Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Thích ứng với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Thích ứng với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh



“Thấy rồi chứ?” Úc Văn Yến hỏi.

“Không đi.”

Khoảng cách quá gần, Tuyên Dụ đưa tay ngăn cản: “Đừng tiến lên nữa.”

Úc Văn Yến: “Tôi đi nhanh hơn, người hướng dẫn của em và những người khác đang lo lắng đấy.”

“Sao thế?” Tuyên Dụ Nhận ra mình đã nói quá nhiều, nên dừng lại: “Thôi, không nói nữa.”

Chương 23: Thích ứng với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh

“Tôi cũng không có giấu diếm…” Tuyên Dụ cúi đầu, “Tôi chỉ là cố gắng hết sức, dù sao cũng chẳng ai muốn bạn đồng hành của mình là một người vụng về cả.”

Mũi của Tuyên Dụ thỉnh thoảng chạm vào phần tóc nhọn sau gáy anh, cô khẽ ngửa ra sau một chút để giữ khoảng cách. Mỗi lần như vậy Úc Văn Yến lại khẽ nhún người một cái, khiến cô và anh lại sát lại với nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Úc Văn Yến vòng tay qua đầu gối cô, dễ dàng đứng dậy, rồi quay trở lại theo con đường cũ.

Một thiếu gia vốn kiêu ngạo lại hơi bị bệnh sạch sẽ đang ngồi xổm bên con đường bê tông đầy bụi bẩn, thay cô gạt bỏ bùn đất trên chiếc quần jean, kéo gấu quần lên và buộc lại dây giày cho cô mà không hề có chút ghét bỏ nào.

Giữa Úc Văn Yến và Tuyên Dụ lộ ra cảm giác có gì đó kỳ lạ, kỳ lạ đến mức họ không thể nào hiểu nổi.

Diêu Khai Ẩn ngăn cô lại: “Tuyên Dụ —— ”

Tuyên Dụ biết rõ anh không đi Tất Quốc, vẫn cố tình hỏi: “Anh nói với tôi mà.”

Còn cách trại một trăm mét nữa, Tuyên Dụ nhảy xuống khỏi lưng của Úc Văn Yến. Cô không muốn mọi người hiểu lầm, cũng không muốn bị coi như người bị thương. Cuối năm hiếm hoi có dịp đi chơi để thư giãn, nên cứ vui vẻ mà tận hưởng thôi.

Anh cúi đầu để lộ ra một phần cổ trắng như tuyết, chiếc áo khoác đen rất phù hợp với khí chất thanh sạch của anh, giống như sương sớm trên núi, ẩm ướt và bao phủ một lớp sương mù hư ảo.

Câu này với câu nói “Đâu phải đang thi đấu đâu, Chủ tịch có trừ điểm lễ nghi của tôi đâu” ngày xưa có hiệu quả hay như nhau , tính cách vẫn không thay đổi được, bừa bãi và không kiềm chế.

Anh khẽ quay đầu, nói nhỏ, sợ làm phiền đến điều gì đó.

“Đừng lo lắng, đối diện còn có Diêu Khai Ẩn, bầu không khí sao có thể tốt được. Danh tiếng của cậu ta trong nhóm bọn họ không tốt lắm.” Mạnh Thanh Dã cười trên sự đau khổ của người khác, vừa ngân nga vừa vui vẻ chọn món.

Diêu Khai Ẩn thẹn quá hóa giận: “Anh —— ”

Tuyên Dụ hơi hoảng sợ.

Diêu Khai Ẩn chất vấn: “Tại sao tên tôi không có trong bảng kế hoạch? Chúng ta không phải là một đội sao? Hội trưởng còn đích thân hỏi tôi là đã xảy ra chuyện gì, cậu làm như vậy mọi người cũng rất khó chịu, không biết à?”

Úc Văn Yến cúi xuống ngang tầm mắt với cô, cười hỏi: “Em nghĩ tôi định làm gì à?”

