Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Đua Tốc Độ
Toàn bộ trăm dặm sơn mạch phía dưới hắn gào rít, từng mảng rừng cây bị lưỡi gió cuốn lên tầng không, hạc điểu bay loạn, linh cầm rú rít mà chạy trốn.
Phụng Lăng Tuyết đã chờ sẵn!
“Kẻ khả nghi đột nhập Hàn Ngọc Phong lúc trước không có ở tông môn?”
"Dù ngươi là ai, lần này xuất môn chắc chắn sẽ có khuyết điểm, chỉ cần ta trở về triệu tập toàn bộ người có mắt, ai không có mặt, ắt hẳn sẽ tìm được manh mối.!"
Một luồng gió cuồng nổi lên, thân hình Bùi Phàm đột nhiên trở nên mờ ảo, tựa như hòa tan vào không khí, từng sợi Hỗn Độn Khí quanh người hắn xoáy tít, diễn hóa thành vô số đạo phong nhận tinh vi, đẩy tốc độ của hắn lên đến cực hạn.
Phụng Lăng Tuyết đứng giữa tầng mây, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Xèo... rắc!"
Nói rồi, thân hình hắn đột ngột nổ tung thành trăm ngàn sợi khói đen, tan biến vào hư không.
"Hỗn Độn Vô Cực - Thiên Địa Động!"
"Còn không chịu buông?" Phụng Lăng Tuyết lạnh lùng nói, mạng lưới tia sáng đỏ bủa vây lấy Hắc Vân Tử Đan Thảo, đồng thời chém ngang đường đi của bàn tay hỗn độn.
Nàng cắn răng, " Phụng Thừa Thiên chi lực – Thiên Tàng Nhất Kiếm!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hỗn Độn Diễn Hóa - Phong Vân Biến!"
Cây cối rung chuyển, mây mù dạt sang hai bên, giữa khu rừng u ám, một bóng người vừa định lao vọt ra khỏi sơn cốc, thân ảnh mờ ảo như khói, tốc độ nhanh đến mức thần niệm cũng khó nắm bắt.
Trên bầu trời xa xa, Phụng Lăng Tuyết vừa dừng lại t·ruy s·át, sắc mặt cũng tái đi.
Nàng nhắm mắt lại, hít sâu, tay vẫn nắm chặt nửa đóa Hắc Vân Tử Đan Thảo đang nhỏ xuống từng giọt linh dịch.
"Nếu Phụng Lăng Tuyết tra ra danh sách những người vắng mặt trong ngày hôm nay, ta sẽ chắc chắn sẽ bị lộ tẩy" Bùi Phàm nghĩ nghĩ, tâm thần chấn động.
Thân thể hắn đột nhiên bắn ngược lên như một mũi tên bắn ra khỏi dây cung, hóa thành một vệt hỗn độn dài vắt ngang bầu trời, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua một đoạn núi dài mấy trăm dặm.
Trong một góc khuất của hậu sơn, Bùi Phàm hiện thân ra từ khe bóng, sắc mặt trắng bệch, miệng mũi trào máu, cả người như đã tiêu hao đến cực hạn.
Không khí đông cứng, bàn tay hỗn độn của Bùi Phàm vừa chạm tới Hắc Vân Tử Đan Thảo, một luồng khí tức kinh khủng bỗng bộc phát từ Phụng Lăng Tuyết.
“Thế gian có ai, lại điên cuồng đến mức này?”
"Ngươi nghĩ ta không đề phòng ngươi sao?" Giọng nàng lạnh như băng, tay phải bỗng ném ra một viên ngọc ấn tử sắc nứt vỡ.
Không ai có thể đo lường tốc độ tu luyện của người sở hữu Hỗn Độn Linh Căn, vì không có quy tắc để so sánh, một ngày không động thì như phàm nhân, một ngày khai ngộ thì vượt ba cảnh giới.
Trong thế gian, có người ngộ ra tâm pháp, có người truyền pháp quyết, có người cầu linh căn trời sinh.
Hắn siết chặt nửa đóa Hắc Vân Tử Đan Thảo trong tay, linh dược vẫn tỏa ra thứ ánh sáng tím nhạt tựa như lời nhắc nhở về cuộc đối đầu vừa qua, Phụng Lăng Tuyết không phải loại người sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này, nàng ta nhất định đã bắt đầu điều tra.
Trong mắt hắn lóe lên tia hung lệ, Hỗn Độn Linh Căn trong đan điền dường như cũng bị dẫn động, xoay tròn kịch liệt như lốc xoáy đen khổng lồ.
Đột nhiên.
“Không sao…” nàng thầm nghĩ “Nếu là yêu nghiệt như thế, vậy sớm muộn cũng để lộ đuôi cáo.”
Bùi Phàm đứng giữa lằn ranh sinh tử, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, hắn biết rõ, chỉ cần ngón tay kia chạm vào, dù có Hỗn Độn Chi Khí hộ thể cũng khó toàn mạng.
