Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 157: Không phải dò xét, mà là nghi hoặc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Không phải dò xét, mà là nghi hoặc


Hận cũng vậy, mà vui cũng thế.

Đêm mùng bảy tháng bảy, hơi nóng vẫn chưa tan.

Nhưng A Vi đi rất vững.

Dù nay thánh ân đã phai nhạt, nhưng nhờ vào công lao năm đó, vẫn có thể hưởng vinh quang thêm nhiều năm nữa.”

“Nghe nói tiệm này có vài bức thư họa không tệ, ta đến xem thử.” An Quốc Công đáp, “Cũng tiện góp thêm chút màu sắc cho Thư Đạo Hội.”

Nhưng nhiều hơn cả, là một cảm giác quen thuộc khó có thể diễn tả thành lời.

Thẩm Lâm D·ụ·c đứng trong bóng tối dõi theo nàng, chỉ thấy dung nhan dưới ánh đèn khi lạnh nhạt khi lại thêm vài phần nhu hòa.

Ông ta từng nghe thê tử, Trấn Lễ, A Anh nhắc đến cô nương này, trong đầu cũng hình dung được một dáng vẻ đại khái.

Khi xưa là vậy, mà hiện tại cũng không khác.”

Chương 157: Không phải dò xét, mà là nghi hoặc

Nghĩ đến đây, chợt nhớ tới lời của Cao lão đại nhân.

Những điều không nhớ sẽ theo gió mà dần phai nhạt, nhưng một khi đã ghi khắc, thì theo năm tháng, sẽ càng khắc sâu hơn.

Trên đài diễn, trong hoa viên, Liễu Mộng Mai đang hướng về bức họa mà giãi bày nỗi lòng.

Thẩm Lâm D·ụ·c cố ý hỏi: “Sao không gọi Chương đại nhân đi cùng?

Nàng đứng lại trên bờ, xoay người nhìn thoáng qua.

Thứ hai, ông ta vẫn được Thánh Thượng tin yêu.”

A Vi khẽ cúi người hành lễ, vấn an ông ta.

Chỉ mới liếc mắt một cái, ông ta có thể nghi hoặc điều gì?

Ông ta hành sự không cứng rắn, luôn đứng giữa mà hòa giải, giúp Thánh Thượng củng cố quyền lực triều đình.”

Nàng nghĩ, từ nay về sau, hẳn sẽ không còn chuyện nàng quên bẵng đi việc Quận vương gia từng nghiêm túc nói với nàng rằng hắn có tình cảm, mà vô ý buông lời sơ suất nữa.

Nàng rất thản nhiên.

“Ông ta một lòng trung thành, lại có cùng quan điểm chính trị với Thánh Thượng, hoặc có thể nói, Thánh Thượng nghĩ gì, ông ta sẽ nghĩ theo như vậy.”

Quốc công gia khoanh tay sau lưng đi ra, chưởng quầy cúi đầu khom lưng tiễn khách.

Một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, dù có trầm ổn đến đâu, trong mắt ông ta cũng khó mà thoát được nét non nớt.

Nhưng đối với Thẩm Lâm D·ụ·c, ngoài niềm vui và ấm áp, lại không tránh khỏi đôi chút tiếc nuối…

Thẩm Lâm D·ụ·c trông thấy động tác của nàng, liền lấy ra chiếc hộp lúc trước, mở nắp rồi đưa qua:

Câu chuyện đều là những chuyện vụn vặt, nhưng trong lúc tán gẫu, bọn họ lại tình cờ bắt gặp một người mà không ngờ sẽ gặp.

Ở phía bên kia, Thẩm Lâm D·ụ·c cũng đang suy ngẫm.

Thản nhiên cùng hắn trò chuyện trên thuyền, cũng thản nhiên thể hiện sự tín nhiệm của mình.

“Hắn có việc của hắn.” An Quốc Công nói xong, lại nhìn về phía A Vi, tỏ vẻ vô tình mà hữu ý hỏi, “Vị này là…?”

Buổi diễn thủy hí này ước chừng sẽ kéo dài đến tận canh hai.

Nước đục, mới dễ bắt cá.

“Quả thực là vậy, Thánh Thượng rất tín nhiệm ông ta.”

Trong thành không có lệnh giới nghiêm.

A Vi siết chặt món đồ chơi mô hạch lạc trong tay.

“An Quốc Công thì khác.

A Vi chăm chú lắng nghe.

“Cùng thu cả hộp luôn, như vậy tiện hơn.”

Sau vài câu khách sáo, cả hai bên liền cáo từ.

Nàng đã nói gì nhỉ?

Ông ta đang nghi hoặc điều gì?

Chẳng bao lâu sau, lão thuyền phu lại đạp lên tấm ván nhảy lên thuyền, chống sào, đưa chiếc thuyền con lướt đi nhẹ nhàng.

“An Quốc Công đã ra sức điều hòa giữa đôi bên.

Dư Như Vi cũng có chút ngây thơ.

Thẩm Lâm D·ụ·c cũng hoàn hồn, suy nghĩ chốc lát rồi đáp:

“Thì ra là ngoại tôn nữ nhà họ Lục.” An Quốc Công vuốt râu, “Từng nghe người nhà nhắc đến mấy lần, hôm nay mới có dịp gặp mặt.”

Có lẽ do hôm qua bị Lục Niệm trêu ghẹo, dù ban đầu A Vi không nghĩ đến chuyện này, nhưng lúc đối diện với Thẩm Lâm D·ụ·c, vẫn không khỏi nhớ tới.

Ông ta vốn không định đường đường chính chính đến Quảng Khách Lai, vậy nên ban đầu còn nghĩ, chắc phải đợi đến Thư Đạo Hội mới có thể diện kiến Dư Như Vi.

Không cần ta nói kỹ, nàng hẳn cũng có thể đoán ra.”

So với lúc trước, dòng người đã tản bớt, không còn chen chúc nữa.

Vì sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đợi Thẩm Lâm D·ụ·c đậy nắp lại, nàng mới nhận lấy cả hộp.

A Vi bước lên tấm ván trước.

Nhưng giờ đây, khi tận mắt nhìn thấy, lại cảm thấy mọi suy đoán trước đó của mình đều không đúng.

Mà trớ trêu thay, với kinh nghiệm mấy tháng qua của A Vi khi tiếp xúc với Thẩm Lâm D·ụ·c, vị Thành Chiêu Quận vương này vốn rất khéo léo trong đối nhân xử thế, muốn chán ghét cũng khó.

“Thật khéo.” An Quốc Công cười ha hả.

“Ông ta lớn hơn Thánh Thượng vài tuổi, kế thừa tước vị từ sớm.

“Cũng vì kinh nghiệm này, nên từ xưa đến nay, Thánh Thượng luôn ưu ái những thần tử trẻ tuổi và chưa có căn cơ.

“Muốn động đến ông ta, còn khó hơn động đến Tằng Văn Tuyên gấp bội.”

Thẩm Lâm D·ụ·c hỏi: “Ngài chọn được bảo vật gì rồi?”

Thứ nhất, ông ta nắm trong tay tước vị thế tập.

Nàng và Lục Niệm đã đi đúng hướng.

Chiếc hộp được Thẩm Lâm D·ụ·c cầm suốt dọc đường, đã vương hơi ấm của hắn.

Có thể thấy, muốn đối phó với An Quốc Công, nếu chỉ ra tay từ triều đình thì không phải chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, đây là vật phẩm đặc trưng của Trung Châu, chỉ có ý nghĩa đặc biệt chứ không đáng bao nhiêu bạc, khiến người ta dù muốn từ chối cũng cảm thấy như làm quá lên.

Thẩm Lâm D·ụ·c nói, hắn đứng trước cửa tiệm Quảng Khách Lai nghe được chuyện Tiểu Nan có một tỷ tỷ biết tạc hoa trên dưa, khiến người ta vừa hâm mộ, vừa ghen tị.

Ngài ấy là người trong nghề mà.”

Hộp đựng, mô hạch lạc, đều tặng một cách quang minh chính đại.

(*) Nhện hỷ (喜蛛 – Hỷ chu): Tục lệ vào đêm Thất Tịch, các cô nương sẽ bắt một con nhện để xem tơ nó giăng vào sáng hôm sau, tơ càng dày càng báo hiệu điềm lành về tình duyên.

A Vi ra vẻ tùy ý mà liếc nhìn sang chỗ khác.

A Vi ngước mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn chân thành như vậy, liền dần buông lỏng tay, đặt món đồ chơi trở lại hộp.

Không ngờ, hôm nay lại tình cờ gặp được.

Hai người dọc theo bờ sông mà đi, băng qua một con hẻm nhỏ, rồi trở lại phố chính.

Bất kể đặt ở đâu, Lục Niệm đâu có mù, cũng chẳng phải kẻ ngốc, nhất định sẽ trông thấy.

Khi Thánh Thượng vẫn còn là Hoàng tử, quan hệ giữa hai người đã rất tốt.”

Những rối ren trong hậu trạch không thể khiến An Quốc Công mất đi thánh sủng, nhưng có thể khiến nhà họ Chương rối loạn trận tuyến.

Mang về rồi thì đặt ở đâu đây?

Rõ ràng người nói ra hai chữ “tùy nàng” ngày đó chính là hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu đợi đến khi tan cuộc, trên mặt nước biết bao chiếc thuyền nan cùng cập bến một lúc, lại hòa vào dòng du nhân trên bờ, e rằng sẽ càng khó mà đi lại được.

“Thánh Thượng không dễ động đến Tằng Văn Tuyên, là bởi ông ta từng có công cứu giá.

Thẩm Lâm D·ụ·c theo ngay phía sau, ánh mắt chăm chú quan sát nàng, phòng khi nàng sẩy chân trượt ngã, để có thể kịp thời đỡ lấy, tránh rơi xuống nước.

“Thánh Thượng đăng cơ khi tuổi đời còn trẻ, mà một hoàng đế trẻ tuổi tất nhiên sẽ nảy sinh mâu thuẫn, bất đồng với các lão thần trong triều, đặc biệt là những vị đại thần phụ chính được Tiên Đế chỉ định.

Vậy nên, sau khi nói xong chuyện, Thẩm Lâm D·ụ·c liền giơ tay thắp sáng đèn lồng nơi mũi thuyền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đừng nhìn vẻ ngoài An Quốc Công cười ha hả, hắn hiểu rõ con người này, tự nhiên nhận ra trong ánh mắt ông ta không phải dò xét, mà là nghi hoặc.

“Ông ta không giống Tằng Văn Tuyên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lên bờ rồi, cả hai không nhắc đến chuyện ban nãy, chỉ tùy ý nói mấy câu không ngại để người khác nghe thấy.

Rõ ràng, ông ta cũng không ngờ sẽ chạm mặt người quen, ánh mắt hơi sững lại khi nhìn thấy Thẩm Lâm D·ụ·c, sau đó lại chuyển sang A Vi.

Chỉ là, Thẩm Lâm D·ụ·c không hay biết rằng, vẻ ngoài trầm tĩnh của A Vi lúc này, thực chất tâm tư bên trong cũng không hẳn là không gợn sóng.

Nơi này cách đài diễn khá xa, cũng không gần chỗ thả đèn, nên giữa đêm náo nhiệt lại có phần yên tĩnh hơn nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có lẽ, người rung động, chỉ có một mình hắn mà thôi.

Tâm tư hắn, cũng không khác.

“Lòng người vốn dĩ không biết đủ.”

Nhớ quá lâu, hoặc là chán ghét, hoặc là thương cảm.

An Quốc Công nhìn theo bóng lưng Thẩm Lâm D·ụ·c và A Vi, ánh mắt trầm xuống.

“An Quốc Công là ngoại lệ, dù nay đã là lão thần, nhưng vẫn vô cùng được sủng tín.”

A Vi kể, Tiểu Nan đã bắt được nhện hỷ, móng tay cũng nhuộm đỏ rất đẹp, cả ngày cứ vui mãi không thôi.

Thuyền cập bờ.

Về điểm này, ý kiến của Vương gia và Định Tây Hầu không khác biệt là bao.

A Vi dõi mắt nhìn lên đó, lắng nghe từng câu hát, một lúc lâu sau bỗng hỏi một câu chẳng mấy liên quan:

Quận vương gia quả nhiên khéo léo.

Lúc đi ngang qua một tiệm châu báu, Thẩm Lâm D·ụ·c trông thấy An Quốc Công.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Không phải dò xét, mà là nghi hoặc