Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 136

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136


Thạch Đầu rụt rè nhìn Phùng Nhã Lâm, lại muốn trốn ra sau lưng Cố Lan Anh, Cố Lan Anh thấy vẻ vô dụng chỉ mạnh miệng với người nhà của nó thì giơ tay định tát.

Giọng Tiểu Tri Ngôn nhỏ hơn một chút, “Thế em gái có dễ ngại giống cô út không ạ?”

Tiểu Tri Ngôn gật đầu, “Cháu đã xem ảnh cô út hồi nhỏ rồi, xinh lắm, giống như một búp bê vậy.”

Phùng Viễn Sơn nắm lấy tay cô, xoa xoa mu bàn tay cô, rồi nói, “Anh chưa từng thấy dáng vẻ của em hồi còn nhỏ.”

Phùng Viễn Sơn bị đá thì cười khẽ ra tiếng, Phùng Nhã Lâm nghe thấy tiếng cười từ trong bếp truyền ra, chiếc quẩy đang ngậm trong miệng suýt nữa rơi xuống bàn, ó phải chỉ có chị dâu mới khiến anh trai cô nàng cười như vậy hay không.

Phùng Viễn Sơn nhìn Thẩm Vân Thư, dặn dò, “Bà cô có thể lại đang tính toán gì đó, bà cụ thì lúc nào cũng mềm lòng với bà cô, cứ để cho bà ta mặc sức chi phối. Khi anh không ở nhà, có một số việc em nên đứng ra giải quyết, cũng không cần sợ làm hỏng quan hệ hai nhà, có vài người họ hàng, cắt đứt quan hệ đi cũng tốt, mọi người đều được yên tĩnh.”

Tiểu Tri Ngôn nhanh chóng xuống khỏi ghế, tự mặc áo khoác, quàng khăn, đội mũ, cầm cặp sách nhỏ chạy đến bên cạnh dượng út, Phùng Viễn Sơn nhận lấy cặp sách của cậu nhóc, rồi cúi xuống chỉnh lại khăn quàng cho nhóc.

Phùng Nhã Lâm bị lời nói của cậu nhóc chọc cười, véo nhẹ mũi nhóc, “Cháu còn thấy qua cô út của cháu hồi nhỏ luôn hả?”

Chương 136

Mắt Phùng Nhã Lâm sáng lên, “Cho cô xem với, cô muốn xem trước em gái của cháu sẽ trông như thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Tri Ngôn uống xong cháo, đặt bát xuống, rồi lấy giấy lau miệng, cậu nhóc thở dài như một người lớn, “Chắc chắn là dượng út lại trêu chọc cô út rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phía sau lại truyền đến giọng Tiểu Tri Ngôn, “Sao cô út đi nhanh thế?”

Phùng Nhã Lâm thấy cậu bé mập tên Thạch Đầu này đang lườm Tiểu Tri Ngôn, cô nàng chắn trước mặt Tiểu Tri Ngôn, cũng lườm lại nó, có cô nàng ở đây, không ai được phép bắt nạt Tiểu Tri Ngôn.

Phùng Viễn Sơn nói, “Chắc là có.”

Thẩm Vân Thư giả vờ như không nghe thấy lời của hai người, trực tiếp quay về sân.

Môi Cố Lan Anh mấp máy, không nói được lời nào.

Mỗi lần mặt cô út càng đỏ, dượng út lại càng cười vui vẻ hơn, không còn cách nào khác, người lớn cũng có thời điểm giống như trẻ con vậy.

Thẩm Vân Thư chào Cố Lan Anh, nói một tiếng bà cô đã đến rồi, cô đi đến bên cạnh Tiểu Tri Ngôn, nắm bàn tay hơi lạnh của cậu nhóc vào lòng bàn tay mình, Tiểu Tri Ngôn ôm eo cô út, dựa vào lòng cô, bà cố nhỏ này vừa vào cửa đã lườm mình, cậu nhóc đã nhìn thấy rồi.

Tiểu Tri Ngôn nửa hiểu nửa không lời của Cố Lan Anh, nhưng cậu nhóc nghe ra được giọng điệu mỉa mai của bà ta, cậu nhóc nhỏ giọng nói tiếp, “Đúng vậy ạ, cô út hồi nhỏ đã rất xinh đẹp rồi, lúc đó cô út còn chưa phải là vợ Viễn Sơn.”

Thẩm Vân Thư dùng mũi giày chạm nhẹ vào giày anh, cuốn album ảnh ở nhà cô hình như để dưới một cái thùng nào đó, chắc không khó tìm.

