Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: “Em không được phép lên xe của anh ta.”
Trần Tả Ninh kinh ngạc, sáp tới bên tai cô hỏi: “Chị, thế này là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão Úc mấy ngày trước: Vợ lên xe người khác, ta đau khổ quay đầu đi.
Úc Văn Yến lười phản ứng, anh cầm lấy chìa khóa xe của Chu Kính đi ra cửa sau.
Ban nãy Tuyên Dụ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi Úc Văn Yến ngồi xuống đối diện cô, có lẽ cô cũng đã biết hai người bạn của cô đang làm gì.
Tuyên Dụ lễ phép cười nói: “Chỉ là Tô Tô chúc phúc cho tôi thôi.”
Chu Kính đối diện khoanh tay trước ngực, hai ngón tay nhịp nhàng gõ nhịp trên cánh tay, cau mày: “Anh Yến, con hàng này chuyên đi đào góc tường à*?”
Sáng sớm thứ Hai đến lượt học viện của cô kéo cờ. Cô dậy sớm đi đến phòng làm việc thì gặp Hồ Tu, anh ta quan tâm hỏi: “Tuyên Tuyên, cô xảy ra chuyện gì à? Quầng mắt thâm nhiều quá vậy?”
Anh ấy ném chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, giơ chiếc kính râm trên mặt lên, vẫy tay chào hỏi: “Tân hôn vui vẻ, Từ Nhị.”
Màn ảnh lớn phát đoạn video chúc phúc do Tuyên Dụ thực hiện nửa tháng nước, hội trường trở nên yên tĩnh, mọi người tập trung theo dõi màn ảnh chăm chú.
Trần Tả Ninh ôm eo Tuyên Dụ, dựa vào hõm cổ cô: “Em bị một giáo sư từ chối ngay từ ngoài cửa.”
Từ Hướng Hàng đổ mồ hôi: “Em sẽ nói à?”
Từ Hướng Hàng: “Coi như là quen đi, đối tác của công ty nhà tôi.”
Hai vợ chồng mỗi người một câu, Tuyên Dụ né tránh tay của họ: “Hai cậu thảo luận thử đi, đưa ra kết luận rồi nói với tớ, tớ sẽ cân nhắc có lựa chọn hay không.”
Trong ngày hôm lễ, Tuyên Dụ cùng Từ Hướng Hàng và Lý Tô Tô đứng bên ngoài tiếp khách. Khi không có ai, hai người tiến tới bên cạnh cô trò chuyện phiếm.
“Sao thế?” Tuyên Dụ nhận ra trong lòng em gái cô có chuyện không ổn, cô ngồi xuống bên cạnh cô ấy, “Không thoải mái ư?”
Lý Tô Tô: “Anh không kiểm tra danh sách khách mời sao?”
Hội trường tối om, tiệc cưới chính thức bắt đầu. Mọi người ngừng những việc mình đang bận làm lại, ánh mắt dõi theo ánh sáng duy nhất.
“Mà này, cậu thực sự bắt nạt cô bé hả?” Chu Kính cũng tò mò có phải bọn họ đánh nhau thật không.
Từ Hướng Hàng: “Làm sao anh biết được anh ấy sẽ đến…”
Hôm nay hai người đứng ngoài cửa đón khách là do cha mẹ hai bên yêu cầu, cảm thấy sau khi kết hôn họ cũng nên biết một số đối tác của công ty, cần phải làm quen sơ sơ.
Chúa Giê-su không độ người nghiên cứu khoa học:【Không hổ là đàn anh, làm tốt lắm!】
Bàn này ngồi hơn phân nửa không phải là nhân vật đơn giản nên có không ít người tới mời rượu xã giao. Đổng Húc Nghiêu cũng không thoát được, Tuyên Dụ lặng lẽ đứng dậy đến nhà vệ sinh trang điểm lại.
“Được!” Giọng nói Đổng Húc Nghiêu cất lên rất điềm đạm, ánh mắt ngập tràn sự ôn hòa lưu luyến.
Một người đàn ông bước ra khỏi ghế lái, âu phục cạp cao thoải mái, cổ áo hơi hở, trang phục công tử nhà giàu.
