Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Trước Khi Rút Kiếm
Không phải vì sát ý.
Một bước, thế giới đan điền chấn động nhẹ, khí vận đang cộng hưởng.
Nó rỉ sét, cùn mòn, không thể dùng để chém linh thú.
“Nhưng, kẻ sống sót, phải cúi đầu.”
Lần v·a c·hạm đầu tiên với Phụng Lăng Tuyết, nơi sinh tử mơ hồ ở Tối Huyệt Cổ Lâm.
Một câu nói ra, không mang theo khí thế, nhưng mỗi chữ như khắc vào nền đá.
“Mà vì nó giống ta ngày trước, bị coi là vô dụng.”
Xung quanh, mười sáu đệ tử nội môn ngồi theo hình bán nguyệt, ai nấy ánh mắt trầm lạnh, khí tức che giấu cực kỳ kỹ lưỡng.
“Ta có thể ra tay.”
“Vì kẻ lập đạo đầu tiên ấy, hoặc sẽ là vua, hoặc sẽ là xác.”
Phụng Thừa Thiên không quay đầu, chỉ hỏi:
“Cả hai.”
Sau một khắc, hắn đáp:
“Không phải vì nó mạnh…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ai cho các ngươi quyền được gọi ta là nghịch đạo?”
“Vậy thì… để ta xem thử một lần, các ngươi giăng bao nhiêu lưới…”
Trong tay hắn là một ngọc giản đã xem mười ba lần.
“Ta hiểu rồi.”
Bùi Phàm gật đầu “Trúc Cơ đã thành, thiên địa nội thể đã trấn định.”
Và ánh mắt của Phụng Thừa Thiên, khi lần đầu tiên cảm thấy hắn là biến số.
Đêm Ngọc Vân Phong, linh khí lặng như hồ tĩnh, mây không động, ánh trăng bị mây che khuất tựa như mắt trời cũng không muốn nhìn xuống nơi đây.
Sáng đến rất nhanh.
Cùng lúc đó, trong rừng trúc.
“Đêm mai, tại Ngọc Vân Phong, Biền trưởng lão sẽ bí mật tụ tập mười sáu nội môn đệ tử trung thành, cùng một tên khách khanh từ Bách Hải Tông.”
“Bạch trưởng lão, vãn bối đã thăm dò qua, kẻ gọi là Bùi Phàm kia, tuy mới Trúc Cơ, nhưng không giống bất kỳ tu sĩ nào khác.”
Hắn nhớ lại lúc Phụng Thừa Thiên đứng quay lưng nói câu:
“Ngươi nghĩ vì sao ta lại để yên cho ngươi?”
Cũng là lần đầu tiên, hắn chính thức bước vào ván cờ của tông môn.
Chương 34: Trước Khi Rút Kiếm
“Một khi khởi động, không chỉ cắt đứt linh khí cảm ứng từ bên ngoài, mà còn khiến thần hồn bị bóp méo, khó phân thật giả.”
Bởi vì hắn đã có ánh sáng, từ đạo tâm của chính mình.
“Hôm nay, vốn không phải ngày tập hợp.”
“Một người không chịu quy đạo, cũng không cần người khác che chở.”
“Càng không ngồi yên khi trong tông xuất hiện một kẻ mà hắn không thể nhìn thấu.”
Chỉ là thanh kiếm đầu tiên hắn nhặt được khi còn là tạp dịch, từ một bãi phế vật.
Bạch trưởng lão gật đầu, tay đeo một chiếc giới chỉ có phù văn lạ thường, hắn nhẹ nhàng bấm niệm pháp quyết, chỉ thấy từ trong lòng đất nơi đình đá, bỗng hiện ra một trận pháp ngũ quang mười sắc, hoàn toàn không thuộc hệ thống của Lăng Thiên Tông.
Hắn ném ra một ngọc giản.
Một trận sát kế, sớm đã bày ra, từ khi Phụng Thừa Thiên còn chưa động tay, bọn họ đã âm thầm chuẩn bị phản kích.
Phụng Thừa Thiên trầm mặc một lát, rồi quay lại.
“Nhưng hắn có thể mượn tay người khác.”
“Trước đây ta còn cố nhẫn, bởi không ai đủ thực lực để lật lại bàn cờ.”
Bùi Phàm nhận lấy ngọc giản, trong mắt hắn, một điểm sáng chợt lóe rồi tắt.
Không ai hay biết, người đang bước đến Ngọc Vân Phong, không còn là một tạp dịch.