"Phong chi quy tắc... vô hình vô tướng, nhưng lại có thể xé rách mây trời." Hắn chợt mở mắt, trong con ngươi đen thẳm lóe lên một tia hỗn độn khí.
Cả không gian quanh hắn đột nhiên vặn vẹo, tựa như một tấm gương bị bóp méo, từng đạo Hỗn Độn Chi Khí cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành vô số sợi tơ đen trắng đan xen, bao phủ cả khu vực.
Nhưng...
Bùi Phàm biến sắc, lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hãi.
Một tiếng gầm nén trong cổ họng bật ra, thân thể hắn nổ tung thành mấy chục đạo tàn ảnh, mỗi đạo lại kéo theo vô số phong nhận mờ nhạt, chồng chéo lên nhau thành một luồng gió xoáy hắc ám phá tan sơn lâm, xé rách tầng mây.
“Vù!”
Ầm!
"Hỗn Độn - Phong Vân Trảm Thần Hành!"
Một t·iếng n·ổ vang trời, cả không gian quanh Bùi Phàm đột nhiên sụp đổ, vô số vết nứt màu tím đen như mạng nhện lan ra từng khắc.
Nghĩ đến đây, Phụng Lăng Tuyết khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc.
Bùi Phàm đứng trong bóng tối của rừng già, nửa khuôn mặt chìm trong âm ảnh, gió đêm thổi qua kẽ lá, mang theo hơi thở lạnh của tử thần.
Bùi Phàm đã sớm thay y phục, thay mặt nạ linh khí, trà trộn vào dòng đệ tử đang luyện công buổi sớm ở Tạp Dịch Phong, như chưa từng rời đi.
Xa xa, dãy Linh Vân Sơn nơi Lăng Thiên Tông tọa lạc đã mờ mờ hiện ra sau lớp mây mù!
Đằng sau lưng hắn, không đến ba mươi hơi thở, Phụng Lăng Tuyết hạ xuống đỉnh núi với ánh mắt lạnh buốt, quét thần niệm toàn bộ tông môn.
Bên kia, Bùi Phàm đang bắt đầu cảm thấy lục phủ ngũ tạng vỡ vụn.
Trong đại điện Tông môn, một vài vị trưởng lão đang tụ tập tại Chấp Pháp Điện, linh phù truyền âm từ Phụng Lăng Tuyết đã được nhận.
Một tia linh giác đột ngột chạy dọc sống lưng, Bùi Phàm chợt nhận ra, nếu không trở về tông môn ngay, hắn sẽ bị lộ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nghiến răng, hai tay bấm ra liên tiếp chín đạo ấn quyết cổ lão, từng đốt xương trong cơ thể vặn vẹo phát ra âm thanh kinh dị, các mạch máu dưới da nổi lên như rồng đỏ cuồn cuộn.
Linh căn ấy không học theo trời, không bắt chước đất, không cần mượn lực âm dương, bởi vì bản thân nó chính là gốc của vạn đạo.
Trong nhãn đồng nàng phản chiếu lại luồng gió hỗn độn đen trắng cuộn trào đằng xa đang xé rách từng tầng trời, đó không phải tốc độ mà tu sĩ dưới Tử Phủ nên có nên có!
"Vậy thì chia đôi nhé!" Hắn đột ngột đổi chiêu, tay trái vung lên một đạo hỗn độn khí hình lưỡi liềm.
Bùi Phàm đã lui nhanh về phía sau, nửa đóa hoa trên tay tỏa ánh sáng tím nhạt, hắn cười nhạt: "Một nửa đủ dùng rồi, phần còn lại tặng tiên tử làm kỷ niệm."
"Hỗn Độn – Nhất Niệm Phá Thiên!"
Ngay lúc đó, một luồng gió đen như sương mù từ ngoài điện xẹt qua, không ai nhận ra, cũng không ai kịp phản ứng.
Cũng không có đúng đường, vì bản thân nó là đạo chưa có tên.
"Tên này liều mạng sao?"
Kim, Mộc, Thổ, thậm chí cả Lôi, Quang, Ảnh, Không, Thời… tất cả đều có thể từ Hỗn Độn mà hóa sinh.
Mạch máu cháy bỏng, da thịt nứt rạn, xương cốt phát ra những tiếng răng rắc liên hồi, hắn biết mình đang thiêu đốt quá mức hỗn độn nguyên khí, mỗi lần Hỗn Độn Vận Hành đều như đang đạp lên giới hạn sống c·hết.
"Không đơn giản..."
Sau khi thu được một nửa Hắc Vân Tử Đan Thảo, Phụng Lăng Tuyết đứng trên đỉnh vân đài, y phục phiêu động, ánh mắt như băng tuyết lạnh lùng nhìn về phương xa.
Một cơn chấn động nhẹ thoảng qua giữa tầng khí lưu, tinh thần nàng như bị ai đó gõ nhẹ, một tia cảm ứng mờ nhạt hiện lên trong linh thức.
“Chỉ cần hắn còn trong tông môn, ta sẽ tìm ra.”
"Xoẹt!"