Đợi Tuyên Dụ đi xa rồi đón Chu Kính và Úc Văn Yến xong, Lý Tô Tô lo lắng hỏi chồng: “Nếu Tuyên Tuyên biết chúng ta đặc biệt mời Úc Văn Yến, có khi nào sẽ đoạn tuyệt với chúng ta không? Em chỉ muốn cho họ cơ hội để nói ra hiểu lầm.”
“Tất nhiên là thật, lần sau gặp mặt em hãy nói vài lời hay ho với giáo sư.” Tuyên Dụ giục cô ấy đứng lên, “Đừng nghĩ nữa, đi tắm.”
Đổng Húc Nghiêu dừng lại ở vị trí cô chỉ, “Tuần tới bọn Hướng Hàng tổ chức hôn lễ, em có phải đi làm phụ dâu không?”
Chu Kính phì cười: “Cậu nên nghĩ làm thế nào để đào góc tường kìa. Những bàn bên kia đang đồn rằng hồi còn đi học hai người các cậu từng cãi nhau ghê lắm, đánh nhau luôn trong phòng họp của hội học sinh, đến nỗi phụ huynh còn phải đến trường.”
Tuyên Dụ cười an ủi nói: “Chị còn tưởng chuyện gì lớn, em đừng suy nghĩ nhiều quá. Em cũng đừng thẳng thắn quá, dù gì người ta cũng là giáo sư, em là học sinh thì cách nói chuyện phải khiêm tốn và nhẹ nhàng hơn một chút. Họ cũng không phải người không hiểu chuyện. Em lễ nghi chu đáo, anh ta cũng sẽ không có lý do gì để phê bình em.”
Úc Văn Yến dùng khăn giấy ướt lau sạch tay, lơ đễnh nói: “Không biết.”
Chăn trượt xuống, Đổng Húc Nghiêu đưa tay cầm lấy, nói rất nhỏ: “Môi trường ở tiểu khu này tốt hơn chỗ cũ.”
【Tác giả có lời muốn nói 】
Trần Tả Ninh đưa tay qua trước mặt Tuyên Dụ nhận lấy nước nóng Đổng Húc Nghiêu đưa, nói một câu cảm ơn.
Cuối video hiện dòng chữ:
Sau lưng anh, Đổng Húc Nghiêu hét lớn: “Tiểu Dụ, xe bên này.”
Tuyên Dụ nhìn Đổng Húc Nghiêu, do dự có nên đồng ý hay không. Gần đây tần suất gặp mặt của họ quá cao, sẽ khiến anh ta sinh ra hiểu lầm.
Khi xe quay đầu anh nhìn thấy Đổng Húc Nghiêu từ phía sau khách sạn đi ra, đi về phía Tuyên Dụ.
–
“Năm đó cậu không nghe chuyện ngoài cửa sổ hả? Họ không hợp nhau, có một lần họ đánh nhau ở văn phòng hội học sinh phải gọi cả phụ huynh đến.”
Từ Hướng Hàng cũng bị dọa: “Có thể nhà chúng ta gửi thiệp cho gia đình họ Văn…”
Tuyên Dụ đang nghi ngờ thì Mạnh Thanh Dã nhắn tin riêng cho cô: 【Công việc của nhà ngoại giao rảnh như thế à? Anh ấy nói là anh ấy sẽ tham gia tất cả cuộc họp nhóm của chúng ta trong khoảng thời gian này. Chị rất háo hức đăng ký kỳ thi quốc gia. 】
Mạnh Thanh Dã lại bắt đầu hành vi ‘Nổ pháo’ thông tin hàng ngày.
Ánh mắt Úc Văn Yến rơi vào cổ áo cô, “Áo hoodie của tôi.”
Tuyên Dụ không thấy biển số xe nên thôi không nhìn nữa, cô nhận chai nước: “Không phải, tùy tiện nhìn thôi. Cảm ơn anh nhiều.”
Úc Văn Yến nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt Chu Kính như đã hiểu ra.
“Chắc chắn là chúc chị thăng chức, tăng lương, phát tài.” Trần Tả Ninh tiếp lời, “Chị Tô thật tốt, lại còn cho chị một món quà lớn như vậy.”