Mỗi dòng chữ, mỗi đạo danh, từng chi tiết trong sơ đồ bố trí của Ngọc Vân Phong, đều đã khắc sâu trong tâm trí, nhưng hắn vẫn nhìn lại, không phải vì sợ, mà là vì không muốn sai.
“Nếu hắn đột phá thật, vậy thì tối nay rất có thể đã sắp có sát chiêu.”
Hắn không kinh ngạc.
“Hay là vì ta… cần ngươi?”
“Nhưng ngươi khác.”
Bởi vì chính Phụng Thừa Thiên truyền lệnh Không ai được biết buổi gặp này tồn tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giữa sân, một nam tử trung niên áo tím đứng quay lưng nhìn trời, thần sắc thâm trầm, mắt nhìn xa về phía dãy linh sơn phía Tây, nơi có ba ngọn phong từng là nơi tụ hội quyền lực của ba chi nhánh lâu đời trong tông môn.
“Mà là chờ sẵn.”
“Có giữ nổi một con cá, mang theo thiên địa trong người hay không?”
“Đạo chưa có tên, thì chính là không có giới hạn.”
“Nhưng ta không phải cánh tay của ai, ta chỉ đứng về phía đạo tâm của chính mình.”
Hắn cúi người một chút, không phải vì lễ phép, mà là câu xác nhận:
“Vậy thì lấy đây làm lễ khởi đầu.”
Trên đỉnh Huyền Ngọc Đài, gió lạnh từ cửu thiên cuốn xuống, khiến lá thông quanh sân đá kêu lên xào xạc như âm hồn vọng động.
“Ngươi, có thể g·iết hoặc không.”
Hắn nhíu mày.
“Chúng bám rễ lâu năm, núp dưới danh nghĩa giữ truyền thống, nhưng thực chất là muốn thao túng Lăng Thiên Tông.”
“Hắn không thể động ngươi, bởi vì có chúng ta chống lưng.”
Một bước, hắn bước ra khỏi động phủ.
“Theo lời tin tức tuyệt mật, hắn mang thể chất không thể dò xét, ngay cả thần thức của Chấp Pháp Điện cũng không tìm ra tu vi thật sự.”
“Ta tồn tại, không phải để người khác quyết định vai diễn của ta.”
Đêm ấy, trăng mờ như phủ một lớp tro.
Một đệ tử trẻ tuổi đứng dậy, chắp tay nói:
“Ví dụ như một tân đệ tử có thiên tượng.”
Bùi Phàm không tránh ánh nhìn đó, chỉ đáp:
Nguyên Nhãn khẽ rung, như cảm ứng điều gì đó từ thế giới bên ngoài.
“Không uổng là người dám xác lập Tự Dẫn Đạo.”
“Cũng chính là không ai biết ngươi sẽ đi đến đâu.”
“Là vì ta không thể động ngươi.”
Cũng không cầu báo thù.
“Dù hắn có là thiên kiêu, cũng không thể thoát.”
“Thanh kiếm đầu tiên, sẽ là thanh kiếm mở màn máu lửa.”
“Không chỉ phòng ngừa.”
Trong động phủ vắng lặng bên sườn Phù Hoa Phong, gió từ phương bắc cuốn qua cửa đá, mang theo hơi lạnh đầu đông và một mùi hương kỳ dị từ rừng Tàng Lâm xa xa, mùi linh mộc, xen lẫn hơi thở c·hết chóc của những dã thú chỉ ra đi mà không quay về.
Ánh mắt Phụng Thừa Thiên sắc lên:
Trong đan điền, đạo cơ đã tĩnh, đạo thai xoay chậm.
Lúc đó hắn không đáp, nhưng giờ đây, trong lòng hắn thầm nghĩ:
Không ai dẫn đường, cũng không có lễ nghi.
Một cuộc tụ hội trong tối.
Trong bóng tối mi mắt, hắn thấy lại những điều đã qua, cái nhìn khinh miệt của đám đệ tử tạp dịch ngày đầu.
Gió đêm quét qua.
Hắn vuốt nhẹ thân kiếm, ánh mắt sâu xa:
Lúc ấy, trong tay hắn bỗng hiện ra một vật, một thanh phi kiếm tầm thường đến mức không ai để ý.
Phụng Thừa Thiên bật cười.
“Bọn chúng đang chờ ta đến?”
Một bước, linh khí dưới chân bỗng xoáy lại thành hình tròn.
Giữa đỉnh núi, một tòa đình lục giác cổ xưa ẩn dưới tầng rừng trúc đen rậm rạp.