Sự ngốc nghếch của cô gái, chẳng thay đổi gì so với trước kia.

Úc Văn Yến cố tình làm ngược lại ý cô, đi chậm lại.

Tuyên Dụ nhanh chóng nhập mật khẩu, vào trang và sững sờ.

“Đi thôi, cậu ta không ở đó nên bầu không khí bên kia vui vẻ hơn.” Úc Văn Yến ôm vai Tuyên Dụ, dẫn cô đi về phía đám đông náo nhiệt.

Đào Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, trợn to hai mắt: “Đúng vậy! Kỳ lạ, quá kỳ lạ. Những thứ như thói quen và sở thích, nếu không phải là người rất thân thì sao biết được? Dù có biết cũng chưa chắc đã nhớ trong lòng.”

“Không được cười!” Cổ Tuyên Dụ cũng đỏ lên.

Cô vừa bước ra chưa đầy nửa mét thì cổ tay đã bị lòng bàn tay to lớn của anh nắm chặt kéo trở lại trước mặt anh.

“Tôi nghỉ một lát.” Tuyên Dụ dựa lưng vào gốc cây lớn, cũng không để ý đến việc quần áo có bị bẩn hay không.

Đàn em không hiểu hai đàn chị đang nói chuyện gì, sốt ruột hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Trời sắp tối rồi mà chị Tuyên Tuyên lại không mang theo thiết bị ngoài trời nào.”

“Tuyên Dụ, tôi đến đó là vì em.” Úc Văn Yến nói, “Tôi nói ra không phải để bắt em trả lời, tất cả đều là do tôi tự nguyện.”

“Nhà ngoại giao không thể chửi người khác?” Úc Văn Yến nhìn mắt cô nói chuyện, “Được rồi, lần sau chắc chắn sẽ chú ý lễ độ mà chửi cậu ta.”

Mạnh Thanh Dã dùng ngón trỏ chỉ hai vị giáo sư và Úc Văn Yến đang trò chuyện phiếm ở cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Các giáo sư khác nghe nói họ rút trúng một nhóm thì đều khẳng định họ sẽ không tổ chức. Hai vị giáo sư tâm cao khí ngạo để thể hiện tố chất của mình tốt hơn đối phương, cắn răng nói sẽ làm.”

Tuyên Dụ nói: “Nước sôi cũng có lúc ngọt mà.”

“Nuốt hết lời nói của anh xuống đi!” Tuyên Dụ trừng mắt nhìn anh.

“Thực sự không phải, nhưng bây giờ bọn em chỉ là quan hệ bình thường.” Tuyên Dụ nói thẳng vấn đề.

“Anh chửi thẳng cậu ta như vậy, anh nghĩ cậu ta sẽ nghĩ gì về anh?” Tuyên Dụ nói, “Dù sao anh cũng là một nhà ngoại giao mà.”

Đi tới giao lộ phía trước, phát hiện có bóng người phản ứng đầu tiên của Tuyên Dụ là tìm một chỗ trốn. Cô nhanh chóng cúi người trốn sau thân cây lớn, lặng lẽ quan sát động tĩnh phía bên kia. Tim đập thình thịch trong lồng ng.ực.

“Tùy cậu nghĩ thế nào, làm là làm, không làm là không làm, dựa vào đâu mà dùng thành quả lao động của người khác để làm đẹp mặt mình.” Tuyên Dụ phản bác lại rồi bước vòng qua cậu ta bỏ đi.

Tuyên Dụ kéo cao cổ áo, tức giận, người con trai này sao còn có tâm trạng đùa giỡn cô: “Để dành chút sức mà bước đi, bớt nói lại một chút.”

Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được người cùng tần số với mình, Mạnh Thanh Dã vỗ tay rồi ôm lấy Đào Kỳ: “Tri kỷ, em chính là tri kỷ của chị!”

