Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Vong Hình

Unknown

Chương 7: Phong Lưu?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Phong Lưu?


Hắn còn đang nghĩ Tiểu Tâm có mưu hại mình hay không thì nàng đã lặng yên không tiếp cận bản thân rồi (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng không giống kiếp trước

Trong mơ, hắn cảm giác mình trở nên cao lớn hơn rất mình

Hoàng Phong giật mình tỉnh dậy, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm

Nếu nàng thực sự muốn hại hắn thì mạng đâu để c·h·ế·t cho đủ

“Tiểu Tâm biết được chân tướng mà nàng không hẳn là không muốn giúp ta…”

Hoàng Phong cảm giác có chút khó thở…

Bụng Hoàng Phong bất ngờ kêu lên

“ Ọc ọc ọc…”

Chính là… người đang xoa bóp, thay băng cho vết thương ở chân của hắn kia…

Tiểu Tâm đang chuẩn bị ra ngoài, nghe hắn lên tiếng, không hiểu thấu lạnh giọng nói:

Đây vốn là một trong những át chủ bài hiếm hoi mà Hoàng Phong tự thân rèn luyện được chứ không phải dựa vào ngoại lực nhưng tác dụng phụ đối với một phàm nhân như hắn thì quả thật có chút lớn

Nhưng “ nó” chẳng hề tươi cười như hiện giờ

Tiểu Tâm bỏ đi, để lại một câu nói không đầu không đuôi

Tiểu Tâm đã đi mất rồi

- Ta chỉ nghĩ cô nương có thể sẽ biết chút gì đó…

Khuôn mặt đó thì không có chút cảm xúc gì cả

Cảnh vật chuyển đổi

- Công tử, tất cả đã xong hết rồi, nô tỳ xin cáo lui

Nữ tử khiến hắn đột nhiên phát điên

Chỉ là nên làm ra sao?

Là phúc lợi sau khi xuyên việt à?

Trong phòng giờ chỉ còn hắn và Cơ Hoa...

Không phải chứ?

Nhìn nhìn vào chiếc nhẫn trữ vật màu đen, không mấy bắt mắt được giấu trong ngực áo, Hoàng Phong lại nhanh chóng bỏ ý định đó đi

Hoàng Phong cảm thấy bất ngờ nhưng cũng mau chóng đáp trả:

Hoàng Phong chợt nghĩ tới giọng nói thần bí ấy

Tiểu Tâm theo bản năng nhìn lại Cơ Hoa, lấy chiếc chăn nhỏ gần đó, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, quay người, khẽ nói với Hoàng Phong:

Chương 7: Phong Lưu?

“ Sở gia? Nhưng Cơ Thường bất quá chỉ là… không, còn một người nữa…”

Tiểu Tâm khẽ quay đầu, tránh đi ánh mắt của hắn, dường như để che dấu sự bối rối của mình

Những suy nghĩ kì quái tác oai tác quái, ánh mắt Hoàng Phong nhìn về Cơ Hoa đột nhiên hoàn toàn biến đổi

Chưa kịp nghĩ nhiều, Hoàng Phong đã phải xấu hổ xoa xoa bụng

“Chỉ là, mức độ của nó đến đâu? Là tử cục hoàn toàn với phàm nhân nhưng với những con bài tẩy cấp độ Vương giả của ta thì sẽ ra sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Vậy là nó có thật, hơn nữa, có vẻ đã được mưu đồ khá lâu, tới mức mà ta rơi vào cũng không biết”

Còn một người mà từ khi tới đây, Hoàng Phong vẫn chưa nhìn thấu

- Ta có gõ, chỉ là công tử hôn mê, làm sao nghe thấy?

- Cô nương không trông thấy ta nhìn cô nương cười, làm sao lại biết ta không nhìn thấy cô nương cười?

Hoàng Phong thấy mình thắng thế, nào muốn buông tha, tiếp tục nói:

Ngẫm lại, tất cả đều liên quan đến nữ nhân…

Nhất thời Hoàng Phong loại bỏ Tiểu Tâm khỏi danh sách hiềm nghi nhưng trực giác mách bảo hẳn rằng nàng có lẽ sẽ biết chuyện gì đó

Mà yêu thú, để uy h·i·ế·p tới Hoàng Phong, cũng phải là cỡ Yêu Vương trở lên

- Ta không có, công tử mới tỉnh chắc vẫn còn đầu váng mắt hoa rồi

- Ta vốn dĩ là kẻ sắp c·h·ế·t, cô nương hà tất làm vậy?

Tiểu Tâm

Thân phận của Cơ Hoa

Vẫn chỉ thấy được bóng nhưng nàng dường như cũng đang nói gì đó

Một giấc mơ rất kì lạ

Một lát sau, Tiểu Tâm đứng dậy, có chút thỏa mãn, nhẹ giọng nói:

Cũng không phải nguy cơ lửa sém lông mày

- Cô nương cũng đã học ở đâu thói vào phòng mà không gõ cửa rồi?

Rõ ràng chỉ mới bất tỉnh mấy ngày thôi mà tại sao một cô nương trước đó tùy ý mình trêu đùa giờ đã thay đổi đến mức này?

