Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Đã lén đến nhìn em rất nhiều lần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Đã lén đến nhìn em rất nhiều lần


Úc Văn Yến khoác vai Tuyên Dụ, vừa quay người lại nét mặt liền trở nên tối sầm.

Ông nội Úc khoát tay: “Nhìn thấy hai người các anh là lại thấy phiền!”

Úc Văn Yến quay đầu quan sát cô từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt hỏi: Em cảm thấy có thích hợp không?

Tuyên Dụ cất điện thoại di động đi, quay người đối mặt với anh: “Tôi còn có việc nên đi trước đây.”

Trần Tả Ninh nhìn chằm chằm vào ảnh chụp bà ngoại: “Ừm, xin bà phù hộ chị gái tốt nghiệp thuận lợi, tìm được công việc như mong muốn, có thể ở cạnh người mình yêu.”

Tuyên Dụ: “Vâng. . . . . .Giảng viên của chúng cháu mời anh ấy đến giúp chúng cháu viết luận văn.”

Lúc này Úc Văn Yến mở cửa xe bước xuống, Đổng Húc Nghiêu – người ở gần cầu thang nhất – quay đầu nhìn lại. Lông mày anh ta hơi cau lại, nhìn thấy Úc Văn Yến ở đây khiến anh ta không mấy vui vẻ.

Đợi khi cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lặn, đúng vào khoảnh khắc mơ màng ấy, cô mới phát hiện ra xe đã đỗ ven đường, đèn xe chớp nháy, hàng cây hai bên đường che khuất bầu trời, sương mù quẩn quanh, giống như trong mơ, trong xe là bài hát《Exile》vô cùng hợp với hoàn cảnh.

【Tác giả có lời muốn nói 】

Úc Văn Yến: “Tôi chỉ xuất phát từ phép lịch sự cơ bản, mặc kệ quan hệ của anh và cô ấy là thế nào thì lúc này vẫn nên có cảm giác ranh giới.”

Trước khi nói, Úc Văn Yến vô thức đứng chắn trước mặt Tuyên Dụ.

Cửa phòng vừa đóng thì ông nội Úc đã lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người: “Đi làm bữa sáng đi, làm cho ông một phần nữa.”

“Ngủ đi, đến nơi tôi sẽ gọi em.” Úc Văn Yến hạ nhiệt độ máy sưởi, điều chỉnh nhạc trong xe.

“Chào ông nội.” Tuyên Dụ chững lại vài giây: “Cháu là. . . . . .”

Úc Văn Yến định nói gì đó lại nhớ tới lời Tuyên Dụ đã nói, nên chỉ từ tốn bảo: “Không có gì cả, cho họ chút thời gian ở riêng với bà ngoại.”

Ông nội Úc hoàn hồn sau cú sốc, cười ha hả: “Thật sao? Vậy coi như thằng nhóc này cũng làm được chuyện tốt.”

Trần Tả Ninh nuốt một ngụm nước bọt, mắt liếc về phía Tuyên Dụ ở bên cạnh, cô vẫn không lộ ra bất kỳ sự thay đổi nào.

Tuyên Dụ toát mồ hôi, một giây trước còn nói mình không ngốc nghếch như vậy, thế lòng hiếu thắng không muốn thua cuộc bây giờ là gì?

“Cuộc sống của cô ấy và Tả Ninh mới đang từ từ tốt lên, nếu anh thật sự muốn tốt cho cô ấy thì nên tránh xa bọn họ ra.” Đổng Húc Nghiêu ý thức được mình có chút cực đoan, nhưng anh ta đã không còn muốn để ý nhiều đến vậy nữa. Sự sợ hãi đang vây hãm lý trí của anh ta, vô cùng sợ rằng anh ta và Tuyên Dụ sẽ càng ngày càng xa.

Úc Văn Yến yên lặng húp cháo, được rồi, hai người bọn họ mới là ông cháu, anh là chỉ là cháu rể thôi.