Mạnh Thanh Dã đưa tay ra, kêu gọi mọi người: “Cùng nhau cố gắng nhé.”

Úc Văn Yến nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên: “Tôi đã tan làm rồi, không cần phải giữ quá nhiều lễ nghi như vậy.”

Tuyên Dụ đúng là vô tình đi nhầm đường, sau đó ở mỗi ngã ba cô đều xui xẻo chọn nhầm ngã rẽ. Cô cứ tưởng sau vài vòng sẽ quay lại con đường ban đầu nhưng kết quả cô càng đi càng xa. Khi xuống đến chân núi cô hoàn toàn bối rối, lúc đó cô mới muộn màng nhận ra mình thật sự đã lạc đường.

Úc Văn Yến tùy ý khoác tay lên vai cô, cười chế giễu nói: “Chửi thẳng một chút, ăn cắp bản quyền thành quả, không biết xấu hổ.”

Úc Văn Yến dừng bước lại, hơi cau mày nhìn cô.

Tuyên Dụ thôi không nhìn nữa: “Chuyện gì?”

Bất ngờ cổ của Tuyên Dụ bị ai đó kéo lại rồi cô va vào một lồng ng.ực vững chắc. Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.

Tuyên Dụ rút tay mình ra, tự mình đi về phía trước. Diêu Khai Ẩn đang ở khu vực nghỉ, cô tạm thời không muốn về đó.

Tuyên Dụ bất lực than thở.

Tuyên Dụ nép sang một bên trốn vào chỗ tối, chờ đối phương đi ngang qua rồi mới đi ra.

Lên đến nửa sườn núi, ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn còn sót lại vẫn có thể nhìn thấy đường. Chỉ hai mươi phút nữa mọi thứ sẽ chìm hoàn toàn vào bóng tối.

“Tại sao?”

Úc Văn Yến đoán được Tuyên Dụ sẽ nói anh, “Lời của tôi đã cho cậu ta mặt mũi lắm rồi.”

Mạnh Thanh Dã thuật lại cảnh tượng lúc đó, “Điều quan trọng là tại sao Úc Văn Yến lại biết.”

“Rất bận rộn và chật vật, anh hài lòng chưa?” Tuyên Dụ vô thức cãi lại, rõ ràng hai người không hợp nhau chút nào.

“À…” Ánh mắt Tuyên Dụ lơ lửng bất định, “Sao chị biết?”

Úc Văn Yến kiểm tra vết thương của cô, xoa xoa mắt cá chân: “Không bị trẹo, không sao.”

Mạnh Thanh Dã hừ khẽ: “Cô giáo Tiểu Tuyên giỏi giang như vậy, chị cứ tưởng cô ấy biết hết mọi thứ, không ngờ lại là một người mù đường.”


Úc Văn Yến nhìn biểu cảm của cô, cảm thấy hơi đau lòng.

Tuyên Dụ hung dữ lườm Úc Văn Yến, mặt cô đỏ bừng, cảm thấy giờ phút này cực kỳ xấu hổ.

Tuyên Dụ cũng không từ chối. Đừng thấy lời nói của Úc Văn Yến có vẻ dễ thương lượng, thực ra đây là lời không cho phép từ chối.

“Ở Kinh Bắc mà có thể thấy bầu trời sao đẹp như thế này quả là hiếm có.”

“Đừng nói đùa như vậy.”

“Không phải em vẫn ổn đây sao?” Tuyên Dụ xoay một vòng trước mặt cô ấy, “Yên tâm, tốt ạ.”

Đàn em liếc nhìn lò nướng đối diện, khó chịu nói: “Bình thường nghiên cứu khoa học bận bịu, sao học viện vẫn sắp xếp hoạt động giao lưu nữa chứ.”

Cô không để ý dưới chân nên bước vào vũng đất mềm bên ngoài con đường bê tông. Mất thăng bằng cô bị trẹo chân và hét lên.