Đổng Húc Nghiêu làm việc ở gần đây, sau khi kết thúc công việc thì anh ta gặp Tuyên Dụ đang đi ra khỏi hội trường. Thấy biểu cảm của cô không ổn, hỏi thêm cũng không tốt nên anh ta nhẹ nhàng cười nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Vừa dặm trang điểm xong, trên Wechat có tin nhắn của Đổng Húc Nghiêu. Anh ta chờ cô ở cửa sau để đưa cô về.
Đổng Húc Nghiêu hỏi: “Cuối tuần anh tới đón em, chúng ta cùng đi nhé?”
Úc Văn Yến ngăn cô lại, hỏi: “Quần áo của tôi bao giờ em trả?”
Con hàng này ám chỉ Đổng Húc Nghiêu người đang trò chuyện thân mật với Tuyên Dụ.
Để ý thấy bàn của cô còn có Úc Văn Yến ngồi, họ nhỏ giọng thảo luận.
“Em vợ tương lai?” Úc Văn Yến nhướng mày, ngũ quan anh tuấn hơi giãn ra, thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh cũng không, nên sẽ không biết đâu!” Từ Hướng Hàng vui vẻ nói, “Vừa rồi anh diễn có giống không?”
Suy nghĩ trong lòng đêm đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tuyên Dụ: “Tôi…”
“Tiểu Dụ.” Đổng Húc Nghiêu nhận ra sự do dự của cô nên tranh thủ cơ hội nói, “Là anh muốn theo đuổi em, nên đừng cảm thấy gánh nặng.”
Từ Hướng Hàng ôm cánh tay kia của Tuyên Dụ: “Giữa hai người thực sự không có tình ý gì phải không?”
Tuyên Dụ than thở, bây giờ tránh cũng không tránh được.
“Còn trẻ không hiểu chuyện, có lẽ người trong cuộc đã bỏ qua rồi. Có phải Tuyên Dụ đến cùng bạn trai không, người đàn ông cao ráo ngồi bên cạnh cô ấy, nhìn nghiêng thật đẹp trai.”
Đi ra ngoài, cô nhìn thấy Úc Văn Yến đang đứng ở ngã rẽ hành lang. Dáng người anh cao ngất, đứng đó không nhúc nhích, cố ý tỏ ra dáng vẻ như đang chờ đợi, ánh mắt sít sao nhìn cô, như thể đang đợi cô.
“Lần trước anh ta bảo theo đuổi cậu, cậu đồng ý rồi?” Lý Tô Tô cuống cuồng muốn biết câu trả lời nên truy hỏi.
Điểm cuối của nghiên cứu khoa học là huyền học:【Sư tỷ, vui vẻ như vậy, hôm nay họp nhóm giao cho chị】
Tuyên Dụ nhận ra Chu Kính, cô đứng sau lưng Từ Hướng Hàng hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Tuyên Dụ: “Nhân vật chính ngày hôm nay nhọc lòng quá.”
Bước chân Tuyên Dụ chậm lại.
Lại lo lắng cô sẽ từ chối nên bổ sung nói: “Tả Ninh cũng đi chung.”
“Cậu biết à?” Cuối cùng mắt Úc Văn Yến cũng nhìn thẳng Chu Kính.
“Xe không cần trả, trưa mai tới đón tôi ăn cơm.” Chu Kính vội vã đi tham gia cuộc tụ họp kế tiếp, đi còn nhanh hơn Úc Văn Yến.
Tuyên Dụ giả vờ như không nghe thấy, cô cầm lấy micro cô lễ tân đưa rồi bước lên sân khấu.
Chu Kính không hỏi ra được nhiều chuyện nên dứt khoát tự mình bổ não.
Tuyên Dụ cắt ngang hai người: “Có người đến rồi.”
Đổng Húc Nghiêu cười nói: “Quan hệ của ba bọn em tốt thật.”
Mạng tôi do tôi, không do thầy:【Quên đi, loại chuyện bị mắng này giao cho sư huynh đi.】
(*Con hàng này chuyên đi đào góc tường: ám chỉ việc người này chuyên đi phá hoại mối quan hệ của người khác hoặc người này chuyên đi giật bồ.)