Nghe thấy cái tên Đổng Húc Nghiêu, Úc Văn Yến như con mèo cong người chuẩn bị bước vào trạng thái chiến đấu. Anh thẳng lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía Tuyên Dụ.

Úc Văn Yến kéo cô lại: “Không phải em đang quan tâm tôi à? Sao lại đi rồi.”

Tuyên Dụ không cho Úc Văn Yến xuống xe, cô lên lầu một mình.

Úc Văn Yến mở cửa xe chuẩn bị bước lên, anh muốn nhắm mắt làm ngơ nhưng thật sự không có cách nào có thể tiêu hoá cơn giận này, hiếm khi anh mắng người bên ngoài bàn đàm phán: “Anh lấy thân phận gì để cảnh cáo tôi? Ít nhất tôi còn là bạn trai cũ, còn anh là gì? Cùng lắm cũng chỉ là một luật sư hỗ trợ tự mình đa tình.”

Trần Tả Ninh không đoán được Tuyên Dụ nghĩ gì. Cô ấy đi theo xuống tầng, khi bước tới tầng một cô ấy bước nhanh vượt qua Tuyên Dụ, đi về phía Đổng Húc Nghiêu, nói: “Chị với anh Yến đi một xe nhé.”

Không phải do cảm giác của anh ta, mà thái độ của Trần Tả Ninh đối với anh ta khác với thái độ đối với Úc Văn Yến. Đó là sự khác biệt giữa quá gần gũi và quá xa cách, đương nhiên đối với anh ta là quá xa cách.

“Anh ấy cứ nhất định phải đi cùng.” Tuyên Dụ mở cửa, lại thúc giục thêm: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”

Nụ cười của Đổng Húc Nghiêu cứng lại, ngại không hỏi nữa mà chỉ tập trung lái xe.

Úc Văn Yến nhìn Tuyên Dụ thu dọn đồ đạc xong và đang chuẩn bị rời đi, anh chặn cửa lại: “Em phải đi gặp Đổng Húc Nghiêu à?”

Ông nội Úc hung dữ trừng mắt nhìn cháu trai: “Ông tới nhà cháu trai ăn cơm cũng không được à? Còn cần trả lời câu hỏi của cháu?”

Mi tâm Úc Văn Yến giãn ra, cằm hơi hếch lên, dáng vẻ lười biếng, môi mỏng mím lại, lộ ra sự thong thả. Không căng thẳng như gặp phải kẻ địch lớn giống Đổng Húc Nghiêu, toàn thân anh tản ra khí thế vô lại của kẻ tự do không bị trói buộc, còn mang theo vài phần không dễ chọc.

Chương 29: Đã lén đến nhìn em rất nhiều lần

Tuyên Dụ không mặc lại quần áo của cô vì toàn bộ đều là mùi rượu, mặc ra ngoài gặp người lớn sẽ không lễ phép. Cô mặc cái áo đôi của Úc Văn Yến, sau lần trước anh đã giặt sạch rồi treo trên tủ quần áo, nhìn thấy nên cô lấy luôn.

“Tốt nhất là anh đừng có lừa tôi.” Tuyên Dụ buông tay xuống, thúc giục anh: “Mặc áo dày một chút, ở huyện lạnh hơn ở Kinh Bắc nhiều.”

Bách hợp là loài hoa mà bà ngoại thích nhất, cũng chỉ người thân bạn bè mới biết nên cô nghĩ chắc hẳn là bạn thân của bà ngoại.

Trần Tả Ninh xoay người, khẽ thở dài: “Được rồi, đừng xảy ra chuyện gì là được.”

“Nghiên cứu sinh à? Tốt lắm!” Ông nội Úc nghĩ đến khoảng thời gian mà con trai ông cụ đã nhắc đến trước đây: “Có phải gần đây thằng nhóc kia tới trường cháu làm cố vấn không?”

