Vong Hình
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Tỉnh Lại
- A, ngươi đã tỉnh lại rồi! Cũng phải, dù sao không có thương thế gì quá nặng...
- Ngươi cái gì mà ngươi. Có tin tiểu gia ta một cái tát chụp c·h·ế·t ngươi không? Thêm nữa, mau chuẩn bị cho tiểu gia một bàn ăn thịnh soạn, cái gì mà Thiểm Điện Điêu, Địa Ma Hùng, Tuyết Liên Quả… tất cả đều mang đến đây cho ta, mỗi thứ hai, ba phần!
“Mà muốn gặp ta? Hừm...Là do bộ quần áo này sao?”
“Cạnh khu rừng gần đây, được, đã có lí do để ta xuất hiện tại nơi này...” một suy nghĩ lóe lên trong đầu thiếu niên.
Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng mặt ngoài thiếu niên vẫn bỗng ôm chặt lấy đầu, gục mặt xuống, rên rỉ kêu lên :
- Đa tạ cô nương, chiếc nhẫn này cũng là một vật kỉ niệm của ta, nhưng... Ai... thôi, bỏ đi...
Trong một gian phòng nhỏ, một thiếu niên đang nằm trên giường bỗng nhiên bừng tỉnh dậy. Thiếu niên này khoảng chừng 16 - 17 tuổi, thân hình có phần gầy gò, làn da hơi tái nhợt, trên người thì đang mặc một bộ trường sam màu xám.
Ánh mắt lóe lên, thiếu niên bất động thanh sắc nhận lấy chiếc nhẫn nhưng vẻ mắt vẫn tràn đầy bất đắc dĩ cùng tiếc nuối :
- Ca ca "yêu quý" của ta à, nếu may mắn thì đệ đệ phế vật này của ngươi sẽ quay về trang bức, đánh mặt mọi người một phen, thuận tiện tìm hiểu chút xem chuyện gì đã xảy ra với ngươi...
- Ngươi... ngươi không sao chứ?
Khẽ xua tay, hắn làm ra vẻ mình đang dần bình thường trở lại khiến thiếu nữ trông thấy vậy mới thở phù ra một hơi, vỗ vỗ nhẹ bộ ngực đã dần nảy nở của mình.
Nàng khoảng chừng 14 - 15 tuổi, hoác trên mình một bộ cánh xanh nhạt, tà áo xẻ dài lộ ra đôi chân vô cùng thon gọn. Khuôn mặt thanh tú, nước da trắng trẻo, đôi mắt ngập tràn sức sống nhìn về phía hắn có phần ngạc nhiên, cánh môi anh đào bật thốt lên :
- Ta... ta ra ngoài trước, có gì ngươi hãy gọi thị nữ bên ngoài. Mà, khi nào khá hơn, ngươi có thể đi gặp cha ta không? Người cũng rất muốn gặp ngươi đấy... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nghe nói trữ vật giới chỉ rất hiếm thấy ở Dư Châu, hôm nay cũng coi như được tận mục sở thị..."
Cho đến khi hình bóng xinh đẹp kia dần khuất khỏi tầm mắt, hắn mới thả lỏng đôi chút, khẽ nhoài người nằm ra giường, đưa mắt nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ :
Không ngờ rằng đó lại đó lại là thứ quan trọng với thiếu niên đến thế, thiếu nữ cắn cắn môi, trong nhất thời cũng không biết làm sao cả. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng lấy ra từ trong túi một chiếc nhẫn đen nhánh, giơ ra trước mặt của hắn : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tinh Vẫn đại lục, Vân quốc
Trong đó, đặc biệt nhất là đôi mắt của hắn, ánh lên vẻ trí tuệ nhưng rồi lại thâm trầm, bình thản đến lạ, khác hẳn với những thiếu niên đồng trang lứa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngồi dậy xoa xoa ngón áp út, sắc mặt thiếu niên thoáng trở lên âm trầm nhưng cũng dần tươi tỉnh trở lại, như nghĩ đến điều gì thú vị, hắn khẽ mỉm cười :
“Coi như là quà ra mắt khi rời khỏi tân thủ thôn đi...”