Xe lái vững vàng vào tiểu khu, Tuyên Dụ tính toán thời gian, tỉnh dậy đúng lúc.
Chu Kính cảm thấy người đàn ông kia rất quen thuộc, sờ cằm suy tư: “Công ty luật mà anh ta làm việc dường như có quan hệ hợp tác với tập đoàn Từ Thị.”
“Em và Tả Ninh cũng cảm thấy như vậy, cho nên mới chuyển tới đây.” Tuyên Dụ chỉ về cây đại thụ trước mắt, “Anh dừng ở đó là được, đi vào trong nữa sẽ không quay xe được.”
Điểm cuối của nghiên cứu khoa học là huyền học: 【Đại lão đến rồi, không muốn phát biểu thứ học thuật rác rưởi mà chính mình đã tạo ra.】
Hai người còn lại lập tức trả lời số 1, bộ dạng như không thể nghe bất cứ điều gì về luận văn.
Mặc dù biết sẽ không tốt, nhưng cô chọn tạm thời không tham gia họp nhóm, để tập trung tinh thần bận rộn công việc trước cuộc thi trong viện.
“Em quên mất, làm chị sợ rồi.” Trần Tả Ninh di chuyển cơ thể tê cứng của mình.
“Tại sao hôm nay luật sư Đổng lại đưa cậu tới?” Lý Tô Tô ôm cánh tay Tuyên Dụ, nhỏ giọng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuyên Dụ khoát tay: “Được rồi, em chính là nhân của bánh bích quy kẹp.”
Nhớ lại cử chỉ mập mờ trong phòng bao vào đêm hôm đó, cô gục đầu trên mặt bàn, suy nghĩ rối bời.
Nhìn thấy hai người bạn cùng nhau bước vào cửa, Tuyên Dụ vô cùng xúc động. Cô đồng hành cùng họ từ đồng phục học sinh đến váy cưới, tận mắt chứng kiến từng li từng tí.
Tuyên Dụ về đến nhà, mở đèn thấy Trần Tả Ninh ngồi trên ghế sofa thì sợ hết hồn, cô đặt tay lên ngực: “Trời ơi, ở nhà sao không bật đèn, hù c·h·ế·t chị rồi.”
Úc Văn Yến nghe xong càng thêm trầm tư.
Giọng nói của anh lạnh lùng và không bình thường.
Trong lòng Tuyên Dụ cảm thấy ấm áp, khóe mắt nhẹ cong xuống: “Cảm ơn.”
Chúa Giê-su không độ người nghiên cứu khoa học: 【Cho nên hôm nay ai phát biểu?】
Tuyên Dụ:【 Đều tham gia? Có ý gì?】
Anh biết cuộc trò chuyện vừa rồi khiến cô khó chịu, hôm nay anh cũng không có ý định khiêu khích cô.
Trần Tả Ninh máy móc quay đầu nhìn Tuyên Dụ, vẻ mặt lạnh như băng, rõ ràng không phải vẻ mặt bình thản như thường lệ.
Ghế bên cạnh bị kéo ra, Đổng Húc Nghiêu ngồi xuống, nói xin lỗi: “Vừa rồi anh gặp một khách hàng nên trò chuyện một chút. Nước nóng mà em muốn đây.”
Cô đang định quay người lại thì Úc Văn Yến gọi cô lại: “Tuyên Dụ.”
“Sao thế?” Chu Kính nhớ lại một chút, mình không nói sai câu nào nhỉ.
Chu Kính cảm thấy thái độ của Úc Văn Yến hoàn toàn khác so với vẻ quyết tâm đạt được tối hôm đó, nói thêm: “Chẳng lẽ cậu mới là người đào góc tường?”
Tuyên Dụ không hề biết hai người bạn của cô đang có âm mưu gì sau lưng cô. Sau khi cô ngồi xuống, Chu Kính và Úc Văn Yến cũng ngồi xuống phía đối diện.
Sắc mặt Trần Tả Ninh từ lãnh đạm trở lại vẻ bình thản, cô ấy nghe lời và trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Úc Văn Yến trầm mặc mím chặt môi.
“Anh cần lấy lại làm gì? Không phải đã muốn vứt bỏ từ lâu sao.”
