Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Mặc Bảo Phi Bảo

Chương 56: Hành trình đến New Zealand (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Hành trình đến New Zealand (2)


rồi à?”

Giai Hòa ôm bé con trong lòng, cảm giác được thằng bé

Bên tai là tiếng sóng biển rì rào, cách đó không xa

tỉnh kia, thấp giọng nói: “Không sao cả, chị rất thích bé.”

Cô tiếp tục mơ màng nhìn thằng bé, một giây, hai giây…

thân của Văn Nhuận vang lên: “Con em không chịu ngủ, nhất định phải ngủ cùng

Dịch Văn Trạch cầm ly sữa kề sát miệng cô, bình thản

Anh hiểu rõ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Những người đó

Dũng khí toàn tâm toàn ý vừa rồi bị một câu ngắn ngủn

ngừng hỏi lần này có phải trở về để kết hôn hay không? Hay là đã bí mật kết hôn

anh sẽ không cần…

uống được một ngụm nhỏ, suýt nữa phun ra: “Không phải chứ?”

bình thản chỉ nhìn thẳng vào cô. Ban đầu chỉ dùng tiếng Trung hát, bên cạnh lại

sợ, ai nói chỉ có đàn ông mới có thể cầu hôn, không phải chỉ đơn giản là chuyện

Hai người cứ đứng như vậy, cũng không biết làm thế nào

niên gần đó, dùng tiếng Anh lịch sự nói: “Tôi có thể mượn đàn ghita của các bạn

thể ngủ lười chảy thây như thế này được.” Trong lòng chợt lạnh, thằng bé con đã (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ạ?” Dịch Văn Trạch cười cười, gật đầu nói: “Là tôi,” sau đó anh kéo Giai Hòa

vụn đâm vào chân.

Anh lại đưa trái cây tới bên miệng cô: “Em còn muốn

trong hoàn cảnh như vậy cùng với thái độ nhiệt tình ấy cũng khiến cho Giai Hòa

Cô vốn tưởng rằng anh chỉ nói chơi, nhưng chỉ một lát

đây đều rất tiện,” Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, giải thích: “Con bé là người

lâu, cuộc sống yên ả cứ thế mà trôi qua, từng chút một từng chút một đều rất

ngồi xuống, “Đây là hôn thê của tôi.”

vẫn là lần đầu tiên Giai Hòa nghe anh hát trước mặt mình. Ánh mắt kiên định

“Đi bờ biển.” Anh lời ít mà ý nhiều, ngay cả nhịp thở

Dịch Văn Trạch khẽ nhéo chóp mũi của Giai Hòa, thì

chân thật.

quàng tay qua chân cô, thực nhẹ nhàng cõng lên. Tiết trời rất nóng, hai người

Ngoài cửa im lặng một lúc, rồi giọng nói vô cùng tủi

liền cảm thấy gan bàn chân khá khó chịu.

một chút,” Dịch Văn Trạch đặt cô trên bờ cát, nắm tay cô đi đến một đôi thanh

Bỗng nhiên cô nhỏ giọng gọi, anh ừ.

Cô r*n r* hai tiếng, lưỡi của anh đã trực tiếp luồn

Cô ừm, lập tức ngủ luôn.

Dịch Văn Trạch nghiêng đầu qua một chút, câu hát cuối

Anh cười ra tiếng, thấp giọng nói: “Em ngủ đi.”

sau đã nhìn thấy biển.

Mọi người đều im lặng, anh nhìn cô, hát ca khúc “Có

em”. Ca khúc đơn luôn đứng hạng cao liên tục hai tháng liền là thế, nhưng đây

Im lặng được một lát, thằng bé bỗng nhiên dịch dịch

Aunt nó, hành hạ em mấy tiếng đồng hồ rồi. Anh hai, anh về làm việc thiện, giúp

đưa tay nhẹ nhàng tháo cúc áo sơ mi đầu tiên của Dịch Văn Trạch, ngón tay mềm

Mặt Giai Hòa nóng bừng, nhìn anh đi mở cửa. Văn Nhuận

Dịch Văn Trạch thấy thế, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đã chuyển sang tiếng Anh.

Văn Trạch, lí nhí: “Nhất định sau này thằng bé sẽ trở thành playboy cho mà

thành công dời lực chú ý của bé con đi, nhưng đáng buồn hơn là, bàn tay nho nhỏ

phép rất dễ khiến người ta xúc động, mà anh lại làm nhiều việc đến như vậy.

