Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Ân Dưỡng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
“Vì ta, A Ngu.”
Phải chăng đây là cách hắn muốn truyền đạt tâm ý? Ta ngẫm nghĩ hồi lâu.
Mỗi ngày, khi đống giấy bị mang đi, dường như từng mảnh tình cảm cũng bị rút ra khỏi tâm can, ngày qua ngày càng nhạt nhòa.
Hắn vừa cắn một miếng đã nghẹn vì ăn quá nhanh, ta vội vàng rót nước cho hắn.
Trên đài ngắm cảnh của Đông cung, Thái tử và Thái tử phi sóng vai đứng cạnh nhau. Hắn cúi đầu nhìn Mạnh Lan Từ, mặt mày đều là ý cười ấm áp.
Ta ngồi dậy, siết chặt lấy tấm chăn mỏng.
Nỗi đau qua đi, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn, không phải sao?
Chỉ đáng tiếc, tin đồn làm tổn thương con người. Ta học được nghi thức và quy tắc, còn hắn dần mệt mỏi vì phải bảo vệ ta, từ công khai đến ngấm ngầm, ngày càng xa cách.
“Nàng ấy là Thái tử phi tương lai, bất kể thế nào, nàng cũng không nên làm mất mặt nàng ấy.”
Triệu Hi Chân nghẹn lời, không thể đáp lại. Hắn đưa mắt nhìn quanh trong điện, thấy đầy những vật ban thưởng, liền định bảo người mang một nửa số đó đến nơi ở của Mạnh Lan Từ trong cung, xem như lễ vật bồi tội.
Lúc đó ta không biết rằng, thiếu niên tái nhợt được ta vớt lên từ dòng sông chính là Thái tử bị lưu lạc chốn dân gian.
Ta chỉ mong mỏi được như vậy.
Hắn trầm ngâm một lúc, đôi mày khẽ nhíu: “Ý nàng là Yến Châu? Nơi đó đã bị Tây Hạ chiếm đóng, không cho người Hán lại gần. Nhưng nghe nói Tây Hạ muốn cầu thân, đợi công chúa hòa thân gả qua đó, ta sẽ đưa nàng về Yến Châu một chuyến.”
Hắn thật đúng là thông minh.
Ta đáp: “Được thôi, chúng ta sẽ đi làm công, kiếm thật nhiều tiền bạc.”
Hắn thay đổi cách xử trí: “Trong bảy ngày tới, nàng hãy chép Nữ giới một trăm lần. Mỗi ngày ta sẽ sai người đến lấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta khẽ gật đầu: “Được.”
“Tại sao nhất định phải ở lại cung?” Ta cúi đầu, ánh mắt cụp xuống.
Trước khi rời khỏi nơi này, ta nhất định phải tự tay nhổ bỏ hình bóng hắn ra khỏi lòng mình.
“A Ngu, nàng là Quận chúa, chỉ cần giữ được phẩm giá, học tốt quy tắc trong cung, sẽ không ai dám coi thường nàng.”
Khi ta lên mười, Yến Châu thất thủ, ta theo đoàn dân chạy nạn về phía nam, hướng về kinh thành.
Người trong cung không dám nói xấu Thái tử, liền chuyển mũi dùi nhắm vào ta, thêu dệt nên những lời đồn đại bẩn thỉu hơn. Đó là lần đầu tiên Triệu Hi Chân nổi giận, trừng phạt không ít người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta và hắn nương tựa vào nhau, dọc đường ăn xin sống tạm bợ suốt hơn ba năm trời.
Hắn từ trên cao nhìn xuống ta.
Đôi khi có người bán hàng dọn sạp, tốt bụng cho ta một cái bánh bao, ta liền ôm vào lòng giữ ấm, cẩn thận mang về cho hắn.
“Nàng định đi đâu?”
Nói xong câu đó, hắn khẽ hôn ta. Dường như hắn đã sớm nhận ra rằng ta mang trong lòng tình cảm sâu đậm dành cho hắn.
Dù đang mang bệnh, ta vẫn thức đêm chép sách, từng nét bút như khắc sâu những nỗi niềm tương tư day dứt.
“Quận chúa, đã điều tra ra, là Thái tử thả đèn.”