Trong hai ngày cuối tuần, Tuyên Dụ dành toàn bộ thời gian để đi làm đẹp và làm móng cùng cô dâu tương lai Lý Tô Tô.
Xe khởi động, Đổng Húc Nghiêu bật hệ thống sưởi trong xe lên, quan tâm nói: “Hai mắt em đỏ hết lên rồi, gần đây không nghỉ ngơi tốt à. Ngủ một giấc trước đi, khi nào đến nhà anh sẽ gọi em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điểm cuối của nghiên cứu khoa học là huyền học:【Cái sư môn này không có Tuyên Tuyên cũng muốn giải tán luôn.】
Người dẫn chương trình đang nhắc đến phần tiếp theo, đó là phần Tuyên Dụ sẽ lên sân khấu phát biểu với tư cách là bạn thân của cả cô dâu và chú rể.
“Chỉ là bị khóa cửa nhốt trong phòng học, đêm khuya vẫn chưa về nhà nên phụ huynh tới trường tìm.” Úc Văn Yến chỉ nói một câu.
Cô gái mỉm cười chán ngắt, không mượn câu chuyện này trêu chọc Tuyên Dụ nữa.
“Nói thật, trong những người đàn ông theo đuổi cậu mấy năm gần đây, bọn tớ nhất trí cho rằng luật sư Đổng là tốt nhất. Tính tình cậu lơ là như vậy, nên tìm một người hiểu cho cậu, cái này gọi là …” Từ Hướng Hàng không biết diễn tả như thế nào.
Tuyên Dụ ngồi vào vị trí làm việc, ngựa quen đường cũ lấy chiếc bông phấn che quầng thâm mắt từ ngăn kéo đầu tiên ra: “Viết luận văn tốt nghiệp.”
Trần Tả Ninh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tình tiết gặp lại người yêu cũ ở hôn lễ có hơi cũ rích.”
Mấy ngày nay tính tình thất thường, thì ra là phát hiện người yêu cũ có niềm vui mới.
Nửa tiếng sau, một nhóm mới xuất hiện trong danh sách trò chuyện của Tuyên Dụ, trừ người của sư môn và thầy hướng dẫn, còn có thêm một Úc Văn Yến.
“Tuyên Dụ.” Anh kiên nhẫn chờ, vòng tay trước ngực, lười biếng dựa vào tường nhìn cô chằm chằm.
“Rõ ràng người ta không cùng cấp bậc khách mời với chúng ta, cũng đừng quên mẹ anh ấy là chủ tịch tập đoàn Văn Thị, Chu Kính ngồi bên cạnh là tổng giám đốc một công ty công nghệ mới niêm yết.”
“Vâng.” Tuyên Dụ và Đổng Húc Nghiêu cùng đi đến chiếc xe đang đậu ven đường.
Từ Hướng Hàng cười nói: “Anh Chu Kính, anh đến rồi.”
Hai người trộm nhìn biểu cảm của Tuyên Dụ.
Hôn lễ tiến hành được một nửa thì Trần Tả Ninh nhận được điện thoại giáo viên gọi về bệnh viện. Tuyên Dụ ngồi đó, đến khi kết thúc việc nâng ly chúc rượu thì cô định ra về trước.
Chu Kính: “Từng nghe qua, chuyên tranh tụng kinh tế, anh ta là tiến sĩ trường danh tiếng. Chủ yếu là tính cách hiền lành, dễ dàng thân cận, cho nên mấy lão tổng đều rất thích anh ta, chỉ đích danh anh ta đảm nhiệm nghiệp vụ.”
Nhắc tới việc học hành, trong lòng Tuyên Dụ bèn cảm thấy mệt mỏi. Đề tài nghiên cứu của cô đã bị từ chối mấy lần. Dương Trí nói nếu như cô muốn làm, dữ liệu và tài liệu lịch sử là một khó khăn lớn, cần tốn thời gian để tìm. Thông qua Internet, sự hiểu biết của cô về Lasagna quá phiến diện. Hơn nữa, cô còn bị tình hình trong nước ảnh hưởng, trong tình trạng hỗn loạn liên tục, một số dữ liệu khó tìm thấy trên mạng.
