Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục
Cửu Thập Lục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 183: Đây là lương tâm của thần
“Nếu thật sự nghĩ theo hướng ấy, chẳng phải đồng nghĩa với việc An Quốc công là kẻ thừa nước đục thả câu, hãm hại Kim Bá Hán trước?
“Giả như thần báo trước với bệ hạ, bệ hạ tất nhiên sẽ giơ cao đánh khẽ, gọi An Quốc công vào trách mắng đôi câu, phạt chút bạc liền cho qua.”
Phủ An Quốc công đối với A Vi, thực chất cũng không tính là tâm ma gì to tát.
Lục hoàng tử Lý Tung nói:
Là ngươi định đoạt chắc?”
Lúc này Thẩm Lâm D·ụ·c mới ngẩng đầu lên, cung kính bẩm: “Lý do sớm đã tấu rõ trong buổi chầu sáng nay — tư đoạt ruộng đất, ép mua ép bán, bức tử dân cày, giấu sổ hộ tịch để trốn thuế lương thực.”
Hải công công chờ sẵn ngoài cửa, cười gượng với hắn: “Thánh thượng đang nén cơn giận…”
Thẩm Lâm D·ụ·c bị ba người vây quanh, lại trả lời thêm mấy câu, rồi khéo léo từ chối lời mời uống rượu, nói: “Ta phải về nha môn trước.”
Vĩnh Khánh đế khoanh tay, trầm mặc nhìn hắn.
Người nọ buông sách, bước đến bàn ngồi xuống, nói:
Người nọ gắp một miếng chân giò đông pha, nếm thử, gật đầu: “Cũng không tệ.”
Thái độ mềm mỏng này, mắng riết rồi ngay cả Vĩnh Khánh đế cũng thấy chán, ngồi sau án thư, sa sầm mặt tự giận một mình.
Có điều, dù nàng ấy ở đó, chưa chắc đã mua được.
Nghĩ đến đây, Định Tây hầu bèn hỏi Thẩm Lâm D·ụ·c: “Vương gia, sẽ không để A Vi bị tổn thương chứ?”
Nửa canh giờ sau, Thẩm Lâm D·ụ·c từ ngự thư phòng lui ra.
Chỉ khi trực diện đối đầu với tâm ma, mới có thể chân chính khuất phục tâm ma.
Cửa ải của mình, tự mình vượt qua.
Mối thù của mình, tự mình báo trả.
Tằng Văn Tuyên, nếu không nhúng tay vào khoa cử, làm lay động nền tảng quốc gia, bệ hạ vốn dĩ cũng muốn giữ cho ông ta một con đường thiện hậu.
Kẻ không giận, ắt hẳn phải là bậc thánh nhân.
“Nói tra liền tra, nói tịch thu là tịch thu, ngay cả một câu thông báo cũng không có, ghế rồng này có cần giao cho ngươi ngồi luôn không?
Cũng giống như Hoàng Trấn, nếu Trấn phủ ty không trực tiếp lật tung nhà cửa của hắn, bệ hạ sẽ chẳng bao giờ hạ quyết tâm xử trí.
Thẩm Lâm D·ụ·c cúi đầu im lặng, ngoan ngoãn lắng nghe, dáng vẻ vô cùng thành thật, kỳ thực lời vào tai trái liền theo tai phải mà ra.
Thẩm Lâm D·ụ·c rất “thông cảm”: “Giận là phải.”
Chương 183: Đây là lương tâm của thần
“Nghĩ sâu thêm, ban đêm bệ hạ có còn ngủ yên nổi không?”
Hai người lại bàn bạc thêm đôi câu, sau đó Thẩm Lâm D·ụ·c liền vội vã chạy tới ngự thư phòng.
Cũng chẳng lạ, là con mà không phải con, thân phận ấy so với gì cũng khó xử hơn cả.”
Thôi được rồi, tịch thu cũng đã tịch thu xong, ngươi cho trẫm một lý do nghe lọt tai xem nào.”
Lưu Tiếu do dự chốc lát, mới thấp giọng hỏi: “Vì sao thánh thượng không nhìn thấu ý đồ của hắn?”