Tuyên Dụ khẽ mỉm cười, có lẽ anh đã hiểu sai về việc giữ thể diện cho người khác, chỉ thiếu điều anh chỉ thẳng vào Diêu Khai Ẩn nói: Nhìn xem anh là cái loại rác rưởi gì, có tư cách mà đứng nói chuyện trước mặt tôi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Trí bên cạnh cũng nóng ruột, không thể gọi điện thoại cho Úc Văn Yến được nên anh ấy quyết định giải pháp: “Thanh Dã, em liên lạc với ông chủ trước đi, thầy giữ liên lạc thường xuyên với Úc Văn Yến. Tiểu Tuyên sẽ không đi xa quá, chắc là đi đến lối rẽ thôi, chúng ta về trước chờ.”

Mạnh Thanh Dã kéo Tuyên Dụ đến một góc, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”

Úc Văn Yến cố ý dùng giọng điệu oán trách để giải thích, nhưng lại tràn đầy sự cưng chiều: “Vì có người cứ lo lắng mãi sau khi tốt nghiệp sẽ thất nghiệp, sợ rằng những kiến thức mình học được sẽ không có cơ hội áp dụng. Cô ấy còn nói muốn tốt nghiệp rồi đi xem thử, nên tôi mới đi khảo sát trước một chuyến.”

“Em uống nước pha đường hóa học ở đâu vậy?” Úc Văn Yến đáp lại nhanh chóng, cũng rất độc miệng.

Vừa vào đến trại, ánh mắt của Mạnh Thanh Dã cũng đã đảo qua lại giữa hai người họ.

Không khí quá yên tĩnh, Tuyên Dụ sợ nhất là tình huống ngượng ngùng nên tùy ý tìm chủ đề nói: “Gần đây bận việc sao?”

Tuyên Dụ không hề e ngại khi bị anh nhìn thấy: “Nhỡ đâu trong điện thoại của anh có tài liệu mật, mà tôi lại thấy thì không hay.”

Đó là bức ảnh chụp chung của họ khi đi du lịch ở Vân Đô, cả hai mặc đồ đôi, cô đeo kính râm bắt chước anh làm vẻ ngầu.

Sau khi anh pha trò, không khí giữa hai người thoải mái hơn rất nhiều, cô cũng không cảm thấy khó xử khi ở riêng với anh. Trong thâm tâm cô biết anh cố tình nói những điều này để điều chỉnh không khí.

Úc Văn Yến nhét điện thoại của mình và đèn pin vào tay Tuyên Dụ, anh ngồi xổm xuống sửa lại ống quần và dây giày bị bẩn cho cô: “Soi đèn cẩn thận đấy.”

Con đường mòn quanh co không thấy điểm cuối, mùa đông vạn vật ngủ yên, tĩnh lặng không một tiếng động. Tiếng bước chân của Úc Văn Yến vang lên dứt khoát, mạnh mẽ, con đường phía trước của họ dần dần rõ ràng hơn.

Trước khi bầu trời tối hẳn không biết có thể quay về hay không, Tuyên Dụ bất lực thở dài. Nghĩ rằng sẽ quay về rất nhanh nên cô đã không mang theo điện thoại, bây giờ cô không thể liên lạc với ai và cũng không có cách nào cầu cứu. Chỉ có thể hy vọng bọn họ sớm nhận ra cô đã lạc đường.

“A Dụ, chửi người khác sao cũng dịu dàng như vậy?” Anh hạ người, cằm đặt lên vai cô, lúc quay đầu nhìn cô thì hơi thở phải vào bên tai cô.

“Chẳng phải do cậu quá bận không có thời gian viết, cuối cùng là do tôi và Thanh Dã viết sao?” Tuyên Dụ không thể nào hiểu tại sao cậu ta vẫn còn thể có lời lẽ hùng hồn như vậy.

