã thỏa thuận, cùng nhau tiến về phía trước, vừa lo sự nghiệp cá nhân vừa chăm chút cho gia đình.” Tuyên Dụ thấy cũng không sao cả, miễn là hai người có chung quan điểm sống là được.
Lý Tô Tô kéo dài giọng nói: “Nhanh lên nào Tuyên Tuyên, tớ chờ cậu đến mức suýt ngủ gật luôn.”
Tuyên Dụ từ chối ngay: “Thôi vậy, lát nữa chúng em dạo qua chợ phiên ở khuôn viên trường để mua đồ lưu niệm rồi.”
“Đàn anh Úc, em không yêu sớm đâu.” Tuyên Dụ dựa vào lòng anh, dịu dàng đáp lại: “Nhưng em sẽ nói với anh rằng em cũng thích anh, đợi em thêm chút nữa, em sẽ trở nên tốt hơn, đủ tốt để đứng bên cạnh anh.”
Úc Văn Yến dừng bước, xoay người lại, biểu cảm trên mặt anh giống hệt năm ấy: “Không trả lời được à?”
Tuyên Dụ cúi xuống cắn tay anh.
Lý Tô Tô kéo cái bàn xuống, bày từng món đồ trang điểm lên: “Lại đây, tớ trang điểm cho cậu.”
“Ồ, được thôi, nhưng em không biết câu cá.” Tuyên Dụ chẳng dám nhìn vào mắt những người xung quanh, giả bộ bình tĩnh trò chuyện gia đình với Úc Văn Yến.
“Anh Yến đúng là đẹp trai ghê, ai mà không mê cho được, tớ cũng mê mẩn đến thần hồn điên đảo luôn rồi.” Lý Tô Tô cảm thán, nếu có cái bàn, có lẽ cô ấy sẽ chống cằm mơ mộng.
Ra đến ngoài hội trường, Tuyên Dụ vỗ vào tay anh một cái: “Úc Văn Yến, anh lộ liễu quá đấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Tô Tô che chung một ô với Từ Hướng Hàng. Bởi vì sự xuất hiện của Đoạn Thừa Vận, Tuyên Dụ vốn đang đứng gần họ nhưng giờ chuyển sang che ô cho cậu ấy nên giữa họ xuất hiện khoảng cách tầm 3 mét.
Tuyên Dụ giơ túi lên che nắng, chạy nhanh tới bên xe, mở cửa và ngồi xuống. Một loạt động tác liền mạnh, chưa đến nửa phút nhưng lưng vẫn toát một lớp mồ hôi mỏng. Cô thầm nghĩ mùa Hè năm nay quả thật rất nóng.
Úc Văn Yến nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Sớm biết như thế, đáng lẽ anh nên tỏ tình luôn vào tối hôm buổi lễ tốt nghiệp mà anh đi qua khu cấp hai gặp em rồi.”
Cô đáp vài tiếng rồi tập trung nhìn sân khấu trước mặt, Đoạn Thừa Vận cũng không tìm chủ đề nữa.
“Chủ yếu do anh ấy thành công mới hoàn toàn xứng đáng trở thành đại diện. Khóa chúng ta có người đứng lên phát biểu, chúng ta cũng nở mày nở mặt theo.”
“Bọn cậu…… định làm vợ chồng xuyên biên giới à?” Lý Tô Tô kinh ngạc, đặc biệt là khi thấy giọng điệu và thái độ của Tuyên Dụ cực kỳ tự nhiên, như thể việc sống xa nhau chỉ là chuyện nhỏ đối với họ.
Úc Văn Yến vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Ngay khoảnh khắc Đường Phục Tông sắp nhấn nút chụp ảnh thì anh vòng tay qua bên tai cô, nhẹ nhàng ép đầu cô tựa vào vai mình, cười nói: “Bà Úc à, em nên nói tân hôn vui vẻ mới đúng chứ.”
Trong điện thoại, Úc Văn Yến gửi cho cô tin nhắn anh vừa xuống máy bay. Anh đã đi công tác liên tục suốt một tháng, mỗi tuần về một lần, ở nhà chưa được 3 ngày lại đi công tác tiếp. Có những lúc Tuyên Dụ bận rộn, anh về nhà cũng chẳng gặp được cô.
“Có phải Úc Văn Yến đó không?!”
Lời mở đầu hài hước dí dỏm khiến khán giả dưới khán đài cười nghiêng ngả.
