Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục
Cửu Thập Lục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Quả nhiên là một nhà c·h·ế·t bảy tám người vẫn có thể sống sót!
Người vốn đã gầy yếu, sau trận ấy lại càng tiều tụy đến mức không còn hình dạng.
May mà… cũng đã vượt qua.
A Vi cười nhạt một tiếng: “Chưa kịp chạm tay vào bình, kẻ đó đã trượt chân ngã xuống, đầu đập vào cạnh bàn, máu chảy đầm đìa.
Biểu tiểu thư thật quá kỳ quái!
Trái tim Lý ma ma cũng theo đó mà co rút.
Chỉ là, không biết bên trong gói gì.
Tang thị nghe đến đây liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Ít nhất, nghe thì có vẻ rất chu toàn.
Nếu không phải lo Lục Niệm khó xử, hắn đã chẳng thèm đến đây!
A Vi cầm lấy dao, lật qua lật lại xem xét kỹ lưỡng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiên gia đạo pháp, nào phải phàm nhân như chúng ta có thể tùy tiện dò xét?” A Vi nhắc đến chuyện này với thái độ vô cùng thành kính, “Chính nhờ có nó mà cháu khỏe lên, sao cháu có thể không tin?
Ai mà dám thử chứ?
“Vậy để ta kiểm tra một chút.”
“Không bị va đập hư hại chứ?”
A Vi vẫn nhớ ngọn lửa trong lò nung ấy, khiến các nàng gần như không thở nổi.
“Trong phòng không cần ai hầu hạ, nhưng trong viện vẫn phải có người.
Tang thị tươi cười nhìn A Vi: “Đã là vật liên quan đến tính mạng, tất nhiên không thể qua loa.
Đang trò chuyện, Văn ma ma ôm một chiếc rương gỗ nhỏ từ gian bên đông bước ra.
A Vi không khỏi đánh giá vị cữu mẫu này.
Hôm nay vừa tiếp xúc sơ qua, trong lòng nàng đã có ấn tượng rằng Tang thị là người “dễ chung sống”.
Trước đó, Lục Niệm và Tang thị không qua lại, nên A Vi cũng không thể biết được tính tình của nàng ta qua lời kể của Lục Niệm.
Đuôi mắt liếc qua Lý ma ma, chỉ thấy lão bà tử kia sắc mặt đã trắng bệch.
Văn ma ma lắc đầu:
Không hổ là một nhà c·h·ế·t bảy tám người mà vẫn sống sót!
“Dạo này có nhiều việc, người ra kẻ vào ồn ào, đành nhẫn nhịn vài ngày.
Nhưng ấn tượng này có đáng tin hay không, vẫn cần thời gian kiểm chứng.
“Không bị mẻ.”
Đó là lần bệnh nặng nhất của Lục Niệm.
A Vi lấy gói trên cùng ra, bên dưới vẫn là từng lớp vải như vậy.
“Trong số những cao nhân được mời về hóa giải điềm dữ cho phủ có một vị tiên sư.
“Nô tỳ họ Diêu, bái kiến cô phu nhân, biểu tiểu thư.”
Vừa rồi nàng ta ngăn cản trượng phu, chính là không muốn nghe mấy chuyện kỳ dị này, không ngờ tránh được một lần vẫn không tránh được lần thứ hai.
Động thái này của bà sớm đã lọt vào mắt A Vi.
Dứt lời, một bà tử mặt tròn vẫn luôn đứng yên bên cạnh mới tiến lên một bước:
A Vi gật đầu, hỏi:
“Hay là đổi sang một cái án thư rộng rãi hơn một chút?
Là nơi về của Dư Như Vi.
A Vi chắp tay trước ngực, hướng về phía bình sứ cung kính bái một cái, lại nhẹ nhàng vỗ vai Lục Niệm, ý bảo nàng chớ nên kích động, sau đó mới chậm rãi kể chuyện.
A Vi nhớ rõ bà ta.
“Ngươi đừng có giật gân dọa người, ngoại tôn nữ vẫn đang đứng đây khỏe mạnh mà…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trong phòng không cần kẻ khác dọn dẹp, ta tự mình thu xếp.” Lục Niệm cất giọng lạnh nhạt, “Ai sợ thì khỏi bước vào.
