Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
Mặt Thẩm Vân Thư đỏ bừng, cô quay sang nhìn chị Thanh Huỳnh, chị ấy đang ôm Tuế Tuế ngủ ngon lành, câu nói vừa rồi cứ như lời mê sảng trong mơ. Thẩm Vân Thư có tật giật mình, đến thở mạnh cũng không dám, kéo chăn rúc sâu vào trong, che kín đôi môi sưng đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Vân Thư trở lại phòng, tiếng chuông đồng hồ điểm nửa đêm đã vang lên, cô nhẹ nhàng khóa cửa từ bên trong, đặt chiếc túi lên tủ, rồi múc hai gáo nước lạnh rửa mặt.
Cô vừa mặc quần áo, ánh mắt như vô tình xuyên qua khe rèm cửa sổ phía trước giường, nhìn ra con hẻm bên ngoài, tối qua trước khi ngủ hình như không nghe thấy tiếng xe, cũng không biết anh rời đi lúc nào.
Phương Thanh Huỳnh lật người nhìn cô, “Thật ra cái Phùng Viễn Sơn này khiến chị khá bất ngờ ấy, anh ta không nói nhiều lời, nhưng làm việc thì khá chu đáo. Cái hàng rào trước cửa nhà em bây giờ cũng chỉ để phòng người quân tử thôi, không phòng được những kẻ có ý đồ gì đó. Có anh ta canh giữ thì chúng ta cũng có thể ngủ ngon giấc. Em cũng đừng xót anh ta, vợ của anh ta thì anh ta phải canh giữ chứ.”
Không phải chị ấy tự phụ, đến sau này khi tổ chức tiệc rượu, nếu Phùng Viễn Sơn không chính thức kính chị ấy ba chén rượu, chị ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Phương Thanh Huỳnh hào hứng ngồi thẳng dậy, “Ối, cái này là em nói đấy nhé. Đừng có mai đăng ký xong, Phùng Viễn Sơn dỗ ngọt một câu là em đổi ý liền nha. Tuế Tuế thích ngủ trên giường nhà em nhất, tối mai bọn chị lại đến nữa đấy.”
Thẩm Vân Thư tựa đầu vào khung cửa, khẽ cụng một cái, không cho phép mình hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra trong xe, cô tắt đèn, quay người đi vào phòng trong, cẩn thận nằm lại trên giường.
Ngoài trời đã hửng sáng, ánh sáng lọt vào qua tấm rèm không quá dày. Phương Thanh Huỳnh mắt ngái ngủ nhìn Thẩm Vân Thư một cái, không khỏi khẽ cười, giọng nói vẫn còn ngái ngủ mơ hồ, “Môi sưng thì thôi đi, sao mắt cũng sưng vậy, anh ta còn bắt nạt em khóc à?”
Thẩm Vân Thư cúi đầu tiếp tục cài cúc áo, lẩm bẩm, “Em mới không xót anh ấy.”
Chương 47 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong ngõ vẫn không có tiếng xe nổ máy, cô đi đến cửa sổ, định vén rèm lên, nhưng tay vừa đưa lên được một nửa lại đổi hướng, đặt lên môi mình, chạm nhẹ một cái, như thể bị bỏng.
Hơn nữa anh cũng không phải kiểu người sẽ nói lời ngọt ngào dỗ dành. Anh đến xin lỗi cũng cứng nhắc, cô không thể tưởng tượng được khuôn mặt anh khi dỗ dành người khác sẽ trông như thế nào.
Phương Thanh Huỳnh buồn cười nhéo má cô, nhìn thấu nhưng không nói ra.
Thẩm Vân Thư tỏ vẻ rất bình tĩnh gật đầu, “Ừ, em nói đấy, em không dễ dỗ như thế đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Vân Thư lườm chị ấy một cái, “Dù có đăng ký rồi thì tối anh ấy cũng không vào phòng em được, hôn lễ còn chưa tổ chức mà.”
Thẩm Vân Thư vừa nghe giọng điệu của chị ấy đã biết cái từ “bắt nạt” đó tuyệt đối không phải nghĩa bề ngoài, cô viện cớ đắp chăn cho Tiểu Tri Ngôn, né tránh ánh mắt chị ấy, khẽ nói, “Không phải khóc đâu, uống một cốc nước trước khi ngủ nên mới thế này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Thanh Huỳnh cười tủm tỉm đề nghị, “Chị nói này, thôi thì hai đứa hôm nay đi đăng ký kết hôn luôn đi. Dù sao thì sớm một ngày cũng đăng ký, muộn một ngày cũng đăng ký, tuy nói là không cần xót anh ta, nhưng mùa đông thế này, lại là buổi tối, dù anh ta ở trong xe cũng không ấm áp mấy đâu, nếu hai đứa đăng ký xong, tối nay anh ta có thể danh chính ngôn thuận vào phòng canh giữ em, lại còn có thể ủ ấm chăn cho em nữa, một công đôi việc, tốt biết bao.”
Phương Thanh Huỳnh nằm trong chăn, vươn vai một cái, như thể biết Thẩm Vân Thư đang nghĩ gì, “Anh ta đi lúc gần năm giờ ấy, Tuế Tuế muốn đi tè, chị bế con bé đi, nghe thấy tiếng xe ngoài đó.”
Mãi đến khi Tiểu Tri Ngôn ngủ bị nóng nực, nắm tay nhỏ mũm mĩm thò ra khỏi chăn, trực tiếp đập vào mặt cô, Thẩm Vân Thư mới từ từ tỉnh dậy. Cô vừa cựa mình, Phương Thanh Huỳnh bên cạnh cũng tỉnh.
Thẩm Vân Thư khẽ sững sờ.
Môi cô bây giờ vẫn còn đau, mỗi lần hôn là không dứt ra được, tối qua cũng chẳng thấy anh xót cho cô.
Phương Thanh Huỳnh mơ hồ nói, “Hai đứa cũng hôn nhau lâu quá rồi đấy.”
Lần thứ hai… đã tốt hơn nhiều so với lần đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phúc khí tốt như vậy có lẽ cả đời khó mà gặp được, cuối cùng lại để Phùng Viễn Sơn cưới về nhà, chẳng phải anh nên cảm ơn chị ấy cho đàng hoàng hay sao.
Thẩm Vân Thư sợ chị Thanh Huỳnh lại nói ra những lời cô không đỡ nổi, nên không ngủ nữa, chuẩn bị dậy làm bữa sáng.
Cô vừa rồi chỉ nói ra cảm nhận thật của mình, vậy mà đã bị anh đen mặt bế về xe với, cô không biết có phải vì hai người đã nói rõ một số chuyện nên lòng cô đã thay đổi đôi chút khi chấp nhận anh, hay là anh có tài năng thiên bẩm ở một khía cạnh nào đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.