Tương Khắc - Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134
Thẩm Vân Thư khựng lại, mọi phiền muộn trong lòng đều bị câu nói này của anh làm tan biến, cô dùng trán cụng vào anh, Tiểu Tri Ngôn sao lại nỡ chơi đùa với em trai em gái của mình chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đầu chị ta nói chị ta đã chịu đủ cuộc sống nghèo khó, muốn đi sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, anh trai cô dù trong lòng rất đau khổ nhưng cũng đã buông tay, nếu chị ta thật sự sống tốt hơn thì cũng không gì cả, kết quả thì sao, đây chính là cuộc sống mà chị ta đã vui vẻ chạy theo đấy ư.
Phùng Viễn Sơn siết chặt eo cô, “Hôm nay sẽ cho em bắt nạt anh một lần.”
Ban đầu Thẩm Vân Thư còn do dự, nếu lần này Lâm Hạnh Chi thật sự muốn gặp Tiểu Tri Ngôn, nếu cô kiên quyết ngăn cản, sau này Tiểu Tri Ngôn biết được có oán trách cô hay không. Nhưng nói ra những điều này, suy nghĩ của cô lại càng kiên định hơn, cô có thể cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của Tiểu Tri Ngôn hiện tại, cô không thể để Lâm Hạnh Chi phá hỏng niềm vui này của cậu nhóc, “Bây giờ em chỉ muốn thằng bé sống vui vẻ một chút, những chuyện này, đợi đến khi thằng bé trưởng thành, có khả năng tự mình phán đoán rồi, nếu thằng bé muốn biết, em sẽ nói cho thằng bé biết.”
Thẩm Vân Thư dùng sức ấn mạnh vào khóe môi anh một cái, cô chê anh không đứng đắn, không muốn để ý đến anh nữa, cô kéo chăn lên đắp, lấy lồng ngực rộng lớn của anh làm giường, vai anh làm gối, nhắm mắt muốn ngủ.
Phùng Viễn Sơn hơi nhổm người lên, hôn lên khóe môi cô, an ủi cô trong thầm lặng.
Khi anh trai cô mất, Lâm Hạnh Chi đã lén về một lần, phía sau cặp kính râm là đôi mắt sưng tím vì bị đánh, cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác để xin tiền làm sao mà tốt được, người ta nói gì thì nghe nấy, một chút không vừa ý là bị tay đấm chân đá.
Nhưng anh cười như vậy, khóe môi cô cũng không tự chủ được mà cong lên, khi nhận ra mình cũng đang cười, cô theo bản năng muốn nén nụ cười xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Thời điểm đó Thẩm Vân Thư mới biết chị ta đã quyết tâm đi đến tận cùng, khi nói đến những điều này, hốc mắt cô không kìm được mà đỏ lên, cô thấy ấm ức thay cho anh trai, trước khi mất anh trai vẫn còn gọi tên chị ta.
Cô nghiêng người lại gần, học theo anh, hôn lên mắt anh, rồi lại hôn lên môi anh, “Không phải là em không muốn nói với anh, em chỉ muốn ngày mai đi thăm dò ý đồ của chị ta trước, rồi về bàn bạc với anh xem phải làm thế nào, anh là dượng út mà Tiểu Tri Ngôn thích nhất, em sao có thể bỏ qua anh được.”
Phùng Viễn Sơn nhắc nhở, “Chỉ còn chưa đầy ba ngày nữa là hết năm nay rồi.”
Giọng Thẩm Vân Thư ẩn chứa tiếng cười, “Ừ, cứ ở yên như vậy đi, ai bảo anh cứ nghĩ đến việc bắt nạt em.”
Phùng Viễn Sơn thấp giọng dụ dỗ, “Muốn sinh một đứa không?”
Lâm Hạnh Chi đã ly hôn với anh trai cô khi Tiểu Tri Ngôn mới năm tháng tuổi, người ngoài chỉ biết chị ta bị chị gái họ xúi giục, bám vào người giàu có ở thành phố, đi làm bà lớn nhà giàu, nhưng sự thật không phải vậy, người đàn ông mà chị ta theo đã có vợ, chị ta chỉ là người được nuôi ở bên ngoài mà thôi.
Thẩm Vân Thư đỏ mặt nhéo eo anh, “Chuyện của năm sau để năm sau tính.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 134
Thẩm Vân Thư quay mặt đi không nhìn anh, lầm bầm, “Năm nay chắc chắn không được, anh bận em cũng bận thì sinh làm sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Vân Thư nghiêm túc, “Không cần anh làm tài xế, anh như vậy lần sau em sẽ thật sự không muốn nói chuyện với anh nữa, anh đi bàn chuyện gì em cũng đâu có đi theo.”