Thẩm Vân Thư khựng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Lan Anh cũng không cần Phùng Nhã Lâm nói gì, bà ta vỗ vào lưng Thạch Đầu, mắng nó, “Đừng đứng ngây ra đấy nữa, mau thưa đi, đây là cô út ở thành phố của cháu đấy.”

Cố Lan Anh thấy họ có vẻ như sắp đi xa, sợ có chuyện gì tốt mà nhà mình bị bỏ sót, bà ta véo vào cánh tay Thạch Đầu, lại ra hiệu cho nó ăn vạ đòi đi theo.

Tiểu Tri Ngôn không hiểu, xem ảnh cô út thì làm sao biết em gái trông như thế nào, cậu nhóc kéo vạt áo Thẩm Vân Thư, dùng ánh mắt hỏi cô.

Bà ta lại mạnh bạo kéo cậu bé đang trốn sau lưng mình ra, đẩy thẳng đến trước mặt Phùng Nhã Lâm, “Đây là thằng hai nhà anh Hoài Thành của cháu, Thạch Đầu, cháu đã gặp nó một lần lúc nó đầy tháng rồi, cháu có nhớ không?”

Tiểu Tri Ngôn nghiêng đầu cười ngọt ngào, “Cháu cũng nghĩ vậy.”

Phùng Nhã Lâm không có ấn tượng tốt với bà cô này, chỉ đứng dậy cười xã giao một cái.

Tai Thẩm Vân Thư hơi nóng lên, cô chuyển đề tài, “Ăn cơm xong rồi thì đi mặc áo khoác lấy cặp sách đi, dượng út phải đi rồi.”

Cố Lan Anh nhìn gương mặt Thẩm Vân Thư, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Không gặp mấy ngày, vợ Viễn Sơn lại xinh đẹp hơn rồi, cháu xem, cái mặt nhỏ này thật non nớt biết bao, chả trách người ta bảo lấy chồng là được đầu thai thay đổi số mệnh, trước đây bà còn không tin, nhưng giờ gặp vợ Viễn Sơn thì không tin cũng phải tin thôi.”

Phùng Viễn Sơn nở nụ cười rạng rỡ, khen ngợi Tiểu Tri Ngôn, “Ý kiến hay, Tiểu Tri Ngôn của chúng ta thật thông minh.”

Nếu là người khác, Thạch Đầu đã làm ầm ĩ lên rồi, nhưng nó sợ nhất là chú Viễn Sơn này, chú Viễn Sơn nhìn nó một cái là nó không dám thở mạnh. Nó lại trốn ra sau lưng Cố Lan Anh một chút, còn lườm Tiểu Tri Ngôn một cái, khi nó không vui, nó ghét nhất là nhìn thấy người khác vui vẻ.

Cố Lan Anh vén rèm bước vào nhà, trong tay còn dắt theo một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, bà ta liếc xéo Tiểu Tri Ngôn một cái, khi ánh mắt chuyển sang Phùng Nhã Lâm thì vội nở nụ cười lấy lòng, “Ôi chao, bà cứ bảo sao Viễn Sơn sáng sớm lại cười vui vẻ như vậy, hóa ra là Nhã Lâm đến, cháu xem, cháu vừa đến là anh cháu vui hẳn lên, sau này cháu phải đến thường xuyên đấy, đã lâu lắm rồi bà còn chưa gặp cháu.”

Thẩm Vân Thư buồn cười xoa đầu Phùng Nhã Lâm, rồi tiễn Phùng Viễn Sơn và Tiểu Tri Ngôn ra cửa, Tiểu Tri Ngôn có vẻ phấn khích, không cần dượng út bế, tự mình trèo lên xe.

Phùng Viễn Sơn cầm áo khoác vắt lên tay, đáp lại Cố Lan Anh, “Bà cô, cô ấy vốn đã xinh đẹp rồi, không liên quan đến việc kết hôn hay không. Dù không lấy cháu, cô ấy vẫn xinh đẹp vậy thôi.”

Ngồi trong xe, Tiểu Tri Ngôn đột nhiên hiểu ra câu nói của Phùng Nhã Lâm, cậu nhóc thò đầu ra ngoài, nói với dượng út, “Dượng út và cô út sinh ra một em gái, là có thể biết được cô út hồi nhỏ trông như thế nào rồi.”

Phùng Viễn Sơn từ trong bếp bước ra, cau mày nhìn Cố Lan Anh, Cố Lan Anh vội vàng thu tay lại, cười gượng gạo với anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Vân Thư gật đầu, “Em biết rồi.”

Bước chân của Thẩm Vân Thư nhanh hơn một chút, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng của hai người nữa, cô mới giảm tốc độ, gió lạnh thổi qua mang đi cái nóng ran trên mặt, khóe môi khẽ cong lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136