- Đến đúng lúc lắm, tiểu gia đang cần gấp đây. Ngươi, mau mau đi lấy một thau nước để rửa chân cho tiểu gia, nhớ là nước ấm và phải ngâm trước trong Tử Diệp hoa đấy!
Thu hết mọi phản ứng của thiếu nữ vào tầm mắt, người thiếu niên bất ngờ mở miệng hỏi.
- Nó... có quan trọng lắm không?
- Đó là di vật cuối cùng của mẫu thân ta để lại...
Có phần sửng sốt trước lời nói của thiếu niên nhưng khi phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đỏ bừng lên :
Nhìn nhìn vào thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, khuôn mặt thiếu niên dãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biến cố bất ngờ này khiến thiếu nữ bỗng dưng không còn tâm trí đâu để mà giận dữ nữa, tâm tính nàng vốn thiện lương, thấy hắn đau đớn vậy không khỏi tiến lại gần, tràn đầy lo lắng mà nhẹ giọng hỏi :
- A..a... không... Giờ tốt hơn rồi...
- Đa tạ cô nương, ta nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại để đi gặp ân công...
"Ta đề cập đến Thiểm Điện Điêu thì nàng mới khẽ có phản ứng, ắt hẳn nơi đây tiếp giáp Kiếp Diệt Hải. Nàng ngó chừng 15 - 16 tuổi nhưng tu vi mới chỉ là Khai Mạch Cảnh, vậy thì nhiều khả năng chỗ này thuộc Dư Châu...”
Y phục hắn đang mặc trên người nhìn qua không bắt mắt nhưng nếu tinh ý thì vẫn có thể nhận ra rằng nó được dệt bằng thứ lụa thượng hạng, cực kì hiếm thấy ở đây, mặc vào không chỉ giúp cơ thể luôn duy trì thần thanh khí sảng còn có tác dụng phòng hộ nhất định.
- Lúc cô nương mang ta đến đây liệu có thấy nịt buộc tóc của ta đang ở chỗ nào hay không?
- Tiểu gia... A...a... đầu ta đau quá... như muốn nứt ra...!
Ngay lúc hắn còn đang suy nghĩ, cửa ra vào bỗng bị đẩy ra, theo đó, một thiếu nữ từ từ đi vào.
"Hừm, toàn thân không có thương tích nhưng còn cảm thấy ê ẩm, mạch suy nghĩ vẫn bình thường, vậy là đầu óc ta không bị gì..."
"Hừm, giới hạn giận thấp, phản ứng hơi trì độn, là loại người ít tâm cơ..."
- Ta... ta... Lúc ta và cha tìm thấy ngươi đang ở ngoài rìa Vạn thú sơn lâm cũng không thấy...
- Ta, ta... Đúng rồi... Lúc đó, ta nhặt được chiếc nhẫn này rơi ở bên cạnh người của ngươi...
- Ngươi, ngươi... vô liêm sỉ...
"Một trong ba chiếc trữ vật giới chỉ... nhưng... không còn?"
Nghe thấy thế, hắn khẽ gục đầu xuống, khuôn mặt tràn đầy chán nản :
Vân vê chiếc nhẫn trong tay, hắn khẽ cười cười, lại không nhịn được mà lẩm bẩm :
Chắc hẳn cha của thiếu nữ kia cũng đã nhận ra điều này nên mới cứu giúp và tiếp đãi hắn cẩn trọng như vậy.
Thiếu niên tỏ vẻ gắng gượng, ngẩng đầu lên đáp :
Ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, hoa dung thất sắc, thiếu nữ xinh đẹp kia vừa giận dữ lại xấu hổ đến mức nói không lên lời.
- Còn không thì, thứ cho ta bất tài... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy tâm trạng hắn cũng không chuyển biến khá hơn thì thiếu nữ xinh đẹp cũng chỉ đành nói :
Như không nghe thấy lời của thiếu nữ, hắn bắt đầu nói tiếp :
Thiếu nữ hỏi dò, trong giọng nói không giấu được vẻ lo âu.
Thiếu niên trầm tư, như nghĩ đến điều gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.