Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Đại Thử (Phần 1)
“…
Đào Nhi lấy chăn mang đến cho đại gia và nhị gia, rón rén đi tới, mới phát hiện hai huynh đệ đang quay lưng vào nhau cuộn tròn nằm đó, nhưng không ai chợp mắt.
Một số người từng nhận ân huệ của nhà họ Vương, lúc này mới muộn màng nhận ra, nhớ lại những lời lẽ nặng nề mà mình đã nói với Vương Giả Phụ trước đây, không khỏi sinh lòng hổ thẹn.
Nhưng tang sự còn phải lo liệu, đường phía trước vẫn phải tiếp tục đi.
Vương Tích Thâm nhẹ nhàng vỗ lên đôi vai gầy guộc của con gái, trong mắt loáng thoáng nước.
Nhưng những tháng ngày đó, từ nay về sau, sẽ không còn nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nghẹn ngào, không sao nói tiếp được, chỉ có thể cúi đầu vái lạy, nén đau đớn trong lòng.
Là vì nhớ nhung thân nhân?
Trần Ngưng Điền vẫn đứng lặng nhìn theo, mãi cho đến khi xe ngựa khuất hẳn, nàng mới dám rơi nước mắt.
Nhi tử đến chậm rồi!”
Nàng quay đầu, nhìn cánh cổng đóng chặt của tiểu viện kia.
Để sau này, khi nhớ đến Trinh Nghi và mèo Quýt, nàng vẫn có thể ghé thăm, ngồi lại một chút.
Bồ Tát ơi, xin hãy phù hộ cho chàng.
“Nhi tử bất hiếu…”
Mỗi người đều có nỗi đau của riêng mình.
Những lời này tuy là cảm tính, nhưng Quýtnghe vào lại thấy hoàn toàn đồng tình.
Đào Nhi mang hai chậu nước vào, giúp Vương Tích Thụy rửa sạch khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt và bụi bặm.
Những năm qua, ông đã gánh vác trọng trách lo toan mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà ở Kim Lăng, chắc chắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Trinh Nghi một tay bị Bảo Âm nắm chặt, tay còn lại bị Trần Ngưng Điền kéo lấy, hết lần này đến lần khác cam đoan rằng nàng nhất định sẽ viết thư hồi âm cho họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tổ phụ, chúng ta hãy giữ lại tiểu viện này đi…”
Đối với lão Vương gia và Đổng lão phu nhân, nhiều lúc Trinh Nghi giống như cách mà nó đối với nàng vậy.
Trinh Nghi ngồi trong xe, ôm mèo Quýt trong lòng.
“Nếu không có Trinh nhi ở đây, mẫu thân, phụ thân…”
Sau khi đã trấn tĩnh hơn, hắn hướng về mẫu thân không ngừng nhận lỗi:
Trong gian đường tối tăm, hai cây bạch lạp lặng lẽ cháy, ánh nến chập chờn lay động, không nói thành lời.
Trinh Nghi trước khi đi đã dặn, chùm nho trong viện giao cho nàng và Bảo Âm chia nhau chăm sóc—lời dặn dò ấy quan trọng biết bao.
Vương Tích Thâm đỏ mắt, đỡ lấy huynh trưởng đang run rẩy vì đau lòng.
Vị tổ phụ ngày nào cao lớn vững chãi, học thức uyên thâm, tính tình hào sảng, vậy mà giờ đây, chỉ còn lại một chiếc hộp nhỏ bé lặng lẽ này thôi sao?
Sau cơn mưa, tâm trạng nôn nóng bất an của mọi người dường như cũng theo lớp bụi khô trong không khí mà lắng xuống.
Vương Nguyên so với trước kia đã tròn trịa hơn một vòng, vẻ thư sinh non trẻ ngày nào chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Sau khi hành lễ với lão mẫu, họ liền lao thẳng đến linh đường, quỳ rạp xuống đất, gào khóc thảm thiết:
Những gia nhân theo hầu cũng quỳ khóc nức nở.