Bên trong đình, Bạch trưởng lão khoác trường bào tím sậm, tay cầm tràng hạt, ánh mắt nhìn vào hư không, bên cạnh hắn là Tống Lạc Hàn, khách khanh đến từ Bách Hải Tông, kẻ mang thân phận là sứ giả hữu nghị, nhưng thực chất là sát thủ ký kết ngầm.
Chỉ đơn giản là:
“Vậy thì nếu ngươi đã không thể bị ai điều khiển, chi bằng để ngươi trở thành lưỡi kiếm của ta.”
Bạch trưởng lão nhấc chén trà, không uống, chỉ nói nhẹ:
Ánh mắt hắn lúc này không còn là ánh mắt của một tông chủ nhìn một đệ tử. mà là một người cầm quyền nhìn một thanh kiếm vừa được rèn thành.
“Trăm năm trước, ta lên ngôi tông chủ, nhưng quyền lực trong tông vẫn bị chia năm xẻ bảy.”
“Ngươi là đạo chưa được định danh.”
Hắn giơ tay, búng nhẹ một chỉ, một đạo hư ảnh bản đồ linh mạch hiện ra giữa không trung, từng điểm sáng rực lên đại biểu cho những khu vực đang bị ám thao bởi thế lực cũ tàn dư của các chi phái nội môn.
“Nhưng từ khi đạo tượng xuất hiện, ta biết, Phụng Thừa Thiên sẽ không ngồi yên.”
Thế giới trong đan điền vẫn vận hành tĩnh lặng, nhưng Nguyên Nhãn giữa đạo tâm khẽ mở nửa phần, trong đó phản chiếu, một hình ảnh mờ nhòe:
Tống Lạc Hàn bật cười:
Hắn đứng dậy, gió cuốn áo xám tro lật lên thành vạt.
Đây không phải lần đầu hắn g·iết người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi là đạo chưa được định danh.”
Không khí tĩnh lặng.
Hắn không hận ai, không oán.
“Chúng muốn mượn tay ngoại tông, lật lại đạo thống, thay đổi tông pháp.”
Phía sau hắn, Bùi Phàm yên lặng bước tới.
Mang theo một câu hỏi cho tất cả những kẻ đối đầu với hắn:
“Bắt đầu từ Ngọc Vân Phong, đạo của ta sẽ nhuốm máu.”
Bùi Phàm chậm rãi tiến gần, khí tức vẫn thu liễm hoàn toàn, hắn bước từng bước không nhanh, nhưng mỗi bước linh khí dưới chân lại thay đổi phương vị.
Bùi Phàm nhắm mắt, lần đầu tiên trong nhiều ngày, thật sự thả lỏng.
Chỉ ngẩng đầu lên, nhìn trời đêm không trăng, lạnh giọng nói một câu:
“Thương gia tộc, Bạch trưởng lão, Lão Tổ các loại,...đều không phải người trung thành với đạo lộ ta muốn dựng.”
Hắn không tức giận, ngược lại, trong mắt hiện lên vẻ sắc lạnh như băng vạn năm:
“Tốt, biết là được.”
Phụng Thừa Thiên mỉm cười:
“Nếu ngày nào đó, ngài bước lệch, ta sẽ là người đầu tiên không tha.”
Nhưng là lần đầu tiên hắn g·iết người vì người khác.
Nhưng lại không phải để thương nghị, mà là để bắt đầu một nước cờ đã được chuẩn bị từ lâu.
“Nếu việc ngài làm, không phản lại thiên tâm trong ta, ta giúp.”
“Đây là Vạn Ảnh Trận, một trong ba đại huyễn sát cổ trận mà Bách Hải Tông lưu lại.”
Bùi Phàm không vội trả lời.
“Cảnh giới đã ổn định chưa?”
Mà là vì thời khắc bước vào trò chơi thật sự đã đến.
Trời đêm không trăng, nhưng trong mắt Bùi Phàm, thế giới không còn tối nữa.
“Nếu không có đạo cho ta đi, ta sẽ tự mở đường.”
Một tiếng cười rất nhẹ, nhưng không có niềm vui, mà là một chút tán thưởng, xen lẫn cảnh giác.
"Trận pháp cổ, huyễn ảnh, sát ý ẩn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng hắn vẫn giữ đến hôm nay.
“Từ lúc ta biết ngươi là kẻ xông vào Hàn Ngọc Phong, là kẻ gây ra phản phệ với Lăng Tuyết, thậm chí là kẻ khiến Thủy Tổ Quang Trụ cạn sạch linh khí…”
Những lần phải cúi đầu khi chưa đủ sức.
Bùi Phàm đang ngồi xếp bằng, tĩnh lặng như một pho tượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.