Khi đi qua ngoại thành Thanh Châu, dọc theo bờ sông, ta thấy có người mơ hồ trôi nổi trên mặt nước. Ta nhảy xuống dòng nước lạnh buốt xương, cõng một thiếu niên bất tỉnh bơi lên bờ.
“A Ngu, khi đến kinh thành, ta sẽ mời nàng ăn những món ngon hơn.”
“Triệu Hi Chân, ta sắp đi rồi.”
Ai ngờ khi bước vào cổng kinh thành, hắn đã trở thành Thái tử cao cao tại thượng.
03
Ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Triệu Hi Chân đang ngồi bên giường, bôi thuốc lên má ta, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ta.
“A Ngu, tính tình của nàng càng ngày càng lớn gan.”
Nhìn vào đôi mắt người trong lòng, tim ta nhói lên từng đợt.
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện thẳng với hắn: “Nhưng ta là Quận chúa, chẳng phải sao?”
Ta nhặt đèn Khổng Minh rơi xuống bụi cỏ bùn lầy. Chậm rãi ôm vào trong ngực.
Không muốn để lại tiếc nuối, ta vẫn quyết định chạy đến đó.
Ta hoảng hốt xoay người, bám vào tường cung, chạy như bay trở về. Dọc theo đường đi, gió lạnh thổi vào mặt, cả khuôn mặt lạnh rát.
Ta ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn đặt tay lên má ta, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Dẫu không có phong ấp, nhưng ta có phẩm hàm, chẳng cần thiết phải nhìn sắc mặt của một tiểu thư nhà Quốc công. Dù nàng ấy có là Thái tử phi tương lai đi nữa.”
Ta nghiêng người né tránh bàn tay ấy, cảm giác trong cổ họng như có gì đó nghẹn lại, khiến ta khó thở, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nàng là Trường Nghi Quận chúa, còn muốn đi đâu?”
“Mang đến đâu? Định mang đi đâu?” Giọng hắn lạnh lùng, đầy vẻ nghi ngờ.
Triệu Hi Chân ngừng lại trong giây lát, chậm rãi đứng dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn ho đỏ cả mặt, nắm lấy tay ta, nhìn chăm chú vào ta.
Bên ngoài trời đã mờ tối.
04
Bên tai ta vang lên giọng nói lạnh lùng.
Triệu Hi Chân lặng thinh.
“Ta muốn về nhà.”
Triệu Hi Chân vốn là người mỏng manh và nhạy cảm, để hắn đi gõ cửa xin ăn, đứng một giờ đồng hồ cũng chẳng dám mở miệng. Vì vậy, luôn là ta đi xin ăn, rồi mang thức ăn về chia cho hắn.
Ban đầu, Thái tử đối xử với ta vô cùng tốt. Nhưng chẳng bao lâu, tin đồn về việc chúng ta ăn xin bắt đầu lan truyền đến kinh thành, khó mà ngăn chặn.
Trên bầu trời Đông Cung, đèn Khổng Minh được thả lên, sáng rực như hàng ngàn vì sao. Ánh lửa chiếu sáng, từng vệt mực giao nhau, dày đặc những dòng chữ do tay ta viết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chờ trốn được đủ xa, ta mới phát hiện ra mặt đã đầy nước mắt.
Ta đành hạ giọng: “Mang đến nhà chồng sau này. Ta phải tự dành dụm của hồi môn cho mình chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài cổng thành, hắn quỳ xuống xin thánh chỉ, yêu cầu Hoàng thượng nhận ta làm nghĩa nữ, rước ta vào cung sinh sống, phong ta làm Trường Nghi Quận chúa.
“Ta không làm sai, sẽ không xin lỗi. Điện hạ, mời ngài trở về.”
“Đợi nàng khỏi bệnh, hãy đến xin lỗi Lan Từ.”
“Họ muốn đuổi ta, vậy ta đi là được.”
Đêm đó, hắn đến thăm ta.
Lại có thể nghĩ ra cách này, xin lỗi vị hôn thê.
Cho đến ngày thứ bảy.
Hắn liền đổi sang chuyện ban ngày, bàn tay đưa lên trán ta dò xét.
Ta lập tức ngăn lại: “Không được, đây là những thứ ta định mang đến…”
Chương 2: Chương 2
Khi ánh mắt kia lơ đãng nhìn về phía ta, ý cười trong mắt hắn đột ngột dừng lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.