Bên trong chiếc xe phía sau, Trần Tả Ninh đang dùng máy tính bảng phân tích ca bệnh, Đổng Húc Nghiêu nói chuyện với cô ấy: “Chị gái em quay lại với anh ấy rồi à?”

“Sao lại dừng xe giữa đường?” Tuyên Dụ hỏi.

“Tết Tây ạ? Nếu như không có chuyện gì thì cháu ở cùng người nhà thôi ạ.” Tuyên Dụ nói: “Cháu đang ở Kinh Bắc với em gái.”

Úc Văn Yến đang muốn nói thì Đổng Húc Nghiêu hơi kích động nói: “Vậy anh có biết lúc bà ngoại Tuyên Dụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chính là hôm cô ấy thi nghiên cứu sinh không? cô ấy buộc phải từ bỏ và đợi thêm một năm nữa, một mình lo liệu tang lễ, bên cạnh không có một ai để dựa vào.”

Bắt đầu từ hai năm trước, mỗi khi đến tảo mộ cho bà ngoại cô luôn nhìn thấy một bó hoa tươi trên mộ. Cô đã hỏi qua nhân viên quản lý là có ai tới không, nhưng ông ấy cũng không chú ý tới nên cũng không biết là ai. Có thể là một người bạn cũ nào đó của bà ngoại, không muốn quấy rầy cuộc sống của các cô nên đặc biệt đến tảo mộ trước ngày giỗ vài hôm, tránh chạm mặt các cô.

“Được rồi ông nội, ông đừng lo.” Úc Văn Yến đưa ông cụ đến cửa ra vào, trợ lý đã đứng ở cửa thang máy đợi ông.

Trần Tả Ninh đương nhiên biết còn có người khác ở đây, là cô ấy cố ý nói cho bọn họ nghe. Cô ấy cũng không để ý tâm trạng của những người khác mà chỉ yên lặng đứng đó, không quay đầu lại.

Trần Tả Ninh hơi lạnh nhạt: “Chuyện của bọn họ em cũng không tiện hỏi, nhưng họ có tình cảm với nhau thì không sai, quay lại cũng là chuyện có thể đoán được.”

Ông nội Úc thoải mái cười lên: “Được! Nào, ăn sáng thôi!”

“Ông nội, vừa nãy ông còn trách cháu sao không đi làm đấy.” Úc Văn Yến nhắc nhở ông cụ đang có tiêu chuẩn kép.

“Nói em ấy, lôi chị vào làm gì?” Tuyên Dụ ho khan một tiếng, ra hiệu cô ấy rằng phía sau còn có hai người nữa.

Phản ứng đầu tiên của cô là quay đầu nhìn về phía ghế lái, nhưng Úc Văn Yến đã không còn ở trong xe nữa.

Ông nội Úc lại gắp thức ăn cho Tuyên Dụ.

“Anh muốn nói gì?” Đổng Húc Nghiêu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên người cô còn đang mặc áo ngủ của anh, nói là đi ngang qua á, ông nội anh chỉ già chứ đâu có mù.

Giữa lúc đó Đổng Húc Nghiêu gọi điện thoại tới, Trần Tả Ninh nhận máy, anh ta đang ở dưới tầng chờ các cô.

Sau khi tế bái đơn giản xong Úc Văn Yến lặng lẽ bước đi trước, Đổng Húc Nghiêu vẫn đứng sau lưng hai chị em, không nhúc nhích.

Tuyên Dụ mặc áo khoác, làm ra vẻ muốn đẩy anh ra: “Lúc bà ngoại còn sống anh ta đã giúp gia đình chúng tôi rất nhiều, tới lui mãi rồi thân quen, hàng năm anh ta đều về tảo mộ cho bà ngoại.”

Không nghĩ Tuyên Dụ lại đột nhiên tỉnh giấc, anh vội vàng muốn tìm một lý do để xóa bỏ sự mập mờ. Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại anh vẫn không biết nên nói gì.