Tuyên Dụ nhìn Lý Tô Tô, dùng ánh mắt hỏi: Thật hay giả vậy?
Mặt trời giữa trưa thiêu đốt từng tấc đất, bước khỏi mái hiên đã có thể ngửi thấy mùi nhựa đường cháy khiến Tuyên Dụ khẽ nhíu mày.
“Văn Yến giữ chỗ đằng trước cho mấy cậu rồi, qua đó không?” Đường Phục Tông hỏi thẳng.
Lý Tô Tô và Từ Hướng Hàng ném ánh mắt đầy ẩn ý, còn Tuyên Dụ thì nhìn sang chỗ khác.
Lý Tô Tô nhướng mày: “Còn hơn cả quen biết ấy chứ!”
Vấn đề này còn thu hút sự chú ý của những người bên cạnh, họ liếc mắt nhìn sang.
–
Úc Văn Yến xuất hiện, ánh mắt sắc bén lướt qua một vòng, dừng lại trên người Đoạn Thừa Vận một giây rồi bước đến, trực tiếp khoác vai Tuyên Dụ, kéo cô vào lòng, không cố ý hạ thấp giọng nói: “Ăn trưa chưa?”
Lúc này, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người đồng loạt nhìn lên sân khấu.
“Cụ thể thì tôi không rõ, Tuyên Tuyên tốt nghiệp cấp ba thì ở bên Úc Văn Yến, cậu không biết à?” Lý Tô Tô thường xuyên lăn lộn trong giới thượng lưu, xử lý các loại cảm xúc rất chuẩn, bình thản nói: “Họ mới đăng ký kết hôn hai tháng trước, chắc sắp tổ chức lễ cưới, biết đâu bạn học cũ lại có cơ hội tụ tập.”
Hai người đã đi xa, tầm mắt của mọi người lại chuyển hướng sang Lý Tô Tô và Từ Hướng Hàng, chờ họ lên tiếng.
Tuyên Dụ: “Tình cờ gặp thôi.”
Nếu còn ở lại thêm chút nữa chắc sẽ bị vây quanh hỏi, đi trước là thượng sách.
“Còn nhớ cái cây lớn ở sân thể d·ụ·c không, mỗi lần chạy vòng Tuyên Tuyên đều lén chạy thiếu một vòng, tớ thì nhát gan nên cứ cắm đầu chạy hết.”
“Hả? Bọn tớ chẳng phải chỉ giao tiếp bình thường sao?” Tuyên Dụ không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần xem Đoạn Thừa Vận là bạn học cũ.
Lý Tô Tô lại réo tên Từ Hướng Hàng: “Anh xem kìa, hai đứa mình không thể làm cặp vợ chồng cách mạng cùng tiến cùng lùi và trưởng thành như họ được, hai đứa mình là điển hình của loại ăn bám gia đình.”
Từ Hướng Hàng bị cô ấy kéo tay áo, bèn nhanh chân đi theo vợ mình, vội vàng nói được.
Tối qua, khi Lý Tô Tô nghe được ý định của cô thì cô ấy nhảy dựng lên ở trên giường, không chịu nổi cô sa sút đến như vậy, nên nhất quyết mang túi trang điểm theo, tới trường đón cô.
Tuyên Dụ bất lực: “Nếu em không muốn, ban nãy tại sao lại đi theo anh làm gì. Cảnh cáo lần thứ nhất trong ngày, không được tuỳ tiện gây mâu thuẫn gia đình.”
Từ Hướng Hàng cũng nhìn qua, vẻ mặt khổ sở nói: “Cũng tại em nhát gan mà hại anh phải chạy cùng. Có trời mới biết, anh muốn ngồi dưới gốc cây đếm chim sẻ với Tuyên Tuyên đến thế nào.”
Mọi người nhìn nhau, muốn tìm câu trả lời từ trong ánh mắt đối phương, tò mò không biết rốt cuộc là chuyện gì. Không lẽ Tuyên Dụ và Úc Văn Yến vẫn còn bất hòa đến tận hôm nay? Còn hẹn nhau cãi nhau ngay tại lễ kỷ niệm thành lập trường, đúng là oan gia!
Người khác mới cưới thì ngọt ngào như mật, còn họ mới cưới lại lao đầu vào sự nghiệp. Lý Tô Tô từng nói cô ấy chưa bao giờ thấy cặp vợ chồng nào giống chiến sĩ thi đua như họ.