Đào Kỳ cười nhạt nhẽo: “Đàn chị, cái này thì không cần.”

“Em không cố ý giấu giếm, nhưng cảm giác phương hướng của em không được tốt lắm.” Tuyên Dụ nói, “Bạn cũ đều biết.”

“Tôi có thể tự mình đi được.” Tuyên Dụ cử động đôi chân đỏ ửng của mình, không đau đến mức không thể tự đi.

Úc Văn Yến bất ngờ dừng lại, vai hơi nhúc nhích, Tuyên Dụ bị xóc nảy khó chịu, nhíu chặt mày.

“Không sao đâu, tôi sẽ không vạch trần em trước mặt mọi người.” Úc Văn Yến quay người lại, vừa tự nhiên vừa lạnh nhạt: “Lên đây.”

Tuyên Dụ không nhịn được mà duỗi tay ra, sau khi hoàn hồn cô định thu tay lại thì đúng lúc Úc Văn Yến ngẩng đầu lên nên lòng bàn tay cô chống trên đầu anh.

“Tuyên Dụ bị mù đường à?” Mạnh Thanh Dã lắc đầu, “Tại sao chị lại không biết…”

Chia tay bốn năm, cô luôn nghĩ rằng bọn họ cùng lắm là không có cách nào cùng nhau có chung cảm nhận bốn mùa. Nào ngờ anh vẫn luôn là tín đồ trung thành, từng bước bước đi trên con đường cô từng mơ ước.

“Điện thoại của tôi bị virus à?” Úc Văn Yến liếc thấy mọi hành động nhỏ của cô.

Tuyên Dụ ngửa đầu lên, những khe hở không đều trên cây cổ thụ lộ ra một bầu trời đầy sao đập vào mắt cô, đẹp đến mức không nói nên lời.

“Hay là chúng ta gọi điện cho ông chủ ở đây, phải có người đi tìm.” Đàn anh lo lắng đi đi lại lại.

Úc Văn Yến cười thầm, ngược lại anh thấy cô thật đáng yêu, hơi có chút tự phụ.

Mặc dù chỗ này là khu du lịch đang phát triển, nhưng các cơ sở kinh doanh hoạt động về đêm rất ít cho nên đèn đường trên núi không được thắp sáng hết mà chỉ bật một phần. Đoạn đường cô đi không có đèn, tối đen như mực.

Đàn anh bên đó gọi Tuyên Dụ tới giúp, cô lập tức bỏ chạy. Mạnh Thanh Dã muốn hỏi sâu hơn cũng không có cơ hội.

Vừa dứt lời, đàn em đã bị đánh mạnh vào gáy, còn Mạnh Thanh Dã thì thổi vào lòng bàn tay: “Đàn chị nói mà cũng dám phản bác!”

“Tình duyên?” Đào Kỳ kinh ngạc, liếc mắt sang đối diện, “Chúng ta và bọn họ là nghiệt duyên nhé. Hơn nữa, cả hai nhóm rõ ràng biết không hợp, sau khi rút thăm chung nhóm thì tùy tiện qua loa một chút là được rồi, tại sao lại còn thực sự làm một buổi giao lưu làm gì.”

Mọi người đều lo lắng cho tình hình của Tuyên Dụ, cô đã xin lỗi vài lần, không ngờ lại khiến mọi người lo lắng như vậy.

Diêu Khai Ẩn không dám nói gì với Úc Văn Yến, anh không phải là người đơn giản, vì thế chỉ có thể trừng trừng nhìn chằm chằm vào Tuyên Dụ, ánh mắt đầy ác ý.

Tuyên Dụ nhìn thấy ánh mắt u ám của cậu ta, liên tưởng đến hàng loạt vụ án sinh viên hành hung trên mạng bèn sững sờ.

Tiếp theo là một tiếng cười khúc khích rất nhẹ bằng giọng mũi, Tuyên Dụ dừng lại hạ tay xuống. Cô nhìn thấy một khuôn mặt điển trai nhưng trên mặt lại có nụ cười khá châm biếm.

