Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục
Cửu Thập Lục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Hắn cũng là kẻ bị hại!
Năm đỗ đồng sinh, cuộc sống trong nhà không mấy dư dả, nhưng hàng xóm láng giềng vẫn mang ít đồ ngon đến lấy lòng.
“Phùng Thị lang cầm chổi với ki hốt rác… Nha môn Lễ bộ từ khi nào lại có nơi cần hắn tự tay quét dọn thế?”
Tờ giấy này lại nhạt màu hơn nhiều, chỉ khi ánh sáng chiếu vào mới hiện ra chút sắc hồng phớt.
Bên tai, như vọng lại tiếng mẫu thân khi xưa: “Đáng tiếc.”
Hà tất phải khổ sở như bây giờ, vắt óc chạy vạy cửa trước ngõ sau, tìm trăm phương ngàn kế chỉ mong có một lời chỉ điểm!
Bụng dạ cuộn trào như nước triều, không hề có lấy một tia nhẹ nhõm, một chút cũng không!
Dù nơi đây không có ai, nhưng vẫn là nội viện của Lễ bộ.
Hắn chỉ trách tội lên đầu kẻ uống mà thôi.
Nhấp một ngụm, trà ấm mát, vị trái cây lan tỏa trong khoang miệng, quấn quýt nơi đầu lưỡi.
Phải rồi.
Nhưng nhạc phụ đã ngã xuống, Kim gia đã sụp đổ…
Tình trạng đó kéo dài nhiều năm.
Nhưng Kim Thái sư lại là nhạc phụ của hắn!
Thẩm Lâm D·ụ·c nhận lấy chén trà từ tay Nguyên Kính, đưa lên gần mũi khẽ ngửi.
Phùng Chính Bân vịn tường thở d.ốc, cố tránh nhìn đống ô uế dưới chân, toàn thân run rẩy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phùng Chính Bân khi ấy yếu ớt, chẳng còn sức mà chấp nhặt, nhưng vẫn ghi nhớ câu nói đó.
Những lần cùng hắn viết thơ, nàng đều dùng loại này.
Thẩm Lâm D·ụ·c rời khỏi thư phòng.
“Trong bụng thấy khó chịu, nôn ra là ổn cả.”
Đêm đó, bụng đau quằn quại, lăn lộn mãi không yên.
Bởi vì nôn ra rồi, quả thật hắn thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hắn nôn đến mức tưởng chừng ngay cả túi mật cũng vắt kiệt, thực quản bỏng rát như thiêu đốt.
Nếu hắn thất thố tại nơi này…
Thầy hắn có rất nhiều môn sinh, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ khá có thể diện trong số đó mà thôi.
Lần này, ánh mắt hắn không còn cố định vào hàng chữ kia, vì thế mà nhận ra nhiều chi tiết hơn.
Hắn vẫn còn đang ở trong nha môn, không phải ở nhà riêng.
Phùng Chính Bân cắn răng ép bản thân, tay run rẩy mở tờ giấy ra lần nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là tên quản sự ở Tướng quân phường vô dụng, cầm tiền mà chỉ bị Hồ thúc gặng hỏi mấy câu đã khai sạch.”
Điều này có thể trách hắn sao?
“Cũng không tệ.”
Để tránh bị quấy rầy khi đọc tấu chương, nơi hắn ở không sát cạnh dãy thư phòng của quan viên.
“Đúng vậy.”
Hắn khi đó nôn sạch sẽ.
Một mùi hương thuốc thoang thoảng, nhẹ nhàng đến mức không khiến người sợ uống thuốc cảm thấy khó chịu.
“Lần trước chuyện con gà lông trắng, thật sự không phải tiểu nhân nói với Trưởng công chúa.
Chức Thượng thư vốn dĩ là thứ hắn có thể dễ dàng đạt được trong tầm tay!
Bên kia.
Người lớn ăn thì không sao, nhưng Phùng Chính Bân lại không chịu nổi.
Không còn cách nào khác, sắc mặt Phùng Chính Bân u ám, đành phải tự mình đi tìm đồ để dọn dẹp.
Mẫu thân vừa vỗ về an ủi, vừa tiếc rẻ chỗ thức ăn bỏ phí.
