Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Bên Trong Cổ Cảnh, Đạo Ảnh Chi Cảnh
Từ chính những ta mà hắn có thể trở thành.
Tầng cảnh thứ nhất, Đạo Ảnh Chi Cảnh, là cánh cửa đầu tiên ai cũng phải bước qua.
Một tia quang mang xám tím bỗng hiện lên giữa trán hắn, Hỗn Độn chi khí gầm nhẹ trong đan điền, cộng hưởng cùng đạo tâm Tự Dẫn Đạo.
Gương đồng vỡ nát, mọi ảo ảnh tiêu tán.
Đạo Ảnh Chi Cảnh.
Chương 51: Bên Trong Cổ Cảnh, Đạo Ảnh Chi Cảnh
Nàng bị trục xuất khỏi Đạo Ảnh Cảnh, đạo tâm sứt mẻ, thân thể khựng lại ngoài cổ cảnh, gương mặt tái nhợt.
Phía trên không trung, tầng mây cổ lập tức dâng lên chín cột sáng lấp lánh, phản ánh hình ảnh Bùi Phàm đứng giữa Đạo Ảnh Chi Cảnh.
Chỉ nhẹ giọng nói:
Riêng Bùi Phàm, khi hắn chạm tay vào tấm bia tro xám, đạo giới nội thể hắn bỗng chấn động.
Mặt gương phản chiếu chính hắn.
Ngoài cảnh giới, nơi các thiên kiêu khác đang tranh đấu, có kẻ vô thức cảm nhận được một cơn chấn động nhẹ từ tâm mạch.
Thay vào đó, thiên địa mở ra trước mắt hắn là một cánh đồng vô tận, tĩnh mịch và trống rỗng.
Trước mắt họ là một vùng hỗn mang chập chờn, nơi mỗi một đạo quang đều chôn giấu quy tắc không hoàn chỉnh, âm dương bất phân, chân giả giao thoa, thời gian vặn xoắn, không gian uốn khúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Tư Mộng Hồng dao động, tay khẽ siết.
Từng sợi hồng tuyến từ hoa uốn lên, trói lấy thân thể và thần hồn nàng.
Mà là một vùng ánh sáng xoắn ốc, nơi từng quy tắc đang viết lại chính mình.
Hắn vượt qua rồi.
Tâm hắn từng tan vỡ, từng tái kết.
“Ngươi nói vì đạo kiếm, có thể đoạn tình thân, giờ sao lại do dự?”
Ầm! Một trận nổ nho nhỏ.
“Ngươi có thể chống lại chính mình đến cuối cùng không?”
“Vậy sao ngươi dừng lại trước bước cuối cùng? Không phải vì trong lòng vẫn hổ thẹn sao?”
Hắn biết, hắn vẫn đang sợ mình thật sự là kẻ đó.
“Không phải ngươi muốn mạnh hơn bất kỳ ai à?”
Tưởng chừng đơn giản.
“Không ta không thể g·iết người vì đạo…”
Bên một đài phong ngập kiếm ý, Trình Nhược Kiếm, thiên tài kiếm đạo của Lăng Tẫn Sơn, toàn thân run rẩy.
Bùi Phàm nhắm mắt, hắn không sợ bóng tối, cũng chẳng sợ những khả năng thất bại.
Từng Bùi Phàm tà dị nứt vỡ, hóa thành tàn ảnh tro bụi, tan biến trong ánh sáng chói mắt của chân ngã.
“Hắn…”
Nhưng trong hư không nơi này, vô số thiên kiêu của thập đại tông môn đang chật vật như cá mắc cạn.
Hắn ho ra máu, thét lớn:
Kỳ Dương cười lạnh, nhìn bản ngã tà đạo trước mặt, một hắn đã cắt rời tâm hồn, rèn luyện thành tà binh, trở thành thánh giả của Bách Hải.
“Ngươi là ai?”
Một Bùi Phàm, hai mắt đỏ ngầu, tay nhuốm máu thiên kiêu, cưỡng ép đạo vận của kẻ khác nuôi lớn đạo giới bản thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Linh vật cũng là sinh linh, sao ngươi không cảm thấy tội lỗi?”
“Đã vượt qua Đạo Ảnh?”
Mỗi tinh tú trên đầu đều hóa thành một bản ngã, xô lệch quỹ đạo, rọi vào tâm thức hắn hàng trăm con đường, nếu ngươi bất nghĩa, nếu ngươi đầu hàng, nếu ngươi g·iết kẻ mình yêu…”
“Người mang hỗn độn, thành tựu tự đạo, đạo ảnh không trói, tâm niệm không dời.”
“Đạo của ngươi, thực sự là của ngươi sao?”
Mỗi một hình ảnh vừa hiện lên, liền hóa thành thực thể bước ra khỏi mặt gương, ngập ngụa sát khí và tà ý, tụ thành vòng vây quanh Bùi Phàm.
“Là thiên mệnh sai! Không phải ta!”
.....
Một âm thanh cổ xưa vang lên trong hư vô, tựa như tiếng nói từ thời đại viễn cổ:
Hắn từng c·hết, từng hủy thân để tìm đạo.
“Miễn là sống sót.”
Chư thiên kiêu vừa bước qua bia đá tro xám, liền cảm thấy trọng lực, thời gian, không gian toàn bộ đều thay đổi.
Một luồng khí hỗn độn trong đan điền phát ra tiếng rít mỏng manh, như không phục quy tắc nơi đây.
Mỗi một ánh mắt trong gương là một câu hỏi:
Giọng nói vang lên từ gương đồng, như một bản ngã cổ xưa sống trong hỗn độn thượng cổ, mỗi một chữ là một lời dụ dỗ, một sự thật có thể xảy ra.