Tuyên Dụ suy nghĩ một lúc rồi cười khẽ, cô không quá khó xử, mở cửa xuống xe, nói: “Đi đường cẩn thận, cuối tuần gặp.”
Nửa đường, lúc dừng đèn xanh đèn đỏ anh ta đắp một cái chăn lên người cô, động tác nhẹ nhàng, rất sợ sẽ đánh thức cô.
Ánh mắt cô gái luôn nhìn trên người Đổng Húc Nghiêu.
Lý Tô Tô giơ ngón tay cái lên, cổ vũ lố: “Diễn viên của năm, chắc chắn là anh.”
Nhóm nhỏ chung giáo sư hướng dẫn được đặt tên là “Sớm ngày tốt nghiệp, amen”, số chấm đỏ ở góc trên bên phải tiếp tục tăng.
Úc Văn Yến: “Không sao.”
Vừa nghe nói có khách, hai người lập tức trở về chỗ cũ đứng ngay ngắn, thân mật ôm tay nhau nở nụ cười tiêu chuẩn để đón khách.
Có lẽ, người như Đổng Húc Nghiêu phù hợp với Tuyên Dụ hơn nhỉ.
Cuộc cãi vã rất vô nghĩa, Từ Hướng Hàng cảm thấy quan hệ của cô và cậu tốt, có thể làm bạn thân của nhà trai. Lý Tô Tô không đồng ý, cho rằng mối quan hệ của họ tốt hơn, nên phải coi như là bạn thân của nhà gái tham dự hôn lễ. Cuối cùng họ quyết định chỉ mời một em bé cầm hoa, còn Tuyên Dụ coi như là bạn thân của cả cô dâu và chú rể, lên bục phát biểu chúc phúc. Yêu cầu duy nhất là cô không được phép thiên vị bất kỳ một bên nào, thời gian dành cho họ phải giống nhau.
Úc Văn Yến từ bãi đậu xe đi ra thì thấy Tuyên Dụ đang chờ ở ven đường.
Tuyên Dụ phiền não một lúc, nghĩ rằng ai cũng có lần đầu tiên. Có thể Trần Tả Ninh vô tình đụng phải một vị giáo sư nhiều quy tắc và thích kén chọn.
Học thuật sống tạm bợ:【Hay là chúng ta phát biểu xong thì lập tức nói sang chuyện khác, khơi dậy tình bạn chúng ta đã có với nhóm bạn hàng xóm dịp cuối năm, thảo luận một chút? 】
Lý Tô Tô tiếp lời: “Bổ sung! Quy luật trái dấu thì hút nhau.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đổng Húc Nghiêu cẩn thận giúp cô mở cửa ghế lái phụ ra, tay ngăn ở trên cửa để tránh cho cô không bị va chạm, giọng ấm áp nhắc nhở: “Cẩn thận đụng đầu.”
Thật may mắn khi được chứng kiến một tình yêu cả hai thầm mến tuyệt vời như vậy. Chúc các cậu mãi mãi hạnh phúc.
Lúc này, Một chiếc ôtô sang trọng màu đỏ đậu trước cửa.
Anh ấy đưa ra một cái kết luận, Úc Văn Yến còn cợt nhả hơn Ôn Trạch Tự. Người ta chờ Úc Thanh tốt nghiệp đại học mới theo đuổi, còn anh thì hồi đó đã khiêu khích Tuyên Dụ rồi.
“Bọn họ không thể ngồi một bàn sao?”
Lý Tô Tô nín thở, đập Từ Hướng Hàng một cái: “Úc Văn Yến? Sao anh ấy lại đến?”
Đổng Húc Nghiêu vặn mở nắp chai nước rồi đưa cho cô, hỏi: “Em thấy người quen à?”
…….
Lòng Tuyên Dụ hơi trầm xuống, Đổng Húc Nghiêu tỉ mỉ chu đáo, nhưng cô không có cách nào đáp lại nên không khỏi cảm thấy có gánh nặng. Cô quay mặt về phía cửa kính xe, chỉ để anh ta thấy phía sau đầu, giả bộ mệt mỏi.
“Hả?” Tuyên Dụ lo lắng hỏi, “Giáo sư từ chối em ngay từ ngoài cửa là vì em chưa viết xong đề tài à? Hay là mắc sai lầm lúc làm việc.”