Tin dữ về sự ra đi của Vương Giả Phụ là do Đổng lão phu nhân nhờ người phi ngựa gấp rút báo về Kim Lăng.
Nghĩ đến việc những năm qua, ít nhất vẫn còn con gái ở bên bầu bạn cùng phụ mẫu, phần nào cũng xoa dịu được nỗi tiếc nuối trong lòng hắn.
“Bốn năm không gặp, nhị muội đã lớn thế này rồi…”
Trần Ngưng Điền lặng lẽ cầu nguyện.
“Nhị muội, đừng sợ…
“Tổ phụ…”
Vương Tích Thụy cùng mọi người lập tức gác lại hết thảy, vội vã lên đường ngay trong ngày, ngày đêm không ngừng nghỉ, mỗi ngày đi được hơn trăm dặm.
Hôm đó, Đa Lanphu nhân dẫn theo Bảo Âm đến tiễn biệt Đổng lão phu nhân và Trinh Nghi.
Khi xe ngựa nhà họ Vương dần đi xa, thậm chí có người dân làng lặng lẽ lau nước mắt.
Nó là mèo của Trinh Nghi.
Đổng lão phu nhân đã sắp xếp chu toàn mọi việc.
Và nếu có thể… nàng vẫn rất mong, không bao lâu nữa, nàng cũng có thể đến Kim Lăng xem thử một lần.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm—may mắn thay, năm đó khi rời đi, hắn đã không kiên quyết mang theo con gái.
Phía sau, Đa Lan phu nhân thúc ngựa đi một đoạn, trên con đường nhỏ phía trước, bà trông thấy Ngạch Nhĩ Đồ đang ngồi trên lưng ngựa, lặng lẽ nhìn về phương Nam.
Ngay cả những binh hộ và dân làng cũng đến tiễn đưa.
Nhắc đến đây, Vương Tích Thụy không kìm được mà quay đầu lại nhìn linh vị, đôi môi run rẩy vì nén khóc:
Hay chỉ đơn thuần là xúc động trước hoàn cảnh này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vậy, khi Trinh Nghi trông thấy phụ thân cùng đại bá dẫn đoàn trở về, ai nấy đều phong trần mệt mỏi, vẻ mặt tiều tụy.
Đổng lão phu nhân đã đặc biệt căn dặn điều này trong thư.
Bởi trong đám con cháu, Trinh Nghi chính là người được tổ phụ thương yêu nhất.
Mãi đến trưa, theo ý của tổ mẫu, Vương Nguyên mới miễn cưỡng dìu phụ thân đứng dậy.
Ánh mắt hắn thoáng nhìn sang cháu gái đứng một bên, không khỏi lộ ra vẻ áy náy:
Khổ nạn dễ khiến lòng người đổi thay, những kẻ ý chí không vững vàng, khi rơi vào nghịch cảnh, rất dễ đánh mất bản thân.
Nàng nhìn ngôi làng nhỏ nơi biên cương xa xôi, nơi nàng đã gắn bó suốt bốn năm, ngày một lùi xa khỏi tầm mắt.
Nói cách khác, sự hiện diện của Trinh Nghi cũng giống như sự hiện diện của một con mèo trung thành—một sự đồng hành vô cùng quý giá.
“Trinh nhi chỉ là một tiểu nữ nhi, vậy mà lại có thể ở nơi heo hút này chăm sóc tổ phụ tổ mẫu suốt bốn năm trời…
Sợ rằng những năm qua, không biết đã phải sống trong cảnh cô quạnh khổ sở đến nhường nào…”
Lúc này, Vương Nguyên mới bước vào linh đường, quỳ xuống trước linh vị.
Chú mèo Quýt suýt nữa thì không nhận ra Vương Nguyên.
Bốn năm này, đối với nàng, là những tháng ngày ấm áp và đáng trân quý.
Chương 35: Đại Thử (Phần 1)
Giọng nàng khàn đặc, khẽ cầu xin người bên cạnh:
Đại Thử ở Cát Lâm không oi ả như Kim Lăng.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, khẽ gật đầu với đại ca.