Dù chỉ có một góc nhỏ để quan sát, Tuyên Dụ vẫn đảo mắt qua lại, như muốn thu hết cả ngàn vì sao vào tầm mắt.

“Lấy oán trả ơn à?” Úc Văn Yến lấy tay cô ra, đứng lên.

Tuyên Dụ nắm chặt quần áo của anh, chuyển chủ đề: “Lạnh quá, đi nhanh thôi.”

“Ấn nút thoại, để anh nói.” Úc Văn Yến biết Tuyên Dụ dang do dự điều gì.

“Được rồi đàn chị, đừng trêu em nữa.” Tuyên Dụ đẩy Mạnh Thanh Dã quay về trại.

Tuyên Dụ tức giận, vỗ vai anh một cái.

Theo lời Úc Văn Yến, Tuyên Dụ gửi tin nhắn xong bèn khóa máy, không dừng lại thêm một giây nào.

Mạnh Thanh Dã nghi ngờ: “Em bị mù đường?”

Mạch não kỳ lạ của cậu ta khiến Tuyên Dụ mở mang tầm mắt, đây là lần đầu tiên cô gặp một người làm sai mà còn có lời lẽ hùng hồn như vậy.

Nếu tài liệu thật sự bị rò rỉ, anh sẽ bị nhiều phía triệu tập thẩm vấn, bị kỷ luật nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai, không phải chuyện nhỏ.

Đêm xuống núi rừng lạnh lẽo, sương mù dày đặc, gió thổi qua má hơi tê buốt, Tuyên Dụ rụt cổ lại.

Úc Văn yến liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng như ngọn băng treo trên đỉnh thung lũng trống trải: “Ai bảo em là tôi đi Tất Quốc?”

“May mắn là hôm nay tôi tới đây, nếu không sẽ có người thực sự gây rắc rối rồi.”

“Được rồi.” Ánh mắt Tuyên Dụ ra hiệu với Úc Văn Yến, để anh đừng lên tiếng.

Mạnh Thanh Dã đề nghị: “Chúng ta nên nói với ông chủ ở đây, không phải người chuyên nghiệp nửa đêm vào núi rất nguy hiểm.”

“Tôi sẽ tự đi về!”

Cô đã phân vân không biết có nên thành thật hay không, nhưng rồi nghĩ lại thôi thì cứ để như vậy. Úc Văn Yến đi đâu cũng sẽ bị bàn tán, ảnh hưởng không tốt đến công việc anh, mà đơn vị cũng kiểm soát rất nghiêm về vấn đề đạo đức cá nhân.

Úc Văn Yến cười: “Bận lắm, còn em thì sao?”

“Úc Văn Yến.” Tuyên Dụ hơi bất lực.

Úc Văn Yến di chuyển đèn pin ánh sáng cường độ cao chiếu sang chỗ khác, anh ngồi xổm xuống đỡ cô, mỉm cười nói: “Tuyên Dụ, hội chứng thần kinh không ổn định của em vẫn chưa sửa được à.”

Ăn tối xong Tuyên Dụ trở về nhà xe lưu động viết luận văn, không tham gia trò chơi cùng bọn họ.

“Nằm xuống chút đi.” Úc Văn Yến vừa cười vừa pha trò với cô: “Tình huống bất ngờ, nằm xuống và bám chặt vào tôi.”

Đàn em nói thẳng: “Đàn chị, người trẻ chúng ta không làm như vậy nữa.”

Họ đứng gần bên nhau, anh cũng ngước nhìn lên trời, cứ như đang thì thầm vào tai cô.

Trên đèo có một tấm biển chỉ đường, bên trên có bản đồ, Tuyên Dụ nghiên cứu một lúc, xác định đã ghi nhớ đường đi cô tiếp tục lên đường đi về phía núi.