“Tối hôm qua cháu uống nhiều quá nên Văn Yến mới đi đón cháu.” Tuyên Dụ thản nhiên báo cáo, nhưng cũng che giấu một số sự thật.

Khi vượt qua xe của Đổng Húc Nghiêu thì anh mới giảm tốc độ, chạy từ tốn.

Tuyên Dụ: Lại sao thế? Lại sao thế?

Buông đũa xuống, ông nội Úc cười hỏi: “Năm mới cháu có dự định gì chưa?”

Tuyên Dụ không để ý đến anh, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với ông nội Úc.

Tuyên Dụ lau bia mộ xong mới phát hiện ra một bó hoa bách hợp đã khô héo quá nửa, cô đặt nó vào một góc rồi tiếp tục bày những bông hoa bách hợp mới mua bên cạnh.

Vừa về đến phòng Trần Tả Ninh đã ngã xuống giường, cô ấy nhìn bóng lưng bận rộn của Tuyên Dụ, hỏi: “Chị, chị nghĩ gì vậy, đã đồng ý cho Đổng Húc Nghiêu cùng đi tảo mộ rồi lại còn dẫn cả anh Yến tới.”

Tuyên Dụ giơ tay chặn Úc Văn Yến, liếc nhìn anh một cái ám chỉ anh đừng cãi nhau với ông nội nữa.

Trần Tả Ninh đang thu dọn quần áo ngoài ban công thì nhìn thấy Úc Văn Yến đưa Tuyên Dụ về nên có chút bất ngờ.

Trần Tả Ninh chợt hiểu ra, khó trách Tuyên Dụ có một thùng quần áo cũ giữ gìn vô cùng cẩn thận, hóa ra là hồi ức cùng Úc Văn Yến.

Úc Văn Yến bình tĩnh nhìn chằm chằm anh ta, đáy mắt anh đang có dòng nước ngầm cuồn cuộn, cố gắng kìm chế cảm xúc.

Úc Văn Yến không biết Đổng Húc Nghiêu hỏi cái gì, nhưng thông qua câu trả lời của Tuyên Dụ anh cũng có thể đoán ra là bọn họ đang dự định chuẩn bị cùng nhau làm gì đó.

“Úc Văn Yến, anh và cô ấy đã chia tay 4 năm rồi, anh có biết cô ấy đã trải qua những gì không? Ai đã cùng cô ấy trải qua những năm tháng ấy?” Đổng Húc Nghiêu nổi giận đùng đùng nói: “Anh chẳng biết gì cả, bỏ cô ấy lại rồi ra nước ngoài, vậy bây giờ anh dựa vào cái gì mà bước vào cuộc sống của cô ấy, muốn cô ấy cùng anh bắt đầu lại từ đầu?”

Thật lâu sau, anh nói ra một câu rất tối nghĩa: “A Dụ, có phải tôi. . . . . . Không nên xuất hiện ở trước mặt em nữa không?”

Trần Tả Ninh chỉ vào áo của cô, hình như cô ấy đã thấy chiếc áo này trong tủ quần áo của chị gái: “Chị còn mang theo cả áo để thay à?”

Mấy phút sau, khi tỉnh táo lại anh bắt đầu thấy hơi ảo não, lo lắng việc anh phản bác anh ta có thể gây ra chuyện khó xử cho Tuyên Dụ hay không?

Tuyên Dụ cười nói vâng.

Sáng sớm hôm sau, bốn người cùng đi tới nghĩa trang, mọi chuyện đều bình thường, không hề xảy ra chuyện gì như Trần Tả Ninh đã lo lắng.

“Tôi cũng đi.” Úc Văn Yến cầm áo khoác lên rồi mặc vào: “Tôi còn thân quen với bà ngoại hơn anh ta .”

Sau khi lên xe Tuyên Dụ nói với anh: “Trước kia khi bà ngoại qua đời ngoài ý muốn, trong nhà không còn thân nhân nào khác, một mình tôi không thể xử lý tang lễ, là anh Húc Nghiêu đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Em rất có hảo cảm với anh ấy?” Đổng Húc Nghiêu hỏi.