Mượn cớ này g·i·ế·t gà dọa khỉ, khiến kẻ khác biết sợ mà tự giác thu liễm, đó cũng là việc tốt.
“Hôm nay Dư cô nương không ở Quảng Khách Lai, mấy món này đều do đầu bếp khác trong quán làm.”
Điều duy nhất khiến An Quốc công dính líu tới vụ án vu cổ, chính là việc ông ta thực sự là chủ đứng sau của Bảo Nguyên.”
Vĩnh Khánh đế nhíu mày trầm tư.
“Ngươi nói Lâm D·ụ·c muốn lật lại vụ án sao?”
Dĩ nhiên, Định Tây hầu tuyệt không mong A Vi lại phải đích thân ra tay nữa, nhưng chính mắt chứng kiến kết cục, e rằng mới là điều A Vi thật sự muốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ chính là lợi dụng công lao xưa cũ và cái gọi là trung thành để trói buộc bệ hạ, còn phía sau thì ra sức làm càn, vơ vét tư lợi, dùng quyền mưu tư.
Quả nhiên, vừa bước vào, chính là một trận chửi mắng xối xả như tát nước vào mặt.
Từ tháng Chạp năm ngoái đến trung thu năm nay, vừa tròn ba mùa đông xuân hạ, hắn tiên trảm hậu tấu tới hai lần, mỗi mùa đều dọn sạch một nhà lớn.
“Ta đoán đêm nay chắc chắn bệ hạ không ngủ yên nổi rồi.”
Huống chi, kẻ đó lại là bậc cửu ngũ chí tôn.
“Bảo vệ ngươi đến mức chẳng còn phép tắc gì!
Hành lễ xong, Bát hoàng tử Lý Vi vỗ vai hắn, hạ giọng hỏi để tránh lọt vào trong: “Bị mắng rồi à?
Chưa kịp thở phào, vừa ngẩng đầu đã trông thấy mấy vị hoàng tử đứng cách đó không xa.
“Đàn hặc, chất vấn, cách thức có cả trăm ngàn, ngươi cứ nhất quyết tiên trảm hậu tấu là sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Quốc công dùng lòng trung làm vỏ bọc cho tư tâm, tự lừa mình dối người, đồng thời cũng đang lừa gạt bệ hạ.”
Nếu Kim Bá Hán là bị oan, vậy thì Thái tử suýt nữa được hắn bảo toàn năm đó, chẳng phải cũng là vô tội hay sao?”
Trước giờ Ngọ, Lưu Tiếu xách hộp cơm đi vào viện, bày biện bàn ăn.
“Nhưng thần buộc phải làm vậy.” Thẩm Lâm D·ụ·c tiếp tục nói.
Chữ “tổn thương” này, không phải là thương tích da thịt, mà là vết thương trong lòng.
Chuyện hôm qua khiến nàng bất chấp tất cả, kỳ thực phần nhiều là vì A Niệm.
“Nói ra thì, Lâm D·ụ·c đúng là bản lĩnh, vào ngự thư phòng mà vẫn toàn thân trở ra.
Phụ hoàng có nói sẽ xử trí An Quốc công thế nào không?”
Chuyện cụ thể ra sao, Thẩm Lâm D·ụ·c không nói rõ, nhưng Định Tây hầu cũng có thể đoán được vài phần.
“Thủ đoạn tuy có phần mạnh tay, nhưng cũng đã ra tay rồi, nếu cuối cùng không xử nổi, vậy thì chẳng phải tai họa ngầm càng lớn?
Bệ hạ trách thần cậy vào sự che chở của bệ hạ và mẫu thân để làm càn, vậy thì An Quốc công có khác gì?
Còn thánh thượng?
Người đang đọc sách bên cửa sổ thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc thật.
Quyền hạn của Trấn phủ ty vẫn là quá lớn, để mặc ngươi tung hoành như thế sao?”
Muốn nếm thử tay nghề của nàng ấy, e rằng vẫn phải mượn danh của Lâm D·ụ·c.”
Lý Vi phụ họa, “Nhiều năm qua, đám công thần thế gia này tích oán không ít, cứ tiếp tục dung túng, sớm muộn cũng làm lung lay gốc nước.