“Tuyên Dụ.” Diêu Khai Ẩn vốn đã tức giận lại thấy Tuyên Dụ phớt lờ mình ngay trước mặt càng tức giận hơn.

Tuyên Dụ đỏ mặt vì tức giận.

Cô rụt cổ lại, cúi đầu, giống như những ngày đông trước đây, cứ đến trời lạnh là cô lại chui vào áo khoác của anh.

Diêu Khai Ẩn ở bên kia liếc qua, khinh thường hừ lạnh, tầm mắt luôn nhìn lên người Tuyên Dụ, sắc mặt tối sầm.

Tuyên Dụ có vẻ ngoài tri thức và dịu dàng, cho người khác ấn tượng đầu tiên là cô làm việc rất giỏi giang lưu loát, có cô ở đó thì cảm thấy rất yên tâm.

“Học trưởng Úc thì sao?” Đàn em lo lắng Úc Văn Yến không tìm được người lại gặp nguy hiểm.

“Không đúng.” Mạnh Thanh Dã vạch rõ trọng điểm cho cô ấy, “Mỗi ngày chúng ta đều gặp Tuyên Tuyên nhưng chúng ta cũng không biết, vậy sao Úc Văn Yến lại biết?”

Úc Văn Yến: “Yên tâm đi, tài liệu mật chỉ đi hệ thống nội bộ, điện thoại của tôi đều có thể xem được.”

Mọi người nghe lời thầy hướng dẫn sắp xếp, trở về trại và chờ tin tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuyên Dụ không cố ý né tránh, kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, cô tự chế nhạo chính mình: “Cảm giác tôi cười thật là ngốc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuyên Dụ rẽ vào góc đường và gặp Diêu Khai Ẩn đang đợi ở cửa. Cô liếc nhìn đám đông và thấy hai nhóm đang chơi đùa với nhau không có sự chán ghét lẫn nhau như lúc chiều. Chẳng lẽ Diêu Khai Ẩn thật sự ảnh hưởng đến bầu không khí trong nhóm?

Tuyên Dụ do dự có nên mở khóa điện thoại của anh hay không.

Úc Văn Yến chỉ vào hướng khác mà cô vốn muốn đi: “Đi xuống đây, đi qua một ngã ba khác trên đường và quay trở lại lối ra xa trại nhất.”

Tuyên Dụ đứng lên, đau đến mức mặt tái nhợt, “Hình như bị trẹo chân rồi.”

Úc Văn Yến im lặng chờ đợi, nhìn vào gương mặt nghiêng của cô không rời mắt.

Đàn em cười khúc khích.

Tuyên Dụ tìm được một góc soi tốt, một tay cô cầm đèn pin, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường.

Lên đường lần nữa, Tuyên Dụ lại tìm chủ đề mới để nói chuyện.

Tuyên Dụ nằm sấp lên lưng anh, ngửi thấy mùi cam đắng lạnh lẽo. Cô vội vàng cúi đầu xuống, cố gắng giữ bình tĩnh để thích ứng với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh.

Tuyên Dụ lặng lẽ tựa vào vai anh, rõ ràng là cô đã chủ động đề cập đến chủ đề này, nhưng khi nghe được câu trả lời lòng cô lại đau như cắt.

“Em nhắn tin cho giáo sư của em đi, mật khẩu không đổi đâu.” Úc Văn Yến phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Cô hỏi: “Hoa phượng tím có đẹp không? Tuyết ở Tất Quốc có dày như ở Kinh Bắc không?”

“Tuyên Dụ, ngẩng đầu lên.”

Đào Kỳ không hoàn toàn hiểu hết ý trong lời nói của Mạnh Thanh Dã, đáp lại: “Em cũng cảm thấy kỳ lạ, trước đây chưa từng phát hiện cậu ấy bị mù đường, có phải cậu ấy giấu quá kỹ rồi không. Hơn nữa, Tuyên Dụ làm việc thận trọng và đáng tin, thật sự nhìn không giống người có tính tình lơ mơ.”