Dưới sự ‘căn dặn ân cần’ của mẫu thân, Nguyên Kính thỉnh thoảng hơi thần thần bí bí, nhưng tuyệt đối không đến mức ăn nói hàm hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hầu gia phân phát trà hoa quả mà ngoại tôn nữ ông ta đưa tới để giúp mọi người tỉnh táo giải mệt?”
Nguyên Kính vốn không ham ăn, vậy mà cũng bị khơi dậy tò mò.
Nếu không phải vì chén trà hoa quả kia, hắn hoàn toàn có thể gọi tiểu lại đến dọn dẹp.
Vậy nên, đã thật lâu rồi hắn không còn trải nghiệm “khó chịu đến nôn mửa”.
Thẩm Lâm D·ụ·c gật đầu, rồi nói tiếp, “Còn không?
Đây là một tờ Hoán hoa tiên, khác hẳn với phần lớn giấy viết bày bán ngoài phố, vốn có sắc hồng đậm hoặc đỏ thẫm.
Hắn thu mình ngồi co quắp nơi góc tường, hai tay siết chặt lấy đầu gối.
Và đây… chính là loại giấy Kim Chỉ thích nhất khi xưa.
Nguyên Kính tường thuật lại, “Hầu gia sai tiểu lại mang đến cho điện hạ dùng thử.
Nghĩ đến tiếng cười vang dội vừa rồi của Định Tây hầu, Thẩm Lâm D·ụ·c đã hiểu ra.
Không chỉ có ly trà hoa quả vừa uống, ngay cả bữa trưa cũng nôn ra bằng hết, đến tận khi chẳng còn gì để nôn, chỉ còn lại những cơn nấc khan đau rát.
Phùng Chính Bân tiếc nuối hơn ai hết, không, phải nói là đau thấu tim gan!
Nghĩ một lát, hắn bèn thở dài:
Mang thêm một chén nữa.”
“Đáp rất hay, lát nữa ta sẽ xin hầu gia thêm một chén nữa.”
Chương 32: Hắn cũng là kẻ bị hại!
Nguyên Kính cung kính tạ ơn, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ—so với trà hoa quả, hắn càng muốn thử canh gà hơn.
Kể từ khi trở thành con rể của Kim Thái sư, đồng liêu, thậm chí là cấp trên cũng không ai dám ép hắn uống rượu nữa.
Hắn cũng là kẻ bị hại!
Chỉ cần rẽ một góc hành lang, phía trước chính là một dãy thư phòng đầy rẫy quan viên lớn nhỏ.
Nguyên Kính dò hỏi: “Điện hạ thấy mùi vị thế nào?”
Nếu không phải khứu giác hắn nhạy bén, e rằng còn chẳng phát hiện ra hương thuốc ấy.
Lần này, hắn nôn đến sạch bách.
Ai mà chẳng thấy tiếc nuối chứ?
Đến khi chén trà cạn sạch, Thẩm Lâm D·ụ·c hỏi:
Phùng Chính Bân vội vã đứng dậy.
Từ trước, Phùng Chính Bân đã từng nghe một câu:
Bên ngoài bức tường có cửa sổ hoa văn chạm rỗng, hai tiểu lại đang bàn bạc công vụ ở tiền viện.
Hầu hạ hắn nhiều năm, Nguyên Kính đương nhiên biết rõ điện hạ vốn không nghi ngờ hắn lắm lời trước mặt Trưởng công chúa, cũng không bận tâm chuyện tên quản sự đó bị lộ.
Khi dự tiệc, hắn ung dung tự tại, chỉ nhấp môi vài ba chén, để người có hơi men là đủ.
Sau cơn nôn đầu tiên, mùi vị trong miệng khiến hắn buồn nôn thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đáng tiếc thức ăn hỏng, đáng tiếc Kim Chỉ đã c·h·ế·t.
Phùng Chính Bân càng nghĩ càng thấy uất ức, cho đến khi hắn nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Thẩm Lâm D·ụ·c nâng tay đưa chén trà ra.
Lẽ nào Định Tây hầu lại nghĩ rằng trà hoa quả của ngoại tôn nữ mình có vấn đề?