Úc Văn Yến: “Ông nội, ông đây là đang làm người ta khó xử đấy, tết nhất ai mà không có người nhà ở cạnh.”

“Anh bị bệnh gì mà phải từ chức thế?” Tuyên Dụ hỏi anh.

Không phải chứ? Úc Văn Yến đi cùng bọn họ thì chẳng phải sẽ chạm mặt Đổng Húc Nghiêu à?

“Là giảng viên của các cháu à!” Ông nội Úc cười đến mức mặt đầy nếp nhăn: “Chuyện tốt, chuyện tốt, cháu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi nó, bây giờ nó cũng không đi làm, nghỉ ngơi ở nhà nên đang nhàn rỗi.”

“Ông nội, sao ông lại chỉ có một mình? Cháu với bố không có ở đây à?” Úc Văn Yến không muốn Tuyên Dụ vì cảm thấy khó xử mà phải nhận lời.

Đồng thời Trần Tả Ninh cũng đi về phía Đổng Húc Nghiêu, nói với anh ta: “Đi thôi.”

“Em đi thay quần áo đi.” Úc Văn Yến đẩy Tuyên Dụ vào phòng.

Tuyên Dụ hoảng sợ nhận lấy, nói cảm ơn mấy lần: “Trước mắt cháu đang học nghiên cứu sinh ạ, vẫn chưa đi làm, nhưng cũng sắp rồi ạ.”

Tuyên Dụ nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.

Bữa tối họ ăn cùng nhau, có lẽ mọi người đều đã mệt mỏi sau suốt một ngày dài bôn ba nên không ai trò chuyện suốt cả bữa cơm, sau khi kết thúc cũng đều tự về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi trò chuyện hơn 20 phút ông cụ mới ra khỏi cửa, lúc ra cửa sắc mặt ông nội Úc có vẻ không tốt lắm. Nhưng ông cụ cố gắng kiềm chế tính tình của mình, bước tới nói với Úc Văn Yến: “Cháu từ chức ông không đồng ý, nghỉ ngơi thì có thể, đừng có vớ vẩn. Ông đã bảo bố cháu nói chuyện với Cục trưởng Lam rồi, đợi cháu nghỉ phép xong rồi nói.”

Úc Văn Yến nắm chặt tay vịn trên cửa xe, gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên, kiềm chế rồi lại kiềm chế, cố gắng kiềm chế cơn giận.

“Đi thôi.” Úc Văn Yến nói một câu khi đi ngang qua anh ta.

Mới vừa vào bước vào cửa nhà, vẻ mặt của Trần Tả Ninh có chút thay đổi: “Chị nói chuyện với anh Yến xong rồi à?”

“Đi tới huyện ngoại thành nên đường rất xa.” Tuyên Dụ không muốn Úc Văn Yến bôn ba nên muốn từ chối anh.

Úc Văn Yến xùy khẽ, câu này lần trước cô cũng đã nói rồi, kết quả bao nhiêu lâu vẫn vậy, vẫn là không trả.

Rõ ràng đã lén đến nhìn em rất nhiều lần, nhưng vẫn nhịn không được mà tới quấy rầy em, sao lại còn phá vỡ ranh giới?

Tuyên Dụ trở về phòng thay quần áo sạch sẽ, Trần Tả Ninh đã thu dọn xong hành lý cho cả hai người.

Đổng Húc Nghiêu không suy nghĩ cẩn thận đến vậy, hàng năm anh ta đều cùng các cô đợi đến khi kết thúc, cũng không cảm thấy đứng đó có gì không ổn.

“Tôi biết rồi, không cần nhấn mạnh với tôi nhiều lần vậy đâu.” Úc Văn Yến vẫn khó chịu với Đổng Húc Nghiêu, nhưng cũng vì anh ta là Đổng Húc Nghiêu nên anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiến Tuyên Dụ khó xử.