Hắn vừa trở về Kim Lăng chưa bao lâu, mà thu cử cũng đã gần kề, không tiện chạy đi chạy lại.
“Phụ thân!
“Nhị muội!” Thế nhưng, vừa cất lời, cảm giác thân quen liền lập tức quay về.
Đến tối, gia nhân trải cỏ khô trong linh đường.
Trong mắt đám người Vương Tích Thụy, bốn năm ở Cát Lâm, Trinh Nghi hẳn là đã chịu không ít khổ sở.
Chỉ là một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng khi đối diện với đôi mắt thân thuộc ấy, Trinh Nghi lại bất giác dâng lên một nỗi uất ức khó tả.
Linh đường vang vọng tiếng khóc bi ai suốt hồi lâu.
Huynh đệ họ Vương chỉ lưu lại Cát Lâm hai ngày, sau đó phải lập tức lên đường trở về.
Lại thêm hành trình vội vã khiến hắn chưa kịp chải chuốt, râu ria lởm chởm, trông càng thêm già dặn.
Nhưng Trinh Nghi chưa từng thấy đó là cực khổ.
Chúng ta sắp được về nhà rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiếu tâm ấy, so với phụ thân, thúc bá và huynh trưởng của con, đều hơn hẳn một bậc…”
Mà Quýt—vốn là một chú mèo vô cùng khắt khe—hiếm khi nào lại đánh giá ai cao đến thế.
Thấy mẫu thân quay lại, hắn mới sực tỉnh, không nói một lời, lập tức xoay ngựa, giương roi phóng đi.
Hắn lặng lẽ nhìn hộp tro cốt trước mặt hồi lâu, giọng khàn khàn thốt lên:
Vương Tích Thâm cùng đại ca không thể đợi thêm, đành đi trước một bước, dặn tam đệ trở về Kim Lăng lo liệu tang sự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn Trinh Nghi là “mèo” của hai ông bà lão, là người luôn ở bên bầu bạn, sưởi ấm tuổi già cô quạnh.
Còn Vương Tích Phổthì đang tại nhiệm, không thể lập tức hồi kinh.
Sau khi nhận được tin tang sự, người nhà ở Kim Lăng không dám chậm trễ nửa khắc.
Vương Giới không đến đây.
Vốn được xem là người cẩu thả, thô lỗ nhất nhà, vậy mà lúc này Vương Nguyên lại là người duy nhất nhớ tới an ủi Trinh Nghi.
Vương Tích Thụy, Vương Tích Thâm cùng Vương Nguyên nằm ngay tại chỗ, canh giữ linh cữu cho Vương Giả Phụ.
Hắn liếc mắt nhìn quanh tiểu viện đơn sơ quá mức này, thấy cả góc tường còn chất đầy nông cụ, trong lòng không khỏi chua xót, liền vỗ về muội muội:
Bởi những người mà nàng yêu mến, tất cả… đều đã trở về Kim Lăng rồi.
Nhà họ Trần cũng có hơn chục người tới, trong đó có Trần Ngưng Điền, mắt sưng đỏ vì khóc suốt đêm.
Cầu cho người thiếu niên đã nhận chiếc ngọc bội của nàng, có thể thuận lợi đỗ đạt trong kỳ thu cử năm nay.
Trong tâm trí, vẫn là hình ảnh những ngày cùng Trinh Nghi đọc sách, nô đùa.
Trinh Nghi đứng bên ngoài hành lang trước linh đường, vừa hay nhìn thấy đại ca cũng theo sát phía sau tiến vào.
Vì khao khát một chốn nương tựa?
Huống hồ, đại bá cũng không phải người bất hiếu.
Thế nhưng, hai huynh đệ nhà họ Vương còn chưa kịp uống một ngụm trà đã vội vã bước vào cửa.
Ban đêm, nếu có gió thổi qua, thậm chí còn mang theo chút se lạnh.
So với họ, Trinh Nghi ngược lại lại cảm thấy mình là người may mắn nhất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.