Phùng Viễn Sơn nhìn xuống cô, “Em định để anh bị trói thế này suốt đêm luôn hả?”
Thẩm Vân Thư vội vàng, “Không cần đâu mà, anh có việc của anh phải làm, nếu là chuyện em không giải quyết được, em nhất định sẽ không cố chấp, những chuyện này em có thể tự xử lý được, hơn nữa có một người đàn ông trưởng thành như anh ở đó, ngược lại có một số chuyện sẽ khó nói hơn.”
Vừa nói xong, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, muốn đứng dậy chạy nhưng đã không kịp nữa, bàn tay anh không biết đã thoát ra khỏi thắt lưng từ lúc nào, trực tiếp khóa chặt eo cô, ấn cô trở lại trên người anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt mày Phùng Viễn Sơn tràn ngập ý cười, Thẩm Vân Thư muốn cắn anh một cái, cô còn chưa nói đồng ý mà, anh cười vui vẻ như vậy làm gì.
Nhưng Lâm Hạnh Chi nhìn thấy cô rơi nước mắt lại cười khanh khách, nói cô chỉ nhìn thấy vết thương trên người chị ta, mà không thấy căn biệt thự lớn, chiếc xe hơi chị ta đang ngồi, có người giúp việc nấu cơm, có tài xế đưa đón, chỉ thỉnh thoảng bị đánh vài trận thôi, điều này cũng giống như làm việc trong nhà máy bị quản đốc mắng vậy, chị ta bị đánh như thế này còn đáng giá hơn nhiều.
Thẩm Vân Thư miễn cưỡng cười một tiếng, “Cách đây một thời gian em còn gặp mẹ chị ta một lần, mẹ chị ta nói bây giờ chị ta lại đổi sang người khác, là một ông già, lớn tuổi hơn một chút, nhưng giàu có hơn người trước, tính tình cũng tốt, chiều chuộng chị ta lắm….”
Vành tai Thẩm Vân Thư hơi nóng lên, tai của anh thính quá rồi, cô và Nhã Lâm đã nói rất khẽ, mà anh vẫn có thể nghe được.
Khi đó Thẩm Vân Thư nhìn thấy vết thương trên người chị ta, tức giận đến rơi nước mắt, khi ở bên anh trai cô, anh trai cô ngay cả nước lạnh cũng không nỡ để chị ta chạm vào, yêu thương chị ta đến tận xương tủy.
Cô nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của mẹ chị ta lúc đó, liền cảm thấy mỉa mai, “Em chỉ sợ bây giờ chị ta sống thoải mái rồi, đột nhiên nhớ ra mình còn có một đứa con trai, rồi hứng lên đến làm mẹ vài ngày, làm đủ rồi phủi mông bỏ đi, rồi mấy năm liền cũng không gọi điện hay viết thư tới. Chị ta đến thì phóng khoáng mà đi cũng phóng khoáng, sau khi chị ta đi, Tiểu Tri Ngôn phải làm sao đây, người lớn chúng ta gặp phải chuyện không thể hiểu được, còn có thể tự mình giải thích, tự mình khuyên nhủ bản thân, thằng bé còn nhỏ như vậy, lại nội tâm, gặp phải chuyện không thể hiểu được, chỉ biết giữ trong lòng, sau này có thể thằng bé sẽ phải mất vài năm, thậm chí là mười mấy năm mới có thể giải tỏa được nỗi buồn đang đè nặng trong lòng, em không thể để thằng bé có bóng ma tâm lý này được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phùng Viễn Sơn đáp, “Anh không vào trong, hai người cứ nói chuyện đi, anh sẽ làm tài xế.”
Phùng Viễn Sơn cười, “Anh thì muốn nhét em vào túi, anh đi đâu cũng có thể mang em theo.”
Cô ở trên, anh ở dưới.
Phùng Viễn Sơn nghiêm túc nói, “Chẳng phải em cũng muốn sinh một đứa giống anh sao, bà cụ nói hồi nhỏ anh chẳng ai có thể dễ dàng chọc cười được, em nghĩ mà xem, lúc đó Tiểu Tri Ngôn để chọc cho đứa em mặt lạnh cười, sẽ gãi đầu gãi tai nghĩ ra đủ mọi chiêu trò, có phải sẽ rất vui không?”
Phùng Viễn Sơn nhìn những giọt nước mắt trong mắt cô, mở miệng nói, “Muốn Tiểu Tri Ngôn vui vẻ cũng đơn giản thôi, chúng ta sớm sinh một đứa em trai hoặc em gái ra, cho thằng bé chơi đùa.”
Phùng Viễn Sơn không ăn viên kẹo bọc đường quá hạn này của cô, “Sáng mai anh sẽ đi cùng em.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.