Úc Văn Yến vuốt tóc cô, cảm thấy cô thật đáng yêu: “Em giấu giỏi lắm, bọn họ còn không biết em là quỷ mù đường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đàn anh: “Trước kia giao lưu là tự phát, có nhiều người nhờ giao lưu mà gặp được tình duyên. Học viện cũng cảm thấy cứ mãi cắm đầu nghiên cứu là không tốt. Để làm phong phú thêm cuộc sống ngoại khóa, xem như là tổ chức hoạt động chính thức.”

Diêu Khai Ẩn:”Đều là người trong cùng một học viện, tại sao cậu phải cố tình làm căng?”

Có một nơi nào đó trong tim, đã trở nên mềm dịu hơn.

Tuyên Dụ tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại: “Không đi à?”

Nhóm bên kia đang đi tới đi lui phía trước, cực kỳ chướng mắt.

Úc Văn Yến mỉm cười, tăng tốc quay về trại.

Mặt trời đã lặn được một nửa, nửa bầu trời còn lại bắt đầu xuất hiện những dải màu xanh tím đan xen nhau. Bóng tối dần bao phủ thành phố.

“Không tim không phổi.” Úc Văn Yến hừ nhẹ.

Tuyên Dụ không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng biểu cảm bây giờ của Diêu Khai Ẩn là gì. Đoán chắc cậu ta đang muốn nổi trận lôi đình vì có lẽ chưa từng có ai không chút nể nang vạch khuyết điểm ngay trước mặt của cậu ta.

Màn hình điện thoại hiện thông báo tin nhắn mới từ Dương Trí, Tuyên Dụ thúc giục: “Đi nhanh lên, Tiểu Dương đang đợi chúng ta.”

“Bạn cũ?” Mạnh Thanh Dã hừ khẽ, “Chỉ như vậy thôi?”

Tuyên Dụ ôm chặt cổ anh, úp mặt lên vai anh, có thể nghe thấy tiếng thở hơi nặng nề của anh.

Mạnh Thanh Dã kéo Đào Kỳ qua, cúi đầu nói nhỏ với cô ấy: “Kỳ lạ! Kỳ lạ! Quá kỳ lạ!”

Đàn anh an ủi mọi người: “Dù sao chúng ta cũng chỉ làm ra vẻ, họ ăn của họ, chúng ta ăn của chúng ta. Tối nay chúng ta phải quẩy thật sung để thể hiện không khí của nhóm mình tốt hơn nhóm họ, quan hệ thân thiết hơn so với họ, kiếm mặt mũi cho Tiểu Dương!”

Sắc mặt Úc Văn Yến nặng trĩu: “Tuyên Dụ, lời em nói đêm hôm đó có phải đổi ý rồi không?”

“Chúng ta là cá bị thành phố vạ lây, đúng không.” Đàn em lén lút trừng mắt nhìn đối phương.

Úc Văn Yến: “Đổi chủ đề đi, đừng nói về những chuyện nhàm chán như nước sôi.”

“Cậu ta bị thiệt mới tìm tôi gây sự, không cần để ý.” Tuyên Dụ lười tranh cãi với Diêu Khai Ẩn, thanh danh của cậu ta ở trong viện đã tệ hại từ lâu, căn bản không cần cô nói nhiều thêm nữa.

Sau một loạt tiếng bước chân dồn dập, một luồng ánh sáng chiếu vào người Tuyên Dụ. Cô đưa tay che mặt, hơi nheo mắt lại, dù không quen ánh sáng cường độ cao nhưng cô vẫn không quên nép mình vào bụi cỏ.

Đầu óc Tuyên Dụ khẽ choáng váng, không suy nghĩ được gì.

“Ý thức bảo mật khá tốt.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Thích ứng với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh