Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Người giả nhân giả nghĩa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Người giả nhân giả nghĩa


A Vô cười lạnh một tiếng, nói: “Thừa tướng đại nhân, đứa con gái tốt của ngài trước khi gả vào vương phủ đã hạ độc ta, chuyện này mới được mấy tháng đã phái thích khách g·i·ế·t ta, ngươi cảm thấy nàng bao dung ta lắm ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tam Hoàng tử ngay lập tức ra vẻ bị oan uổng, “Hoàng huynh, sao huynh có thể vu oan cho người khác thế? Ta chỉ nói sự thật cho người ngoài biết mà thôi!” Hai chữ sự thật, Tam Hoàng huynh nhấn rất mạnh.

Cha lâm trợn tròn mắt, đột nhiên quỳ xuống đất, khổ sở cầu xin: “Vương phi, cầu xin ngài nghĩ lại, lão thần chỉ có một đứa con gái là Tuyết Nhi, từ nhỏ đã chiều chuộng mà lớn lên, khó tránh khỏi có một chút tính xấu, chỉ cần ngài buông tha cho nó lần này, lão thần nhất định sẽ trông giữ nó thật kỹ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trò hay này có lẽ sẽ không khiến hắn thất vọng.

A Vô nắm chặt hai nắm tay, “Cút hết cho ta!”

Trên đường trở về, Cố Trường Quân lại gặp được Tam Hoàng tử.

Xem kịch? Giúp nàng? Hay là có âm mưu khác?

Một b*** chiều tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy ngày nay Cố Trường Quân vẫn luôn ở quân doanh, căn bản không biết A Vô bị thương, chờ đến khi hắn nghe được lời đồn chạy tới chùa miếu, lại bị báo là A Vô đã rời đi.

Chương 9: Người giả nhân giả nghĩa

Tại Vương phủ

A Vô khởi hành về phủ, Cố Trường Quân bên kia chạy tới chùa miếu, hai người vừa vặn bỏ lỡ nhau.

Trong lòng cha Lâm kinh hoàng, nhưng cho dù Lâm Khuynh Tuyết có sai cũng là con gái của hắn! Cha Lâm dập đầu với A Vô, “Vương phi, lão thần dập đầu cầu xin ngài, đại ân đại đức của ngài, chúng ta nhất định ghi nhớ…”

Tam Hoàng tử còn chưa nói xong, Cố Trường Quân đã đưa tay vào cổ hắn, bóp mạnh một cái, trực tiếp khiến cho Tam Hoảng tử không nói tiếp được nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

.

A Vô còn chưa biết chuyện về lời đồn đãi, lập tức không muốn gặp bà ta, bảo hạ nhân tìm lý do đuổi bà ta đi.

Cha mẹ Lâm gia đã đến, để nàng hiểu rõ một điều, từ trước tới giờ Lâm gia chưa từng coi nàng là người nhà.

Mẹ Lâm ở bên cạnh tức giận nói: “Đồ khốn nạn, ngươi có thể bay lên cành cao, dựa vào Lâm gia chúng ta! Ngươi không cần quá đắc ý, loại người như ngươi, ông trời nhất định sẽ thu thập…”

Mẹ Lâm tới cửa, còn cố ý mang theo cả cha Lâm cũng cùng tới.

Khi thấy Tam Hoàng tử sắp hít thở không thông mà c·h·ế·t, Cố Trường Quân mới buông tay, tức giận nói: “Cút!”

Sáng sớm hôm sau.

Cố Trường Quân cầm lấy túi gấm, mùi hoa nhàn nhạt xông vào mũi, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như trước, “Những lời đồn đãi đó là ngươi tản ra?”

A Vô cũng không muốn nghĩ về xấu về người khác như thế, nhưng hai lần tìm được đường sống trong chỗ c·h·ế·t khiến nàng rõ ràng, cần phải luôn luôn có lòng phòng bị.

“Nàng là người của huynh, ta tất nhiên sẽ không chạm vào, nhưng đến một ngày nào đó, nếu nàng không phải là của ngươi, vậy thì ta…”

Tam Hoàng tử giao cho Cố Trường Quân một cái túi gấm mà A Vô đánh rơi, vẻ mặt thú vị nói: “Hoàng huynh, huynh là một người thông minh, đừng để bản thân mình phải hối hận.”

Ban đêm.

A Vô gật đầu, nàng cũng biết được là ai truyền ra chuyện này, nhưng mục đích của hắn là gì?

“Lão gia, ông đang nói linh tinh gì đó? Chuyện này không thể nào là Tuyết Nhi lam, khẳng định là nàng ta cố ý tìm người vu tội cho Tuyết Nhi! Ta tới đây là muốn đòi lại công bằng, không phải là xin lỗi!” Mẹ Lâm tức giận hét lên.

A Vô từ trong miệng của hạ nhân biết chuyện về lời đồn đãi, nghe xong lời hạ nhân nói, vẻ mặt của Tiểu Mai tức giận, “Vương phi, vết thương trên người của ngài là do trắc phi phái người đâm sao?”

Sau khi Cố Trường Quân lên ngựa rời đi, Tam Hoàng tử dựa vào cây, khoé miệng cong lên, một nụ cười không rõ cảm xúc.

Lâm Khuynh Tuyết là bảo bối ,chẳng lẽ nàng là cỏ dại ư? Vì sao tất cả mọi người đều nghĩ như thế?

“Chuyện này ta sẽ giao lại cho Đại Lý Tự, chân tướng là gì đều do Đại Lý Tự định đoạt!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Trường Quân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, “Cách xa A Vô ra, nàng không phải là người ngươi được phép tiếp cận!”

Tam Hoàng tử ho mạnh vài tiếng, một lời cũng không nói được.

Tiểu Mai chỉ biết A Vô bị thương, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì

Nhưng lập tức, nàng chỉ có thể thấy bước nào đi bước ấy.

Hai người một người diễn mặt đỏ, một người diễn mặt trắng, cho dù là cách làm nào thì A Vô cũng chán ghét.

A Vô vừa trở về viện, hạ nhân đã tới truyền, nói là phu nhân thừa tướng tưới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Người giả nhân giả nghĩa