Lúc này đúng là giờ Giai Hòa ngủ say nhất, cô từ từ

dầm hay không. s* s**ng được một lúc, chung quanh đều rất ổn cô mới thở dài một

Zealand quá trễ, ở giữa lại có thêm ‘người thứ ba.’

vào bên trong, cho cô một nụ hôn buổi sáng thực dịu dàng, thực triền miên. Vấn

So sánh này,…Cũng chỉ có Giai Hòa, người suốt ngày ôm

Thiệt tình, rõ ràng là ở chung với nhau rất lâu, nhưng

Giai Hòa ừm một tiếng, theo lời Dịch Văn Trạch nói,

đang muốn nói điều gì đó. Giai Hòa bị nhìn chăm chăm như vậy lại cảm thấy

Giai Hòa vô tội nhìn Dịch Văn Trạch, anh cũng thực bất

Đường rất dài, nhưng người rất ít. Bên cạnh cả hai có

của nó cũng đều biến mất, trở thành một người bình thường như bao người khác.

Dịch Văn Trạch xoay người nhìn cô.

tiếng Quảng Đông, cô không nghĩ tới còn có bản tiếng Anh này nữa.

nhẹ nhàng thử âm thanh.

thầm: “Có một số việc nên để cho anh làm.”

Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên: “Hai người về

lấy di động ra hay có yêu cầu chụp ảnh chung. Đến nhà, Giai Hòa đi phía sau

Anh mỉm cười, ôm siết cô vào trong ngực: “Em ngủ đi.”

đắc dĩ, nói với ra ngoài: “Đã về rồi, sắp đi ngủ.”

nhưng là ở nơi này, hẳn có thể cho em kỷ niệm.”

ngây người ra một chút, rốt cuộc chỉ có thể mỉm cười với những người chung

Nhưng là phải nói như thế nào đây? Nên nói như thế nào

Sau khi đã nhớ được người trong lòng mình là ai, Giai

quanh.

Giai Hòa nhìn anh, hoàn toàn choáng váng: “Làm gì

đi như vậy, phỏng chừng đau khổ ngồi cắn màn hình vi tính mất.”

định nói có muốn đi ra ngoài dạo một chút không liền nhìn thấy anh đã tới,ngồi

Người ôm đàn ghita lập tức đứng dậy, nhiệt tình đưa

không?”

cũng không thay đổi.

trọng nhất, nhưng lại cố tình không nói gì.

run.

nhưng không đái dầm.”

lưu luyến không rời, tất cả đều chúc hạnh phúc, nhưng lại không có bất cứ ai

bỗng nhiên cảm thấy xúc động: “Nhất định anh sẽ là người cha tốt.”

Dưới bầu trời đêm, ánh đèn trong sân khiến bóng anh đổ

người ta say lòng: “Có rất nhiều chuyện anh không thể làm được ở trong nước,

Ý cười của Dịch Văn Trạch tràn đến đáy mắt: “Em phóng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

lẽ là đã trở về nơi sinh ra và lớn lên, những cái gọi là ngôi sao hay hệ lụy

hâm mộ đi? Còn anh là một lần sẩy chân để hận nghìn đời.”

cảm giác như thể anh đang diễn phim thần tượng thanh xuân gì đó nha?”

Trong bóng đêm, Giai Hòa nhìn những động tác của anh,

say.

buông mình ra mới cứng đờ nhìn nhìn, tim đập như muốn ngừng luôn…

được Dịch Văn Trạch bế lên: “Không sao cả, con bé vẫn đang ngủ, anh bế về cho

Hòa lập tức tỉnh táo lại, ôm bé ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra xem có dấu vết đái

nhưng lại nhanh chóng rời đi. Giai Hòa trở tay không kịp, mãi cho đến khi anh

Suốt vài tiếng đồng hồ, dường như đã làm hết tất cả những điều có thể làm được.

Mình thực sự không có kinh nghiệm mà…

Giai Hòa lại thầm thở dài một hơi nữa, vươn tay giữ

câu, một cô gái ngồi trong đó đỏ mặt hỏi: “Có phải anh là Dịch Văn Trạch không

Nhất cử nhất động, mỗi một việc nhỏ nhất đều khiến mình trở thành người quan

ôm thằng bé trai trong lòng, đôi mắt nhập nhèm đến mức không mở ra được, nhìn

Dịch Văn Trạch đưa tay ra hiệu, giọng nói ôn hòa khiến

cũng không nhấc dậy được.

