Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 185: Ngoại truyện 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 185: Ngoại truyện 10


Chương 185: Ngoại truyện 10

“Sao anh không nói trước với em?” Thẩm Vân Thư cũng đưa tay ra bắt cho có lệ với anh rồi muốn rụt lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Tri Ngôn xoa xoa mái tóc xoăn của em trai, em trai là người thông minh nhất.

Thẩm Vân Thư đặt sổ tiết kiệm vào ngăn kéo, trả lời anh hai chữ: “Bí mật.”

Tiếng vỗ tay phía dưới càng nhiệt liệt hơn, còn xen lẫn những tiếng hò reo liên tục, Thẩm Vân Thư muộn màng nhận ra điều gì đó, ánh mắt cô khựng lại, chỉ thấy một người bước ra từ vùng tối phía dưới sân khấu.

Ánh mắt của Thẩm Vân Thư cùng anh giao nhau, tai cô nóng bừng, hóa ra anh đã ở dưới sân khấu suốt, chẳng phải anh có việc phải đi thành phố rồi sao?

Thẩm Vân Thư đang dậm chân mạnh lên giày anh rời ra, cô ôm hoa, quay người nhìn về phía máy ảnh phía trước, Phùng Viễn Sơn mặt mày chứa ý cười đứng cạnh cô, đưa tay vòng hờ qua eo cô.

Thẩm Vân Thư nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, mới có chút hoàn hồn, cô chắc chắn rằng mình không nằm mơ.

Mặt Thẩm Vân Thư càng đỏ hơn: “Đó không phải là thổ lộ, là cảm ơn.”

Tiểu Thạch chậm rãi nói: “Là bố yêu mẹ nhất.”

Tiểu Ngư nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt cười cong lên như vầng trăng khuyết: “Em cũng giống bố, em cũng yêu mẹ nhất.”

Tiểu Ngư hỏi: “Người vợ yêu quý nhất của tôi là gì?”

Tiểu Ngư dùng hai bàn tay mũm mĩm cầm bức ảnh xem kỹ, cuối cùng đưa ra một kết luận với giọng nói non nớt: “Bố chỉ cần ở bên mẹ, đôi mắt sẽ cười.”

Tiểu Ngư lại có chút lo lắng: “Vậy ai sẽ yêu bố đây?”

Phùng Viễn Sơn nắm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u ngón tay cô không buông: “Nếu nói trước với em, làm sao anh có thể nghe được em ở trước mặt mọi người công khai thổ lộ với anh chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Thạch nhìn bức ảnh, cảm thấy em gái nói một câu vô nghĩa, bố chỉ cần nhắc đến mẹ, trong mắt cũng sẽ có ý cười, các chú các bác trong nhà máy đều nói, nụ cười cả đời của bố đều đã dành cho mẹ, nên trước mặt người khác, bố mới lạnh lùng như núi băng.

Có người cầm máy ảnh chạy đến trước mặt hai người, cất cao giọng: “Bà chủ Thẩm, ông chủ Phùng, nhìn vào đây! Chúng ta chụp một tấm ảnh kỷ niệm nhé.”

Thẩm Vân Thư nhận lấy hoa từ tay anh: “Sao anh lại đến?”

Tiểu Ngư chợt nhận ra, cười càng ngọt hơn.

Thẩm Vân Thư siết chặt micro trong tay, khẽ mỉm cười với phía dưới sân khấu, giọng cô vô thức mềm mại hơn: “Cuối cùng, tôi cũng muốn cảm ơn ông xã của tôi, không có sự ủng hộ của anh ấy, sẽ không có tôi của ngày hôm nay.”

Vào đêm trước sinh nhật ba mươi tuổi của ông chủ Phùng, Tiểu Tri Ngôn cùng em trai và em gái chuẩn bị quà sinh nhật cho dượng út, và tìm thấy bức ảnh này.

Tiểu Tri Ngôn bây giờ đã học được khá nhiều chữ, cậu nhóc đọc từng chữ một cho em gái nghe: “Với người vợ yêu quý nhất của tôi, chụp vào ngày 23 tháng 12 năm 1994.”

Ngay khoảnh khắc nút chụp của máy ảnh sắp được bấm xuống, Thẩm Vân Thư nghiêng người dựa vào lòng anh hơn một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Thạch nghiêm túc trả lời: “Mẹ yêu bố.”

Phùng Viễn Sơn nhìn vào mắt cô cười, Thẩm Vân Thư bị anh nhìn đến mức vừa ngượng vừa giận.

Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, một tiếng “tách”, thời gian đã vĩnh viễn định hình khoảnh khắc này.

Tiểu Thạch và Tiểu Tri Ngôn không hẹn mà cùng gật đầu, mấy cậu cũng vậy.

Phùng Viễn Sơn lại đưa tay ra: “Bí thư mời anh lên tặng hoa cho đại diện khởi nghiệp xuất sắc của thị trấn chúng ta, sao anh có thể không đến được.”

Phùng Viễn Sơn đặt máy sấy tóc xuống, nhéo nhéo vành tai đỏ bừng của cô: “Muốn tặng anh món quà sinh nhật gì hả?”

Tiểu Ngư lại hạ thấp giọng hơn nữa: “Mẹ nói, năm nay sẽ tặng bố một món quà sinh nhật thật lớn, mẹ bảo em phải giữ bí mật.”

Tiểu Ngư đưa bức ảnh cho anh Tri Ngôn: “Anh Tri Ngôn, phía sau bức ảnh có chữ.”

Người dẫn chương trình đang kích động nói gì đó, Thẩm Vân Thư thì không nghe rõ một từ nào, cô chỉ có thể nhìn thấy anh từng bước đi về phía cô, khi người dẫn chương trình nói đến cuối, giọng lại cao thêm một quãng tám: “Xin mời tổng giám đốc Phùng lên sân khấu tặng hoa cho tổng giám đốc Thẩm của chúng ta!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng vỗ tay như sấm phía dưới không ngừng, trên sân khấu, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy những lời thì thầm nho nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 185: Ngoại truyện 10