“Đây là của Úc Văn Yến.” Tuyên Dụ nói thêm: “Đồ đôi mua từ trước.”

Đổng Húc Nghiêu cau chặt lông mày, muốn gọi Tuyên Dụ lại thì Trần Tả Ninh bất ngờ nói: “Đừng khiến chị gái em khó xử.”

“Không.” Tuyên Dụ cởi áo khoác lông.

6 giờ tối họ đến huyện, tiếp theo họ nhận phòng ở khách sạn, Úc Văn Yến và Đổng Húc Nghiêu ở một phòng, Tuyên Dụ và Trần Tả Ninh ở một phòng.

Ánh mắt của Tuyên Dụ vội vàng tìm kiếm. Khi cô quay người lại, nhìn xuyên qua cửa kính ở hàng ghế sau, cô thấy Úc Văn Yến đang đứng tựa vào cửa xe. Giữa ngón tay anh còn kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc cháy rụi dưới tia lửa màu vỏ quýt. Khuôn mặt anh chìm trong bóng đêm, có một nỗi cô đơn nặng nề khó tả phảng phất xung quanh anh, như mảnh gỗ trôi nổi về nơi vô định.

Úc Văn Yến sải từng bước chân dài về phía Tuyên Dụ rồi xách đồ cho cô.

“Có muốn nói vài câu với bà ngoại không?” Tuyên Dụ biết Trần Tả Ninh sẽ không nói, cô chỉ muốn đùa em gái một chút thôi.

Trần Tả Ninh: Chị ơi, hậu cung của chị cháy rồi.

“Nếu trong nhà cháu không có việc gì, vậy thì đành làm phiền ông nội vậy.” Tuyên Dụ mỉm cười.

“Anh cố ý tới tìm tôi đúng không?” Đổng Húc Nghiêu kiêu ngạo hỏi.

“Được rồi, ông muốn thế nào cũng được.” Úc Văn Yến dài giọng trả lời, có chút bất lực trở về phòng bếp tiếp tục nấu ăn .

Tốc độ của xe rất đều đặn như đang đi trên đất bằng, tuy có hơi xóc nảy nhưng âm nhạc êm dịu trong xe khiến Tuyên Dụ buông lỏng, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Trần Tả Ninh không muốn dính líu vào chuyện tình cảm rắc rối của bọn họ, chủ yếu là cô ấy sợ chị gái mình sẽ gặp thêm phiền phức, nhưng nếu anh ta đã hỏi thì cô ấy sẽ nói: “Ừm, toàn bộ việc học của em hồi cấp ba đều do anh Yến phụ đạo, quan hệ của bọn em không tệ, không khác người thân là mấy.”

Ông nội Úc không thể lay chuyển được cháu trai mình nên thở dài một hơi, nhìn sang Tuyên Dụ đang đi theo sau lưng lại lập tức nở một nụ cười, phất tay nói: “Cuối năm nhớ tới nhà ông nội nhé, ông làm đồ ăn ngon đợi cháu.”

Tuyên Dụ nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Tôi không có quần áo để mặc, lần sau giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Úc Văn Yến tiến đến bên cạnh Tuyên Dụ, nói: “Em nói sớm là em sẽ tới đi, còn làm hại tôi bị ông nội mắng.”

Úc Văn Yến đặt tay lên mép cửa sổ, cúi thấp người, nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú.

Anh nói thêm: “Tôi cũng đâu có ngốc nghếch đến vậy, không nhất định phải tranh cao thấp với anh ta.”

Trần Tả Ninh kinh ngạc một giây, rồi thì thầm: “Về quê?”

“Tuyên Tuyên đã đi làm rồi à?” Ông nội Úc rót sữa đậu nành cho cô.

Úc Văn Yến lười biếng ngả người lên ghế sofa, thờ ơ nói: “Mất ngủ có hơi nghiêm trọng, khó vào giấc, nên bác sĩ đề nghị tôi nghỉ ngơi dài hạn.”