đứng trên bàn chân anh, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.

người.

nhắm mắt lại, vừa ăn trái cây vừa ngượng ngùng nói: “Ở nhà em gái anh mà, không

Giai điệu này rất quen thuộc.

lòng, hoàn toàn che chở đứa bé, gần như cô đều dùng tư thế co mình, bây giờ vừa

hỏa nhưng lại không dập lửa thì bảo anh phải ngủ như thế nào?”

Giai Hòa không nghĩ anh lại thoải mái đến như vậy,

“Nhà của Văn Nhuận ở ngay cạnh bờ biển, mỗi lần đến

Là Văn Nhuận.

Văn Trạch tĩnh lại. Giai Hòa mê man mở mắt: “Làm sao vậy?”

trước đó rồi? Tuy rằng cũng hỏi những câu giống hệt với phóng viên, nhưng là

nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng ấm áp, thực kiêu ngạo nhận định một điều, chồng

luồn sau cổ cô, vừa kề sát vào đã bị người trong lòng trực tiếp né qua, thì

không được nhỏ cho lắm kia, còn có rất nhiều vỏ sò vụn, chỉ cần đứng như vậy

Bởi vì ý tưởng ra biển này hoàn toàn đột ngột, Giai

Được rồi, em đây đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không tin

mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy thằng bé ngây thơ nhìn mình: “Aunt.”

“Em dậy rồi?” Dịch Văn Trạch bưng sữa cùng trái cây

Cô im lặng một lúc mới vươn tay ôm cổ anh, rồi anh

vào.

thực sự sẽ trêu hoa ghẹo bướm nhiều lắm, không nên dạy hư nó.”

mang vác đồ đạc rồi đi bộ đường dài ư?” Cô cảm thấy nóng, lại tiếc phải tụt xuống,

Giai Hòa cười, ngón trỏ chọt chọt cánh tay anh: “Thực

em dỗ thằng bé ngủ đi…” Nói xong lại nhỏ nhẹ nói chuyện, giống như đang dỗ trẻ

hiếm có khi cô lại chủ động như vậy. Giai Hòa thầm than, quả thực chuyện nghỉ

bình tĩnh lại phần nào, chỉ ngượng ngùng ngồi bên cạnh anh, nhìn ngón tay anh

Chưa nói xong, lui nhanh về sau nửa bước, lại bị đá

Cô ừm: “Rất thần kỳ nha, thằng bé chỉ có hai tuổi thôi

ngượng ngùng, vội chui đầu vào vai Dịch Văn Trạch, nhỏ giọng nói: “Sao em cứ có

Hòa không có mang giày mà đi chân không đến đây. Cô do dự nhìn những hạt cát

của Dịch Văn Trạch đánh tan thành mây khói. Mặt Giai Hòa dán trên ngực anh,

thào: “Cho dù là không có phóng viên em cũng sẽ ngượng lắm.”

Dịch Văn Trạch ừ: “Bộ phim ngắn ‘Tình yêu chân thành’

thế?”

có người nhỏ giọng hỏi có lời tiếng Anh hay không? Anh cười cười, ngay sau đó

ngực cô. Rốt cuộc Dịch Văn Trạch cũng ra tay, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh ôm

Dịch Văn Trạch anh tuyệt đối là cố ý.

lấy bé con đang ngủ khì mà bế vào trong phòng. Giai Hòa thấy anh đi ra, vừa

đây?

Văn Nhuận còn nói vài câu nữa, sau đó lảo đảo về

mình đó, ngay cả tiếng tim đập thôi mà cũng là hoàn mỹ nhất đời…“Đi theo anh

đăng ký thôi hay sao? Thật ra tự đáy lòng, cả hai người giống như đã kết hôn từ

ngủ không?”

Bài hát này, khi phát hành chỉ có bản tiếng Trung cùng

anh rất rộng rãi, ngủ vô cùng thoải mái. Nhưng nguyên một đêm ôm trẻ con trong

Giai Hòa đưa tay bế lấy thằng cháu đang nửa ngủ nửa

con vậy.

Lúc hai người quay về, những thanh niên kia thực sự là

thực tự nhiên ôm thắt lưng cô, nhấc người cô lên một chút: “Dẫm lên chân anh.”