“Nhưng không phải là ta bây giờ.”
“Không thể”
Mỗi một hình ảnh là một khả năng hắn có thể trở thành, nếu lạc bước đạo tâm.
Mồ hôi lạnh ròng ròng.
Không còn là trời xanh mây trắng, không còn là đất đá núi sông.
Tinh bàn vỡ vụn.
“Tư cách bước vào Tầng thứ hai, Tự Luật Quy Tắc Chi Môn, được chấp nhận.”
Mỗi người bước vào một tầng cảnh giới riêng, một thế giới dựng từ thiên đạo bất toàn, chỉ dành riêng cho kẻ đó.
Một tiếng rắc rất nhỏ, nhưng đạo tâm hắn đã nứt một khe.
Cảnh giới sụp đổ.
Nhưng không phải hắn hiện tại.
Thiên Mệnh Tông, Vệ Lâm Ngạo
Một cánh cửa mới mở ra, không phải cửa đá, cũng không phải khe không gian.
Thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống.
Cảnh giới bắt đầu rụng rơi từng lớp như lớp vỏ mộng.
Tư Mộng Hồng, nữ tu áo đỏ đang đứng giữa một rừng hoa ảo ảnh.
Mà là vô số phiên bản của hắn, từ kẻ thất bại rên rỉ, đến kẻ độc ác tàn bạo, kẻ ngu muội chìm trong d·ụ·c vọng, và kẻ gục ngã vì thống khổ cô độc.
Lăng Tẫn Sơn, Trình Nhược Kiếm
Vân Môn Cổ Cảnh.
Trong cõi tịch mịch không sắc không hương, chiếc gương đồng cổ vẫn lặng lẽ treo lơ lửng, phản chiếu vô vàn Bùi Phàm khác nhau, mỗi người đại diện cho một kết cục.
Không bị kéo vào một tầng cảnh nào cả.
Chớp mắt, một vòng xoáy hỗn độn hiện ra dưới chân hắn, quay ngược quy tắc không gian của tầng cảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phụng Lăng Tuyết đang ở một tầng cảnh khác, ánh mắt khẽ run.
Mở mắt ra, hắn nhìn từng ta trước mặt.
Vệ Lâm Ngạo vốn là thiên tài có thể cảm ứng thiên tinh, tính toán đại vận, nhưng giờ đây lại rơi vào trạng thái r·ối l·oạn cực độ.
Đây là tầng thử thách đầu tiên của Vân Môn: Đạo Ảnh Chi Cảnh, nơi chỉ có kẻ vững tuyệt đạo tâm mới được bước tiếp.
Bản ngã kia cười nhạt:
Trước mắt chỉ còn một Bùi Phàm, một bóng dáng lặng yên.
Lại có một người, đầu trọc áo rách, cười ngây dại giữa đám loạn hồn: "Ta là kẻ khai thiên lập địa! Ta chính là trời!"
“Chỉ cần một khắc dao động, là ngươi sẽ trở thành một trong chúng.”
“Các ngươi đều có thể là ta.”
Và ngay tại khoảnh khắc đầu tiên, cả 99 thiên kiêu bị phân tách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng gầm của Thiên Mệnh quy tắc nổ tung, đẩy Vệ Lâm Ngạo văng ra khỏi tầng cảnh, nằm bất động giữa tầng mây, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.
Không phải từ lực lượng, mà từ chính khả năng sa đọa.
Diễn Linh Cốc, Tư Mộng Hồng
Bách Hải Tông, Kỳ Dương
Nhưng chưa từng, quên mình là ai.
Tiếng cười yêu mị vang vọng:
Một Bùi Phàm khác, ngồi trong cung điện vàng son, được tôn làm thánh chủ, nhưng ánh mắt trống rỗng, không còn đạo niệm ban đầu.
Hắn từng bước đi giữa biển người coi thường, từng nuốt nhục sống dưới đáy tông môn.
Không ai giống ai.
Bên trong cổ cảnh, mỗi bước đi không chỉ là bước chân, mà là một lần chọn đạo.
Mắt Kỳ Dương co rút.
“Ta chẳng bao giờ sợ sa ngã.”
Mỗi bông hoa là một nàng, một cái ta đã lựa chọn c·ướp linh hồn yêu thú để luyện hóa.
Nhưng Đạo Ảnh không tha cho kẻ đổ lỗi.
Hắn không phủ nhận phản bác họ.
Một làn khí vận vô hình chảy qua, tựa như dòng nước chia đá, khiến từng người một bị cuốn vào những đạo vực khác nhau, nơi phù hợp nhất với căn cơ, đạo tâm, thể chất và thậm chí cả sát khí trong lòng họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta... ta không g·iết… chỉ thu lấy...”
“Bởi vì, đạo của ta không để bất cứ ai định nghĩa.”
Nơi đó không thuộc về thiên địa hiện hữu, không nằm trong phạm trù ngũ hành, mỗi lần mở ra, đều là một lần thiên cơ lệch lạc, đạo vận tái kết, vận mệnh quần hùng đảo điên.
Còn ai dao động, sẽ vĩnh viễn bị cuốn vào trong vô số bản ngã, sống mãi trong sai lầm mà chính mình sinh ra.
Người của Thiên Mệnh đang ngồi xếp bằng trên một tinh bàn xoay tròn.
Áp lực nặng như thiên khung đổ xuống.
Một bóng áo xanh đơn độc giữa biển rộng.
Trước mặt hắn là một bản ngã tay dính máu sư phụ, ánh mắt lạnh lẽo, tay cầm thanh kiếm lưỡi cong:
Một chiếc gương đồng cũ kỹ, trôi lơ lửng giữa không trung.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.