“Đáng tiếc thật, sớm biết thì đã ăn hết từ mấy hôm trước.”
“Trước đây chưa từng uống, là Đại Thiện phòng mới nghiên cứu ra sao?”
Nguyên Kính lập tức đứng thẳng, nghiêm túc biện bạch:
Phùng Chính Bân ngày càng thuận lợi, như cá gặp nước.
Mẫu thân vốn tiết kiệm, ăn không hết thì để dành lại cho bữa sau, chẳng ngờ để lâu lại biến chất.
Điện hạ đã nhắc đến canh gà suốt một thời gian, trong phủ cũng đã nấu mấy lần nhưng vẫn không vừa ý hắn.
Nếu ngày hôm nay Kim Thái sư vẫn còn nắm quyền, với năng lực và bối phận của hắn, nào có lý nào không đoạt được chức Thượng thư?
Sợ hãi bóp nghẹt hắn, cơ thể trượt xuống theo vách tường.
Phùng Chính Bân lập tức bừng tỉnh.
Lâng lâng say nhẹ, đó mới là trạng thái lý tưởng nhất khi giao thiệp với người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hình như còn chuẩn bị cả một thùng lớn, nếu điện hạ muốn thêm, chắc bên kia vẫn còn.”
Lần này, ngụm nước vàng ói ra đầy đất, Phùng Chính Bân thở hổn hển, không thể đứng thẳng, chỉ có thể tựa vào vách tường chống đỡ.
Lời vừa dứt, Thẩm Lâm D·ụ·c lập tức ngước mắt nhìn hắn.
“Thôi, ta tự qua đó lấy.”
Lông mày Thẩm Lâm D·ụ·c hơi nhướng lên, hắn vỗ nhẹ vai Nguyên Kính, hài lòng nói:
Men theo hành lang dài đi ra, hắn chợt thấy một bóng người nhỏ chạy vụt qua phía trước.
Nhưng bây giờ thì không được nữa, nhỡ chuyện này truyền đến tai Định Tây hầu…
“Xào gà dính miệng.”
Hắn biết mình nên nhìn kỹ lại tờ giấy kia, nhưng lại chẳng có dũng khí.
Gỡ bỏ vẻ nghiêm cẩn chốn nha môn, cùng nhau cười ha hả một trận, càng dễ kết giao.
Là con rể của Thái sư, ai lại cam lòng chỉ làm một môn sinh của Tằng Thái Bảo?
Phát hiện ấy khiến lòng hắn càng thêm rối loạn, cơn buồn nôn vừa đè xuống lại trào lên, như nước lũ phá đê, cuốn trôi tất cả—
Nguyên Kính đáp: “Đây là do biểu cô nương phủ Định Tây hầu làm.”
Nhưng chưa kịp để Nguyên Kính tiếp nhận, hắn lại đổi ý, dặn dò thêm: “Một chén trà hoa quả, không đáng để ngươi nhắc đến trước mặt mẫu thân.”
Mẫu thân bèn dùng đũa khều họng hắn để thúc nôn, miệng nói đúng câu ấy.
Huống hồ, trên hắn còn có Tằng Thái Bảo làm sư phụ, bản thân hắn cũng chẳng còn là một viên tiểu quan nhỏ bé nữa.
Hắn vẫn luôn cho là như vậy.
Thẩm Lâm D·ụ·c hờ hững nói: “Vậy thì miệng ngươi kín đấy.”
Bên trên lớp hương ấy còn có mùi trái cây thanh khiết, thoáng ngửi đã thấy dễ chịu.
Tinh thần vốn căng thẳng vì những bản tấu chồng chất dần dần thả lỏng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất—thêm một ngụm nữa.
Ánh mắt chạm phải vũng bẩn dưới đất, trong mắt hắn lóe lên vẻ ghê tởm xen lẫn chán ghét.
Sau này, Phùng Chính Bân cũng từng nôn mấy lần, phần lớn là do chén rượu bàn tiệc.
Nhưng gần đây, hắn lại uống nhiều hơn một chút, song vẫn biết điểm dừng, chưa từng say đến mức khó chịu trong bụng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.