Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Nhiều Tác Giả
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Tôi không ngủ nữa.
“Thí chủ lo lắng nhiều rồi, lão nạp thấy ngài cũng không nhiễm phải thứ gì.”
……56%。
Tôi kể lại mọi chuyện cho Tiểu Lê.
Sự đau đớn khiến tôi tỉnh táo lại, tôi trừng mắt nhìn thẳng, trước mặt không có người nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong nhà Tiểu Lê còn có mấy mẫu ruộng, mùa hè cha mẹ em ấy đều dậy sớm, thừa dịp trời còn mát mẻ mà đi làm việc, điều này tôi đã từng nghe kể qua.
Tôi ngây người, không hề tin tưởng, sao có thể chứ?
Nghe được nửa chừng, em ấy mới kịp phản ứng, vội vàng bật đèn pin lật gối của mình, sau đó sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn tôi.
Vết nứt bất thường cắt vào lòng bàn tay tôi, máu từng chút một chảy ra.
Nghẹn ở trong lòng cả ngày, cả người tôi chìm trong rối rắm.
Gần như vừa nghe thấy tiếng người bên dưới lầu là chúng tôi rời giường ngay lập tức, đơn giản mượn ánh sáng còn có chút lờ mờ đi rửa mặt.
Sư thầy nhìn Tiểu Lê đầy bất đắc dĩ.
Mày hăm dọa tao lâu như vậy, không phải bây giờ cũng không dám đến gần tao sao?
Sư thầy trong chùa nhìn tôi, lần nữa nhắc lại rằng tôi không có vấn đề gì,
Không ai có thể giúp tôi ư.
……60%。
Tiểu Lê cũng không tin, gấp đến độ mặt đều đỏ lên, từ trong túi lấy ra một nắm tro đen, trực tiếp đưa tới trước mặt đại sư: “Thầy xem này, đây là bùa hộ mệnh thỉnh từ chùa của mọi người, nó đều biến thành như vậy rồi!”
Tôi ngồi dậy mở điện thoại lên chiếu sáng, mở tay ra nhìn, trong tay là mặt dây chuyền ngọc mà Tiểu Lê mang đến ngày đó.
Tôi nhìn mặt ngọc rồi chợt phản ứng lại, ngôi chùa khai quang thứ này chắc sẽ có biện pháp giúp chúng tôi.
Bây giờ là ba giờ sáng, còn hơn ba giờ nữa mới bình minh.
Sự tuyệt vọng bao trùm toàn thân.
Em ấy gọi điện, còn tôi đi đặt vé.
Từ xa tôi đã thấy cha mẹ Tiểu Lê đang lo lắng nhìn quanh cổng chùa.
Đại sư không thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra với tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
14.
Tiểu Lê cũng không được ngủ.
Nhưng tôi vẫn xin phép thầy cố vấn nghỉ học, dự định ở lại chùa vài ngày.
“Bây giờ luôn à?”
Tôi không biết có nên nói chuyện này với Tiểu Lê hay không.
Tiểu Lê vừa thấy bọn họ liền nhào tới ôm mẹ khóc lớn, cha Lê luống cuống tay chân ở bên cạnh nhìn.
Tiểu Lê gọi điện cho mẹ.
“Chờ trời sáng rồi đi.”
Tôi sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tiểu Lê rồi lại nhìn vị đại sư kia.
Nó không chỉ nhắm vào tôi.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, móng tay c*m v** da thịt.
Thứ đó có vẻ sợ nơi này.
Bây giờ tôi có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng.
“Tiểu Lê.” Tôi bình tĩnh nhìn em ấy, “Chúng ta đi đến ngôi chùa mà mẹ em đã thỉnh chỗ bùa hộ mệnh này đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có gì đâu? Nếu có người để dựa dẫm, tôi cũng muốn khóc một trận.
15.
Tôi đứng gần đó, lặng lẽ quan sát.
Cho đến khi bản thân lại không kiểm soát được mà tỉnh dậy vào ban đêm, tôi vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, bắt gặp cảnh tượng Tiểu Lê đang đứng ở đầu giường của tôi, vén rèm nhìn tôi. Trên mặt là biểu tình giống y như Tiểu Sơn Trà.
Ngôi chùa đó nằm ở trên núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bóng đen kia đứng thẳng tắp giữa rừng cây lờ mờ, tôi đứng trên đỉnh núi, rõ ràng cách một ngàn tám trăm mét, đôi mắt cận thị của tôi lại có thể nhìn thấy bóng đen kia, hơn nữa vô cùng chắc chắn chính là nó.
Tôi cảm thấy sảng khoái lạ lùng.
Sáng sớm, lúc tôi đi theo các vị sư trong chùa nghe giảng đạo buổi sáng, từ xa đã nhìn thấy dưới chân núi có một bóng đen.
Hai người chúng tôi vội vàng lên chuyến xe đầu tiên đến huyện của họ.
……49%。 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi đi gọi cô nàng dậy.
Em ấy vẫn còn ngái ngủ, nhìn tôi với đôi mắt mơ hồ rồi vén rèm giường lên.
Cuộc sống ở chùa rất dễ chịu và bình yên.
Khi chúng tôi đến nơi thì đã là mười hai giờ trưa.
“Chị Quyên, đến lượt chị rồi!”
Chương 6
Ngược lại cha mẹ em ấy thở phào nhẹ nhõm, trên môi nở nụ cười nhẹ.
Đến nơi còn phải chuyển xe.
Vì vậy tôi mỉm cười với em ấy, nói: “Chúng ta vào trước đi”
16.
Tiểu Lê lo lắng đến mức gần như bật khóc.
Huống chi còn có Tiểu Lê,
Cũng may mùa hè trời mau sáng.
Chờ Tiểu Lê khóc xong, em ấy lau nước mắt, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Chị Quyên, thật ngại quá.”
Thứ đó đang cố làm tổn thương em ấy.
Em ấy lại túm lấy tôi, đẩy về phía trước, “Chị Quyên, nói với thầy ấy đi! Ngày nào chị cũng mơ thấy Tiểu Sơn Trà!”
Hiện tại đã nứt thành hai mảnh.
17.
Trong chùa thường có khách hành hương ở lại nên sư thầy thoải mái đồng ý.
“Chị Quyên, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cô gái nhỏ run rẩy hỏi tôi, “Tiểu Sơn Trà...... Cậu ấy......”
Tôi chỉ có thể mỉm cười cảm kích, vốn dĩ tôi cũng tính thuyết phục em ấy ở lại vài ngày.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.