Chu Kính đứng ở ngã rẽ nghe được hết đối thoại của họ, công đức hôm nay suýt bị anh ấy cười mất hết.
Mạng tôi do tôi, không do thầy:【Trời ơi, Úc Văn Yến đến thật sao? 】
“Lần sau họp nhóm mang đến.” Nói xong những lời này, Úc Văn Yến xoay người rời đi.
Chu Kính: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuyên Dụ cầm bó hoa đi xuống, cô vừa ngồi xuống, cô gái bên phải Trần Tả Ninh hỏi: “Đây là dấu hiệu cho thấy chuyện tốt sắp đến à?”
Trần Tả Ninh ngửa đầu nhìn chị, tin tưởng: “Có thật không?”
Nhìn thấy người tới là Úc Văn Yến, Tuyên Dụ thờ ơ hỏi: “Còn chuyện gì muốn cảnh cáo tôi sao?”
Tuyên Dụ cúi đầu nhìn tin nhắn, đang định trả lời được.
Cô cũng không có vứt quần áo của anh.
Úc Văn Yến nhanh chóng đánh lái quay lại nửa vòng tròn, lái xe tới dừng lại trước mặt Tuyên Dụ và hạ cửa sổ xuống.
Ngay sau đó, người ngồi ở ghế lái phụ bước xuống và đi vòng qua phía trước xe.
“Nếu muốn vứt cũng là chuyện của tôi.” Ánh mắt Úc Văn Yến trong trẻo lạnh lùng, “Em cũng đã ném quần áo của tôi, nói theo đạo lý, quần áo của em tôi ném mới công bằng nhỉ.”
Lúc trước chủ động đưa tay nhận lấy đồ Đổng Húc Nghiêu đưa tới, đã nhìn ra cô ấy có lòng bảo vệ chị mình.
Lý Tô Tô cười: “Tuyên Tuyên, bọn tớ cũng vì muốn tốt cho cậu.”
Lão Úc hôm nay: Lôi kéo vợ không cho đi!
Họ ngồi ở vị trí gần bàn chính nhất. Những người có thể ngồi ở bàn này đều là người thân, bạn bè thân thiết của cô dâu chú rể hoặc là đối tác kinh doanh quan trọng của gia đình.
“Úc Văn Yến cũng tới sao?!”
Tuyên Dụ chuẩn bị phớt lờ anh và bỏ đi.
Người dẫn chương trình nói xong lời mở đầu, chuyên viên ánh sáng chiếu ánh đèn xuống người Tuyên Dụ, mọi người đồng loạt nhìn.
“Dạ, anh thêm tôi vào group công việc đi.” Tuyên Dụ đăng nhập wechat trên máy tính, bắt đầu trả lời tin nhắn.
Úc Văn Yến: “Nghe cho vui thôi.”
Tuyên Dụ cảm giác chiếc xe lướt qua phía trước hơi quen thuộc nên quay đầu nhìn.
Quan hệ của Từ Hướng Hàng khá rộng lại coi trọng tình nghĩa, cậu kết hôn có rất nhiều người tham gia, mấy bàn ngồi phía sau là các bạn học cùng lớp cấp ba. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Tô Tô đã hủy bỏ tất cả các phần gây xúc động trong buổi lễ. Cô ấy nói rằng đám cưới là một dịp vui vẻ, việc khóc lóc sướt mướt sẽ làm mất vui. Từ lúc cô dâu chú rể tuyên thệ đến lúc trao nhau nụ hôn, không khí luôn tràn ngập tiếng cười, bầu không khí trong buổi lễ rất tốt.
–
Hai người đã nhận được tin nhắn wechat cùng nhìn về hướng Tuyên Dụ, chắp hai tay, cúi đầu lạy, cầu xin cô tha thứ.
Anh hạ giọng, nói: “Em không được phép lên xe của anh ta.”
Chương 17: “Em không được phép lên xe của anh ta.”
Hồ Tu cảm động lây: “Bảo trọng! Tuần này trường có cuộc thi ‘Top 10 ca sĩ’ và cuộc thi ‘Hùng biện cấp trường’, những nhân viên hướng dẫn khác đều bận nên chị Phạm để cho chúng ta phụ trách kết nối với Hội học sinh.”