Lý Tô Tô hỏi: “Hai người kết hôn chưa đầy một năm đã sống xa nhau, anh Yến cũng nghĩ vậy à?”
“Bởi vì thích nên khoảng cách này lớn vô hạn.”
Thu dọn cọ trang điểm xong, đúng lúc đến Cảng Định.
Hai người quay đầu nhìn chằm chằm chàng trai vài giây, một lúc lâu sau mới nhớ lại gương mặt trong ký ức.
Úc Văn Yến khoác lấy vai Tuyên Dụ, đứng trước cái cây lớn, Đường Phục Tông cầm máy ảnh chỉ đạo họ điều chỉnh vị trí.
Đoạn Thừa Vận sửng sốt, đùa hỏi: “Quan hệ giữa hai người họ tốt thật, có phải hồi đó chúng ta hiểu lầm họ không?”
Gió xuân nắng hạ, nguyện vọng thầm lặng là đứng dưới Nhật Chiếu Kim Sơn ngày ấy đã thành thật, tình cảm của người thiếu nữ cuối cùng cũng nhận được hồi đáp.
Tàu điện ngầm đến trạm đường Đại học, Tuyên Dụ cất điện thoại vào túi, thuận theo dòng người đi về phía trước. Mặc dù nay là ngày làm việc nhưng lượng hành khách xung quanh khu vực trường Đại học vẫn rất đông, tàu điện ngầm luôn chật kín bất kể thời điểm nào.
Tuyên Dụ cảm thấy không thể ở lại trong đám đông này nữa, chi bằng tìm cơ hội chuồn ngay bây giờ.
“Bố còn tranh giành chuyện này nữa à.” Tuyên Dụ không nhịn được cười.
Đôi lúc cô suy nghĩ lâu quá, anh sẽ dừng lại, đứng đối diện, nhìn cô ấp úng không nói được, anh sẽ khẽ nhướng mày. Lúc ấy người qua đường đều tưởng họ đang cãi nhau, còn nghĩ họ đang đối đầu. Nhưng thực ra cô chỉ không trả lời được từ đơn nên trong lòng sợ hãi, mới ngượng ngùng không dám nhìn Úc Văn Yến.
Tuyên Dụ cũng đoán được tối nay các bạn học cũ sẽ hỏi cô những gì trong buổi họp lớp, thầm thở dài, xem ra không thể giữ kín được rồi.
Úc Văn Yến phát biểu không cần bản thảo, kinh nghiệm làm việc ngoại giao nhiều năm giúp anh xử lý những dịp như hôm nay rất thuần phục, không ngắt quãng, không lặp lại, ngôn từ hài hước dí dỏm, cuốn hút mọi người lắng nghe.
Tuyên Dụ hơi ngạc nhiên: “Thì anh ấy đi làm thôi, sao lại hỏi cái này?”
Mỗi người có tương lai riêng cần theo đuổi nên không thể có quỹ đạo sống hoàn toàn giống nhau. Sau khi Tuyên Dụ nhận thức được điều này, cô đã bình tâm làm tốt công việc trong tay và vững vàng bước từng bước chân, tin rằng vào một ngày nào đó sẽ sống cuộc đời lý tưởng của mình.
“Hồi đó hai người cãi nhau trong hội học sinh suýt nữa đánh nhau, chuyện đó lan truyền khắp nơi.” Đoạn Thừa Vận nói, “Còn có bạn học thấy cậu đuổi theo chửi anh ấy, không chỉ một lần.”
Tuyên Dụ:【Ừhm, sau khi tan cuộc, em sẽ liên lạc với anh.】
Úc Văn Yến dẫn Tuyên Dụ ra ngoài: “Mẹ bảo cuối tuần này chúng ta về nhà ở, anh dẫn em đi câu cá biển, thế nào?”
Chương 63: Gió xuân nắng hạ, tình yêu cuối cùng cũng nhận được hồi đáp
Cô trả lời:【Anh cứ đi trước đi, em không đi cùng anh đâu, em đã hẹn với Tô Tô và lão Từ.】
“À…… chưa.” Tuyên Dụ còn chưa kịp phản ứng sao đột nhiên anh lại đến đây.
“Em có nên bổ sung một câu ‘Đàn anh Úc, chúc anh tốt nghiệp vui vẻ’ không?” Tuyên Dụ nhìn vào ống kính, không dám nhúc nhích lung tung.