“Nô tỳ chưa từng mở ra.”
Bên trong bình có gì?”
Lục Niệm tựa người lên gối, giọng nói u uất, từng chữ từng chữ như móng tay cào lên mặt gỗ:
Một bên khác, Lý ma ma nãy giờ vẫn quy củ im lặng, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi chiếc bình sứ, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Dù sao nó bảo vệ mạng ta, đối với mẫu thân và Văn ma ma cũng vô hại.”
Hôm nào thử lại hệ thống sưởi một lượt, tránh đến lúc cần dùng thì lại không đủ ấm.”
Xem ra, bà ta và chủ tử của mình – Tằng thị, không dám dễ dàng động đến chiếc bình sứ kia nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ một bà v·ú chăm sóc hai mẹ con e rằng không xuể.”
“Nàng ta vốn là người hầu sinh ra trong nhà họ Dư, cả nhà đều sống trong phủ.
Từng lớp vải bọc dày mở ra, lưỡi dao sắc lạnh ánh lên.
“Cữu cữu.” A Vi lên tiếng, cắt ngang lời Lục Tuấn, “Chính vì có chiếc bình này, cháu mới có thể đứng đây mà thôi.”
A Vi nhớ rõ rồi dặn ta một tiếng, ta sẽ cho người chuẩn bị đầy đủ, dâng lên đúng hạn.”
Lục Niệm đã quyết tâm hồi kinh, tất nhiên không thể để con gái ở lại đất Thục.
Bà ta nhìn biểu tiểu thư cầm dao trong tay, trong ánh sáng lờ mờ, ngũ quan phản chiếu trên lưỡi dao lạnh lẽo, sắc mặt tựa như quỷ mị yêu tà.
Dĩ nhiên là một câu chuyện đã được nàng khéo léo dựng lên.
Lục Tuấn còn muốn hỏi thêm, nhưng lại bị Tang thị ngăn lại.
Chứ không chỉ không thử, mà còn phải cẩn thận hết mức mới được!
Nghĩ vậy, A Vi liền hoàn lễ: “Làm phiền cữu mẫu rồi.”
“Xuân Huy viên đã lâu không có người ở, đầu năm có sửa sang một chút nhưng cũng chỉ là bề ngoài.
Đưa về nhà dưỡng thương nửa tháng, cuối cùng vẫn tắt thở.”
A Vi và Văn ma ma chỉ có thể trói chặt nàng, nhét khăn vào miệng để nàng không làm hại bản thân lẫn người khác, sau đó ngày ngày đút thuốc, cẩn thận canh chừng nàng không cắn lưỡi khi nuốt thuốc…
Nãy giờ bà vẫn luôn thu dọn hòm xiểng trong đó, lúc này liền hành lễ chào mọi người, rồi hỏi A Vi:
Mãi đến khi Văn ma ma chỉnh lại ngọn đèn, ánh sáng bừng lên, Lý ma ma mới bừng tỉnh, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Từ đó về sau, không ai dám tái phạm nữa.” A Vi mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Hầu phủ không phải nhà họ Dư, nếu tiểu cữu không tin, cứ thử xem? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhỏ nhắn, trắng muốt, men sứ óng ánh, bên trên có hoa văn bạch vi nổi lên, chính là thứ mà nàng và Lục Niệm cùng nhau chọn.
Nàng vẫn nhớ rõ, lúc tế lễ, chính bà v·ú này là người dìu đỡ Tằng thị.
Rất nhanh, hắn đã có đáp án.
Lục Tuấn nhất thời không biết nên tin hay không, miệng lẩm bẩm:
“Tách!”
Tránh việc vô ý đụng phải hay làm rơi.” Lục Tuấn đề nghị, “Còn nữa, người ra vào phòng…”
Nhưng từ nay về sau, đây chính là nhà, thiếu gì, không quen dùng thứ gì, cứ nói với ta hoặc với Diêu ma ma.”
Là một con dao làm bếp.
Không hổ là một nhà c·h·ế·t bảy tám người mà vẫn sống sót!