Ông nội Úc liếc sang anh rồi nói: “Ăn đi, không bảo cháu nói thì đừng có nói.”

“Vậy thì cũng phải có người tình nguyện nói, không tôi quan tâm thế nào được?” Tuyên Dụ rút tay ra khỏi tay anh: “Đợi khi nào anh muốn nói thì hãy tìm tôi.”

Cuối cùng cũng tiễn ông cụ ra khỏi cửa, Úc Văn Yến đóng cửa lại, còn đang muốn thở dài lại đối mặt với ánh mắt sáng như đuốc của Tuyên Dụ.

“Đổng Húc Nghiêu muốn tới tảo mộ cho bà ngoại, chị cũng không tiện từ chối. Còn Úc Văn Yến thì nhất quyết muốn đi theo, căn bản không để chị có cơ hội từ chối.” Tuyên Dụ đã không muốn suy nghĩ thêm nữa: “Chỉ là quét dọn mộ thôi, không sao đâu.”

Sớm biết vậy anh đã nhịn thêm, cũng đâu phải đang ở trên bàn đàm phán, đâu nhất định phải đấu tranh vì công bằng và chính nghĩa.

Khi Tuyên Dụ quay về xe thì phát hiện Úc Văn Yến có gì đó không đúng. Đổng Húc Nghiêu cũng trở nên vô cùng im lặng, có thể đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô không hỏi rõ. Dựa vào hiểu biết của cô thì Úc Văn Yến cực kỳ có chừng mực, cô cũng đã nhắc nhở trước rồi nên chắc chắn anh sẽ không làm gì.

Hai người đi tới bên ngoài nghĩa trang, Đổng Húc Nghiêu gọi Úc Văn Yến dừng lại.

Úc Văn Yến đã quen với hành vi trọng nữ khinh nam của ông nội, đối với tất cả nữ sinh đều hiền hòa dễ gần, đối với anh và bố anh lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ.

Ông nội Úc cũng đoán được đại khái tình hình từ phản ứng của cô: “Vừa hay, năm nay nhà chúng ta vắng vẻ, Thanh Thanh đã ra nước ngoài học không về được, Tiểu Ôn c*̃ng ra nước ngoài rồi. Có mình ông cô đơn, cháu với em gái tới nhà chúng ta đón tết đi.”


Ăn sáng xong, ông nội Úc vội vã tới trung tâm hoạt động cho người già để chơi bóng, trước khi đi còn kéo Úc Văn Yến tới phòng sách.

Đổng Húc Nghiêu cho rằng Úc Văn Yến muốn nói gì đó, nên mất vài phút anh ta mới bước theo.

“Anh chẳng biết gì cả!”

Trần Tả Ninh vẫn không có biểu cảm gì, không nhìn ra được tâm tình của cô ấy, nhưng đôi tay cô ấy đang nắm chặt lấy tay Tuyên Dụ.

Cô ấy không đoán ra chị gái đang nghĩ gì, bị chị gái đặt vào tình huống khó xử thế này khiến cô ấy khó mà chịu đựng nổi.

Tuyên Dụ sức lực nhỏ, không thể kéo lại nên chỉ có thể vào theo anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên đường quay lại Kinh Bắc, Úc Văn Yến không cướp đường vượt lên trước nữa mà nghiêm chỉnh tuân thủ luật giao thông, lái xe với một tốc độ vô cùng an toàn.

“Đúng vậy, có sắp xếp rồi.” Tuyên Dụ đứng quay lưng về phía Úc Văn Yến: “Có thể, vậy buổi chiều gặp. . . . . . Làm phiền anh rồi. . . . . . Tạm biệt.”

Úc Văn Yến kéo Tuyên Dụ vào phòng để cô giúp anh chọn quần áo.

Nhưng anh đã lên tiếng trước: “Để tôi đi, tôi sẽ nói cho em biết.”