“Có à?” Úc Văn Yến đưa bàn tay đang đặt trên vai cô lên, chỉnh mặt cô đúng hướng rồi cúi xuống hôn một cái, “Vậy để anh lộ liễu thêm chút nữa đi.”
Mục đích bắt chuyện quá rõ ràng, chắc kèo muốn phát triển sâu hơn với Tuyên Dụ.
Phần cảm ơn cuối cùng bị Tuyên Dữu gạt đi, cô không muốn tranh spotlight trong ngày kỷ niệm thành lập trường cũ, lúc ấy Úc Văn Yến suy tư hồi lâu rồi cũng đồng ý, nhưng không ngờ anh vẫn khéo léo nhắc một câu đến.
Tuyên Dụ chợt nhớ ra, dạo trước cô thấy hình nền cũ vẫn đẹp hơn nên đã đổi thành ảnh chụp chung của vài người họ.
“Sao lúc nãy em đi cùng với Đoạn Thừa Vận?” Úc Văn Yến hỏi.
Sắc mặt mọi người thay đổi liên tục, trên mặt đều trưng ra biểu cảm không thể tin nổi.
……
Úc Văn Yến nói thẳng: “Anh tủi thân lắm đấy. Bạn học Tuyên, có phải em đắc ý lắm đúng không, anh thích em lâu đến vậy mà.”
Tuyên Dụ bước theo dấu chân anh, từng bước lại từng bước một, dường như trở lại năm cấp ba năm đó. Sau giờ học, họ cùng đến văn phòng hội học sinh, anh đi trước, cô theo sau, anh nói nghĩa tiếng Trung, cô trả lời từ tiếng Anh, nếu sai, anh sẽ giải thích bằng tiếng Anh và cô sẽ đoán lại từ đó.
“Năm nào gặp nhau cũng vậy, anh luôn hỏi em muốn thi vào trường Đại học nào, sổ tay anh cho em có hữu ích không. Còn em, vì vài câu nói của anh mà vui đến mất ngủ, thề rằng mình nhất định phải đỗ vào trường của anh, phải thi được thành tích thật tốt.” Tuyên Dụ đứng trước mặt anh, nắm lấy tay anh, “Thích thầm ba năm trời nhưng chưa từng thổ lộ, có lẽ trong ba năm đó, chúng ta đều từng gửi tín hiệu cho nhau, phải không?”
Lý Tô Tô cũng không thấy hứng thú với hội nghị nên đứng về phía Tuyên Dụ: “Đúng vậy, bọn em đi dạo chợ phiên là được mà.”
Mặt Tuyên Dụ đỏ bừng: “Đừng làm bậy!”
Lý Tô Tô tinh mắt nhìn thấy bèn chen tới bên Tuyên Dụ, khoác tay cô. Không ai nhận ra cô ấy cố ý xen vào giữa họ, mà chỉ trông giống như cô ấy muốn đứng chung với chị em tốt của mình.
Nghe tin Úc Văn Yến thực sự kết hôn với Tuyên Dụ, hai người từng không ưa nhau năm đó giờ thế mà lại đến được với nhau. Vậy người yêu mà Úc Văn Yến vừa nhắc tới cũng chính là Tuyên Dụ……
Tuyên Dụ ngẩng đầu nhìn lên: “Làm gì vậy?”
Hội trường chật kín người, bốn người không tìm được chỗ ngồi, chỉ định đứng ở cửa sau nghe một chút, rồi đi dạo chợ phiên trong khuôn viên trường.
Tuyên Dụ gật đầu: “Ừhm, hiện còn đang làm trợ giảng bán thời gian, ngày thường khá bận.”
“Đi thôi, đi chụp ảnh nào.” Úc Văn Yến nắm tay Tuyên Dụ, cùng cô đi hết những bậc thang còn lại.
“Em bắt đầu làm thật nhiều bài tập, đọc thật nhiều sách, thức khuya thật nhiều đêm, chỉ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ đứng trước mặt anh ấy, nói với anh ấy rằng——”
Tuyên Dụ sững người vài giây rồi nở nụ cười, hóa ra cả hai người đều có những bí mật nhỏ giấu kín. Anh đồng ý chụp ảnh vì muốn chụp cùng cô, còn cô chỉ thầm mong được đứng gần anh hơn một chút nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.