Cô tháo cúc áo thứ hai, không hiểu sao tay lại hơi run

Giai Hòa đầy náy náy: “Dịch phu nhân, chị rất có ma lực với trẻ con, giờ ngay

“Thần tượng đại nhân ơi, anh đang nghĩ mình luyện tập

Giai Hòa vẫn còn đang say sưa liền cảm giác người trong lòng đã ngọ nguậy. Cô

bơm hơi cho mình. Coi như đây chính là chuyện động trời khiến quỷ thần khiếp

Nếu không, chính em đây cầu hôn đi…Giai Hòa cố gắng tự

một đôi nam nữ chạy xe qua, cô gái ngồi trên xe chợt quay đầu lại nhìn, như (đọc tại Nhiều Truyện.com)

vuốt vuốt gì đó, rồi lại sờ đến ngực mình…Rất là muốn khóc nhìn về phía Dịch

trai đã tựa vào lòng Giai Hòa ngủ ngon lành, một bàn tay vẫn rất tự nhiên sờ

Anh cười nhìn Giai Hòa, không nói gì nữa, chỉ vươn tay

hỏi: “Chúng mình đi đâu vậy?”

Chương 56: Hành trình đến New Zealand (2)

máy vi tính mới có thể nói ra được.

thả lỏng đã cảm thấy từ xương sống cho đến thắt lưng đều đau, ngay cả cánh tay

Qua một lát, anh dùng môi nói, vô cùng tốn sức đưa

chung nha? Vừa nhìn qua hình như có hai người là fan của anh đó.” Cô đi qua,

bố của nó rồi quay lại với em.”

Trong một thoáng, tất cả đều bắt đầu phấn khích, không

Dịch Văn Trạch nhìn biểu cảm rối rắm của Giai Hòa,

anh, đưa tay tắt đèn.

nói nhỏ: “Sao anh còn chưa ngủ?”

Bỗng nhiên cảm thấy anh không giống khi ở trong nước, có

cho anh. Vài người ngồi chung quanh nhận ra anh là ai, rì rầm nói với nhau vài

cùng bỗng ngừng lại đột ngột, anh dịu dàng giữ lấy môi cô, hoàn toàn xâm nhập,

Thằng bé con ngủ một giấc rất sâu không quấy phá, lúc

tiếc nó căn bản không hề có hứng thú gì với chuyện đó.”

rất hưởng thụ cuộc sống, trước đây chị Mạch có ý mời con bé làm người mẫu, đáng

thụp xuống trước mặt cô: “Anh mang em ra chỗ này một chút.”

Giai Hòa bật cười ha ha.

liền gác cằm lên vai anh, “Nếu là trước kia á, nhìn thấy anh cõng cô gái khác

dài.

công chiếu miễn phí cho khán giả.”

đó mềm mềm chạm vào, nhẹ nhàng giữ lấy.

nói: “Buổi tối anh bế nó đi ba lần em không có cảm giác gì sao?” Giai Hòa vừa

Trước kia ôm Dịch Văn Trạch ngủ, bởi vì vòng ôm của

thằng bé đi toilet, lúc trở về đã được anh dỗ ngủ lại, thả vào lòng Giai Hòa.

Đương nhiên, vẫn là một người bình thường khiến người ta ghen tị đó…

còn có một nhóm người trẻ tụ tập, vô cùng vui vẻ.

cả mẹ thằng bé cũng không cần.”

mặt anh: “Dịch Văn Trạch.”

“Dịch Văn Trạch.”

Giai Hòa thở dài một hơi: “Cháu trai của anh sau này

nhũn.

khi hoàn toàn sạch sẽ, thằng bé con lại trở về vòng ôm của Giai Hòa, ngủ rất

phòng.

xem.” Dịch Văn Trạch cũng bất đắc dĩ, dùng ngón trỏ đẩy tay thằng bé ra, rất

“Anh nói xem, vì sao bọn họ không đề nghị chụp ảnh

Giai Hòa ôm bé con trong lòng, nằm nghiêng nhìn anh,

nuốt nước miếng đánh ực. Chỉ một động tác rất nhỏ như vậy thôi lại khiến Dịch

thằng bé lên giường. Hai người thay phiên bế cho một người đi tắm rửa,cho đến

cho phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giữa ánh trăng đổ xuống bên cửa sổ, cứ nằm như vậy mà

rất thích em, sợ em xấu hổ.”

hơi.

Hai người còn hàn huyên đôi ba câu nữa, thằng cháu

lại dính sát vào nhau, chỉ một lát sau đã đổ mồ hôi. Sờ sờ mặt anh, Giai Hòa

Anh cúi đầu nhìn cô, như là đang cười.

đề là nụ hôn kia quá dài, Giai Hòa cũng sắp thở không nổi, miệng khô lưỡi khô

nhìn khuôn mặt cùng ánh mắt anh quả thực rất hưởng thụ, chỉ tiếc đến New

kia lại nắm chặt ngón trỏ của anh, hoàn toàn không muốn buông.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Hành trình đến New Zealand (2)