Kết quả, trong vòng nửa năm, năm người trong nhà nàng ta đều lần lượt c·h·ế·t sạch.”
“Đó là con ta, là mạng sống của con ta.
Một ngọn lửa bùng lên, thiếu nữ mười mấy tuổi cuối cùng cũng chỉ còn lại một chiếc bình nhỏ bé thế này.
Dưới ánh mắt ra hiệu của A Vi, Văn ma ma đặt chiếc rương lên bàn, mở nắp.
“Còn chủ nhân và quản sự sai khiến nàng ta động vào chiếc bình cũng không sống nổi, khám nghiệm tử thi cho thấy bọn họ bị dọa c·h·ế·t ngay tại chỗ.”
“Thế nên người đã đưa cho chúng ta chiếc bình này, chỉ dạy cách định hồn, nhờ vậy mà cháu dần dần hồi phục.”
A Vi lại nhìn chiếc bình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Vi gật đầu, sau ấn tượng “dễ chung sống”, lại thêm một ấn tượng “chu đáo, làm việc gọn gàng”.
Huống hồ, ngày thường chỉ cần dâng chút hoa quả, điểm tâm, chẳng tốn bao nhiêu công sức hay bạc tiền.”
“Nhắc mới nhớ, trước kia cũng không phải không có người tò mò về chiếc bình này.” Giọng A Vi trầm xuống, nhìn về phía Lục Tuấn, nói: “Cữu có biết sau đó xảy ra chuyện gì không?”
Lục Tuấn liếc qua, chỉ thấy bên trong toàn là những bọc vải.
Định Tây hầu hỏi: “Lời này có ý gì?”
Hoa quả, điểm tâm kia có điều gì cần chú ý không?
Ngọn đèn dầu đột nhiên nổ một tiếng, ánh sáng trong phòng liền tối đi đôi chút.
“Cũng có người nghĩ vậy, thế là nửa năm sau lại thử một lần nữa.
Ta phải bảo vệ nó, ngày ngày bảo vệ nó.”
Lục Tuấn thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Tuấn: …
Ngay cả Định Tây hầu cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ kia thêm vài lần.
A Vi nắm lấy tay nàng, ngón tay cái hơi dùng lực, nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay nàng.
Ngài ấy không thể can thiệp vào chuyện của nhà họ Dư, nhưng lại nhìn ra hồn phách ta không ổn định, nếu không có pháp thuật định hồn, nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được một hai năm mà thôi…”
A Tuấn, ngươi cũng vậy, sợ thì đi ra ngoài đi.”
Lục Tuấn hít một hơi lạnh: “Thật sự có kỳ nhân dị sự như vậy?
Bà ta không khỏi nhớ đến câu chuyện về chiếc bình sứ vừa rồi…
Khóe miệng Lục Tuấn giật mạnh.
Sau khi thu gom tro cốt, bệnh của Lục Niệm lại tái phát.
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người đều khẽ biến đổi.
“Cháu từ khi sinh ra đã yếu ớt, quanh năm dưỡng bệnh trên trang viên, cũng nhờ vậy mà miễn cưỡng thoát khỏi kiếp nạn của phủ.”
Chương 7: Quả nhiên là một nhà c·h·ế·t bảy tám người vẫn có thể sống sót!
Tang thị trấn định lại tinh thần, kéo chủ đề vừa bị chiếc bình sứ làm chệch hướng trở về:
“Ta đoán chừng quần áo các ngươi mang về cũng không nhiều, mà mùa thu ở kinh thành đến nhanh, còn phải mau chóng chuẩn bị thêm y phục thu đông nữa.”
Lục Tuấn cũng nghe mà ê cả răng, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ bình tĩnh: “Có khi nào là do đám người nhà họ Dư giở trò, chẳng liên quan gì đến chiếc bình kia?”
Thế tử đúng là… Những chuyện hoang đường như thế này, tốt nhất đừng nên tò mò làm gì!
“Ngày mai ta sẽ sai người dẫn theo vài nha hoàn đến, hai mẹ con chọn người hợp ý mà dùng, nếu không hài lòng thì lại đổi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.