“Anh ấy sẽ cùng chúng ta về quê.” Tuyên Dụ chải lại tóc: “Đi thôi.”

Tuyên Dụ gật đầu, không đề cập tới những người nhà khác.

Tuyên Dụ yên lặng chờ anh nói tiếp nhưng anh chẳng giải thích gì thêm, nên cô hiểu là anh không muốn nói chuyện nữa.

“Nói cứ như anh rất hiểu Tuyên Dụ vậy.” Đổng Húc Nghiêu hơi mất kiềm chế mà cao giọng.

Úc Văn Yến không bỏ lỡ biểu cảm vi diệu thoáng thay đổi trên mặt của anh ta, lại lần nữa kìm nén những lời mỉa mai quay người trở về trong xe, không muốn đứng đối mặt với anh ta nữa.

Tuyên Dụ giật giật góc áo của Úc Văn Yến, nhỏ giọng hỏi: “Có thể nói là đi ngang qua không?”

Tuyên Dụ đè nén cảm xúc đang dâng trào nơi đáy mắt vì lo lắng, xoay ngời đi đến bên bàn trà, cầm điện thoại lên áp vào tai: “Anh Húc Nghiêu, là em.”

“Em đi tảo mộ bà ngoại sao anh ta lại tới hóng chuyện?” Úc Văn Yến có chút không vui.

Cô ấy luôn có dự cảm gì đó không tốt, hi vọng đó chỉ là ảo giác.

Tuyên Dụ: “Ừ, tôi hẹn anh ta cùng đi tảo mộ bà ngoại.”

Cửa sổ xe hạ xuống, Úc Văn Yến thu lại vẻ phiền muộn hiếm khi lộ ra ngoài, lại quay về trạng thái thờ ơ thường ngày, đứng vững rồi yên lặng nhìn cô

Ông nội Úc: “Chỉ có các cháu thôi sao?”

– (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tuyên Dụ, có phải tôi đã sai rồi không?”

Trên bàn trà, điện thoại của Tuyên Dụ nhấp nháy, nhạc chuông mặc định phá vỡ bầu không khí trò chuyện giữa hai người bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Đổng Húc Nghiêu cụp mắt xuống, nở một nụ cười miễn cưỡng.

“Tuyên Dụ, em lấy oán báo ơn à? Định mặc cái áo này về để mang đi vứt sao?” Úc Văn Yến đi đến bên cạnh cô, đè thấp giọng sợ bị ông cụ nghe được.

Ông nội Úc nhiệt tình gọi Tuyên Dụ tới dùng bữa sáng, dịu dàng trò chuyện phiếm với cô.

Lúc ra cửa, Úc Văn Yến nhìn cô bằng ánh mắt u oán.

Úc Văn Yến nhìn cô, trong đầu anh toàn mấy câu chất vấn của Đổng Húc Nghiêu. Anh không muốn để ý nhưng không có cách nào hoàn toàn không quan tâm đến nó, thậm chí còn không ngừng nghĩ sâu hơn, trái tim trở nên vô cùng nặng nề.

Tuyên Dụ nhìn anh vài giây, khi xe đột nhiên tăng tốc, cô vội vàng giữ chặt dây an toàn, hãi hùng khiếp vía.

Trần Tả Ninh chạy ra ban công nhìn xuống thì phát hiện xe của Úc Văn Yến còn ở đó, trái tim bất ngờ đập nhanh một cách khó hiểu, cô ấy quay đầu hô to với Tuyên Dụ: “Chị ơi, anh Yến còn chưa đi.”

“Không phải ông đã ăn rồi sao?” Úc Văn Yến không chắc chắn nên liếc nhìn đồng hồ, xác định đã qua thời gian dùng bữa của ông cụ rồi.

Tuyên Dụ không hiểu Úc Văn Yến đang có tâm trạng gì nên chỉ mím môi.


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Đã lén đến nhìn em rất nhiều lần