Tuyên Dụ nói hết những lời muốn nói vào video, từ trung học cơ sở cho đến bây giờ. Hình ảnh và video của ba người họ, xuất hiện trên hình hầu như là Từ Hướng Hàng và Lý Tô Tô, tình yêu của họ dành cho nhau được ẩn giấu trong từng chi tiết nhỏ.
Chu Kính nghe được, đụng cánh tay Úc Văn Yến một cái, cười nói: “Em vợ tương lai của cậu thật là tốt, biết cậu còn ở đây nên không để cho chị rơi vào cảnh khốn cùng bị thảo luận tình cảm, luôn cố gắng kéo mọi người ra khỏi đề tài.”
Mạng tôi do tôi, không do thầy:【Mấy ngày không gặp, hình như đẹp trai hơn!】
“Bọn họ không mời phụ rể và phụ dâu, còn cãi nhau vì chuyện này.” Tuyên Dụ bất lực nói.
Anh ấy nghĩ thầm, biết Úc Văn Yến sớm một chút là tốt rồi, có thể tăng bao nhiêu niềm vui cho thời học sinh của anh ấy. Đều do lúc đó mọi người bịa chuyện như thật, lan truyền Úc Văn Yến và Ôn Trạch Tự không hợp nhau. Với tư cách là anh em tốt của Ôn Trạch Tự, anh ấy không thể khuất phục trước đối thủ của bạn.
Người dẫn chương trình vội vã bước ra cứu nguy, tiếp tục phần kế tiếp.
Nghĩ đến đây, Tuyên Dụ không khỏi lo lắng. Một khi lo lắng thì sẽ mất ngủ, cô đọc tài liệu lịch sử đến 3 giờ sáng mới buồn ngủ.
“Đúng không, chuyện mà ngay cả em cũng biết, vậy mà họ còn giả vờ ngu ngơ không hiểu.” Tuyên Dụ gửi một biểu tượng cảm xúc mỉm cười vào nhóm chat ba người, để cho họ tự suy nghĩ.
Mạnh Thanh Dã:【Chị cũng không biết, Tiểu Dương vui vẻ mời anh ấy tham gia hoạt động hữu nghị của chúng ta.】
“Từ Hướng Hàng làm sao vậy, lại sắp xếp Tuyên Dụ và Úc Văn Yến cùng một bàn, sắp có kịch vui để xem.”
Tuyên Dụ nhìn anh, tự hỏi anh muốn làm gì.
Từ Hướng Hàng nói: “Luật sư Đổng dịu dàng, chăm sóc cậu như anh trai, hơn nữa mọi chuyện liên quan đến cậu, anh ta cũng rất để ý, nghĩ cho cậu mọi việc, thực sự rất phù hợp.”
Tuyên Dụ luôn thấy lạ ở đâu đó, theo lý mà nói không thể nào xảy ra chuyện này với Trần Tả Ninh được. Thành tích của cô ấy xuất sắc, các thầy cô giáo ở học viện y khoa đều thích cô ấy. Hồi đó, lúc cô ấy chọn chuyên ngành có rất nhiều giáo sư muốn cho cô ấy cơ hội, lần đầu tiên nghe nói cô ấy cảm thấy phiền não với mối quan hệ thầy trò.
Hơn mười năm tình bạn cô đọng thành video mười phút. Tất cả đều là những đoạn phim vui vẻ. Sau khi xem xong Lý Tô Tô ôm Tuyên Dụ khóc nức nở.
Trần Tả Ninh nhớ lại rồi dừng từ ngữ suy đoán, bình tĩnh nói: “Em nói mấy câu, anh ta không thích.”
Lý Tô Tô lắc đầu: “Tuyệt đối sẽ không!”
Học thuật sống tạm bợ:【Tiểu Tuyên đâu? Hôm nay cũng xin nghỉ à? 】
“Quần áo?” Tuyên Dụ đưa mắt nhìn anh.
Nếu như không phải dưới sân khấu còn có người thì Từ Hướng Hàng đã muốn ôm cả hai cô cùng khóc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.