Hồi lâu, mới chậm rãi mở lời: “Vậy nên, ngươi chướng mắt cái gọi là trung thành giả dối đó, muốn dùng trung thành của ngươi để thay trẫm trừ sạch sâu mọt triều đình?”
Phạt ngươi ra ngoài quỳ nửa canh giờ, chưa được bao lâu, Thái Bình lại phải vào cung xin xỏ cho ngươi.”
Cửu hoàng tử Lý Triển vẫn luôn trầm mặc, nghe vậy chỉ đáp một tiếng, rồi lại nói thêm: “Nói cho cùng, vẫn là Lâm D·ụ·c gan lớn.”
“Trẫm thấy ngươi không hề sợ hãi chút nào, phải chăng đã biết trẫm không nỡ làm gì ngươi?”
“Đúng là đạo lý ấy.”
Trấn phủ ty tra rõ kỹ càng, định tội thật chắc, đến lúc đó bọn ta cũng tiện khuyên giải phụ hoàng — nên chặt thì chặt.”
Thoạt đầu nghe qua, gương mặt ông thoáng hiện vẻ chần chừ, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.
“An Quốc công làm người làm việc, cũng từng dốc sức cúc cung tận tụy cho triều đình, dù có sai lầm, công tội vẫn phải cân nhắc, sao lại tới mức tịch thu cả nhà?
“Việc này, nghĩ sâu thêm là không được.”
Thẩm Lâm D·ụ·c hiểu ý, trầm ổn đáp: “Hầu gia yên tâm, tuyệt đối không.”
Nhưng cơn giận này, cũng không thể nuốt trôi hết, thi thoảng lại phun ra dăm ba câu.
Rõ ràng có tấm gương Hoàng Trấn ngay trước mắt, vậy mà An Quốc công vẫn chẳng chút thu liễm, mặc sức để điền trang và cửa hiệu dưới trướng vơ vét của cải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải ai cũng dám đối diện với sai lầm của chính mình, nhất là sai lầm không thể cứu vãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Lâm D·ụ·c hỏi lại: “Những lý do này, còn chưa đủ sao?”
Năm đó triều đình nháo đến long trời lở đất, An Quốc công chẳng làm gì cả.
Thế nhưng, bọn họ đối với A Vi lại chính là “cửa ải nhất định phải bước qua”.
Ngươi nhìn ai không thuận mắt thì tra nhà người đó sao?”
“Ngươi còn coi trẫm là hoàng đế hay không?
“Kẻ đứng im chịu mắng như ngươi, đúng là lần đầu tiên trẫm gặp.
Thẩm Lâm D·ụ·c đáp: “Trước xét hỏi, sau định đoạt.”
“Làm lớn chuyện thêm chút nữa, có khi bệ hạ sẽ giáng tội, hạ phủ An Quốc công xuống thành hầu phủ, rồi thôi không truy cứu thêm.
“Ta biết An Quốc công năm đó đã ngầm giở trò, nên ta mới nhìn ra được dụng ý của Lâm D·ụ·c.
“Vụ án vu cổ năm ấy thì có can hệ gì đến An Quốc công?
Thế nhưng, thần cho rằng — bọn họ đều không đáng được tha thứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải cũng cậy vào lòng khoan dung của bệ hạ với cái gọi là trung thành lương khổ và công lao của phủ An Quốc mà làm càn hay sao?
Lão Cửu, đệ thấy sao?”
Giống như lời A Niệm từng nói:
Ngài có cho rằng Kim Bá Hán là bị An Quốc công hãm hại không?”
Thẩm Lâm D·ụ·c dứt khoát đáp: “Không đúng.”
Không hề ngang ngược, trái lại, giọng điệu nghe ra còn có chút vô tội, khiến Vĩnh Khánh đế tức đến bật cười.
Ánh mắt Hoàng đế dò xét Thẩm Lâm D·ụ·c từ trên xuống dưới, sắc lạnh nặng nề.
Thẳng thắn đến mức, ngay cả Vĩnh Khánh đế cũng thoáng sững sờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.