“ Ọc ọc ọc “

Hắn trước tiên loại bỏ nữ tử bí ẩn kia

Ngửa đầu nhìn lên trần nhà, có chút chán nản, Hoàng Phong bất giác suy nghĩ mông lung

Không biết từ khi nào, nàng đã tiến vào phòng mà bắt đầu chăm sóc cho hắn

Bản năng Hoàng Phong nghĩ rằng nàng sẽ không làm hại đến hắn

Hắn chưa kịp lắng nghe thì cũng đã tỉnh giấc

- …

Sờ sờ mũi, Hoàng Phong cũng không biết làm sao

Theo Hoàng Phong biết thì phía Tây Vân quốc có một bộ tộc hùng mạnh đang sinh sống ở đó nhưng nếu chúng quyết định xuất chinh thì trước đó cũng phải đi qua Triệu quốc ở bên cạnh đã

Sắc mặt Hoàng Phong bỗng tái nhợt, run run nhìn về phía Tiểu Tâm:

Hắn vừa nằm mơ

“Thú triều? Mặc dù ngoài thành có một khu rừng lớn nhưng nghe nói, lần thú triều gần nhất cũng cách đây gần cả trăm năm rồi, chưa nói tới vấn đề thực lực nữa”

Hai mắt hõm đen, khuôn mặt có chút mệt mỏi, tiều tụy, dường như đã thức đêm mấy ngày vậy

Mặt vẫn không ngẩng lên nhưng chính Tiểu Tâm lại là người lên tiếng trước

- Mấy ngày không gặp, công tử đã hóa câm điếc? Đúng là đại nạn không c·h·ế·t tất có hậu phúc...

Hoàng Phong có chút dở khóc dở cười

- Công tử nghi ngờ ta?

Man tộc cũng là một trong những dị tộc đối địch với Nhân tộc

- Công tử không trông thấy ta vào phòng, làm sao lại biết được ta vào phòng mà không gõ cửa?

- Có người đang muốn g·i·ế·t ta, không phải sao?

Tiểu Tâm trầm ngâm, không biết nghĩ gì, lẩm bẩm:

Phần nhiều vẫn là những dã thú có nguồn gốc từ thú rừng bình thường, không kế thừa huyết mạch cường đại, phải trải qua năm dài tháng rộng, hấp thụ tinh hoa của đất trời mới tiến hóa trở thành yêu thú được

Hoàng Phong âm thầm suy nghĩ trong khi Tiểu Tâm vẫn chuyên chú vào công việc của mình

Còn có cô nương Tiểu Tâm kia

Hắn mơ hồ thấy được Tiểu Tâm vừa mới nhếch miệng cười...

Chỉ là không thể động đậy khiến hắn chẳng thể làm gì

“ Man tộc? Có vẻ hơi xa vời”

Hoàng Phong thản nhiên nói

Hoàng Phong cười cười, lộ ra vẻ mặt của người chiến thắng nhưng đắc ý chưa được bao lâu, hắn đã cảm thấy một cơn đau khó tả ở dưới chân truyền tới

Hoàng Phong có chút sững sờ nhìn Cơ Hoa

Còn là loại không nhỏ nữa…

- Công tử đã là cá trong lồng, là chim trong chậu, biết thì làm sao, không biết thì lại làm sao…

Sự yên tĩnh ban đầu đã biến đi đâu mất, căn phòng có hai nữ một nam giờ đây lại liên tục truyền ra những tiếng rên rỉ trầm thấp từ cuống họng của Hoàng Phong…

Giờ hắn mới nhớ ra là mình vẫn còn đang đói bụng đây… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rất mơ mơ hồ hồ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cho tới nguy hiểm theo âm thanh kia, nếu là sự thực thì nó liệu sẽ là gì?”

Không ngại làm thêm... quỷ phong lưu?

Ma c·h·ế·t đói thì hắn sắp đạt được rồi

Có chút xúc động, hắn định lấy tấm chăn của mình ra đắp cho nàng nhưng vừa khẽ động đậy thì hai chân đã đau đớn không chịu nổi

“Nó” lại tự xưng là “đệ đệ” của hắn

Có vẻ như hắn đã bất tỉnh mấy ngày rồi

- Công tử có ý gì?

Hoàng Phong nở nụ cười khổ

Chỉ thoáng chốc, hắn cũng hiểu ra được tất cả

“Rời khỏi nơi này? Vậy nguy hiểm bắt đầu ở Bạch Vân thành?”

Thế nhưng, cảm giác kiểu gì cũng dính dáng tới phiền phức

Nhếch miệng cười, khuôn mặt hắn dần trở nên quỷ dị, khó lường...

- Cô nương… ngươi… dùng thủ đoạn này… hèn hạ…

Không khí có chút trầm mặc

Mà lại, còn đối diện với chính mình

Hoàng Phong nằm im trong góc, vốn một mặt sinh không thể luyến giờ hai mắt lóe tinh quang, lơ đễnh nói:

Không đến lúc sinh tử tồn vong hay thực sự cần thiết, hắn không muốn sử dụng nó

- Công tử muốn sống lâu hơn, tốt nhất là đừng có động lòng với nàng

Âm thanh thần bí kia

Lần này đến lượt Tiểu Tâm trầm mặc

Kiếp trước, dầu hắn có đôi chút cô độc, có dửng dưng với cuộc sống thì hắn vẫn có những cảm xúc bình thường

- ….

Hoàng Phong thu tất cả vào tầm mắt, trầm tư suy ngẫm:

- Hộc, hộc

Hai chân vẫn không thể di chuyển

- Ta đã tỉnh dậy từ nãy tới giờ, còn chưa biết cô nương vào phòng từ lúc nào đâu?

Bởi lẽ, thế giới này, tuy nói là kể từ khi thiên tinh rơi xuống, bắt đầu xuất hiện đủ loại dị tộc nhưng kì thực không nhiều lắm, nhất là các loại yêu thú (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy nên phương án này tạm thời có thể loại bỏ

Hoàng Phong gặp lại thân ảnh kia

- Cô nương, cô vừa mới cười?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Phong Lưu?