"Quả nhiên nàng ta đang trở về tông môn!" Bùi Phàm cắn răng, không quan tâm mấy đạo linh lực t·ấn c·ông mà bạo phát tốc độ càng thêm điên cuồng tránh đi.
"Ngươi !" Phụng Lăng Tuyết mặt lộ vẻ tức giận, tay kiếm run lên.
Nàng biết rõ, thứ này tuy là linh dược trân quý, nhưng chuyện hôm nay mới thực sự khiến nàng để tâm, kẻ kia rốt cuộc là thân phận gì?
“Chậm một bước, hắn đã về trước ta.”
" Hắn rốt cuộc là ai?"
"Rắc... rắc..."
"Không thể để nàng ta về tông trước!"
"Hắc Vân Tử Đan Thảo đã tới tay, nhưng có điều gì đó không đúng..."
" Mau điểm danh toàn bộ tông môn, bất kể là ai từ hàng đệ tử, chấp sự báo cáo tình hình ngay lập tức "
Ý niệm ấy như lưỡi dao khắc sâu trong đầu hắn, từng nhịp tim đập đều dẫn động hỗn độn nguyên khí trong người hắn vận chuyển điên cuồng, như thể muốn thiêu cháy chính thân thể này để đổi lấy tốc độ siêu việt!
Trên đường trở về tông môn, Phụng Lăng Tuyết một thân bạch y tung bay giữa mây trời, tay nắm chặt nửa đóa Hắc Vân Tử Đan Thảo, linh khí tím đen lặng lẽ nhỏ xuống từ cánh hoa như từng giọt máu rỉ ra.
Bùi Phàm trợn mắt nhìn bàn tay hỗn độn của mình b·ị c·hém đứt lìa, hóa thành làn khói đen tan biến, nhưng khóe miệng hắn bỗng nở nụ cười quỷ dị.
"Phụng Thừa Thiên - Tàn Phá Thiên Cơ!"
Hỏa? Nó có thể thành hỏa.
Một niệm khai thiên, vạn đạo sinh.
Không gian quanh hắn bắt đầu vỡ vụn như thủy tinh, lớp Hỗn Độn Chi Khí phòng thủ quanh người bị ép nứt toác, từng mảnh bong ra như lá mùa thu.
Trong khoảnh khắc đó, hắn như hòa làm một với thiên địa, mỗi hơi thở đều nhịp nhàng theo quy luật của gió.
"Không thể để hắn vượt qua!"
Chương 19: Đua Tốc Độ
Nhưng hắn đã về kịp!
Nàng quyết định không chần chừ, lập tức vận khởi "Lăng Hư Bộ Pháp" thân ảnh như một đạo bạch quang xẹt qua không trung, thẳng hướng tông môn phi độn mà đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi nghĩ thoát được sao?”
Cả khu rừng chìm vào im lặng c·hết chóc, ngón tay đỏ sắc mang theo thiên địa chi lực vẫn đang nhích từng ly về phía trước, mỗi lần di chuyển lại khiến không gian xung quanh oằn oại phát ra tiếng rên rỉ như sắp vỡ tan.
Một t·iếng n·ổ đinh tai vang lên giữa rừng già, Bùi Phàm toàn thân b·ốc c·háy thứ khí tức hỗn độn đen nhánh tựa như lửa địa ngục.
Phụng Lăng Tuyết tay nắm chặt nửa đóa hoa còn lại, ánh mắt băng hàn nhìn theo hướng Bùi Phàm biến mất, trên nửa đóa hoa, những giọt linh dịch tím đen đang dần chảy xuống qua vết cắt ngọt như dao.
Không có cực hạn, vì hỗn độn vô cực.
“Phụng chân truyền báo đang truy đuổi, yêu cầu tông môn liệt kê những người không ở trong tông môn để lấy manh mối?”
"Là hắn!" nàng lập tức dừng bước, ngón tay bấm pháp quyết, một đạo tử quang mảnh như tơ bắn xuống rừng già phía dưới.
Hỗn Độn, nguyên sơ vô cực, là trước cả Thiên Địa sơ khai, là khởi điểm của mọi diễn hóa.
Đóa hoa ba cánh b·ị c·hém đôi ngay giữa thân, một nửa bị lực lượng cấm giới của Phụng Lăng Tuyết hút về phía nàng, nửa còn lại bị Bùi Phàm dùng Hỗn Độn Chi Khí cuốn lấy.
Một t·iếng n·ổ long trời!
Hỗn Độn Linh Căn, linh căn duy nhất không thuộc ngũ hành, cũng không bị ngũ hành khắc chế, nó không có hình, không có tướng, không có thuộc tính rõ ràng, nhưng lại ẩn chứa khả năng diễn hóa vạn vật.
Bùi Phàm tựa như một tia chớp đen gào thét giữa trời đất, Hỗn Độn Chi Khí cuồn cuộn bên ngoài thân hắn, từng vòng từng vòng xoáy cuốn gió mây, khiến không khí xung quanh vặn vẹo như nước sôi.
Bên này...
Một niệm diệt thế, hư vô trở về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không thể chần chừ thêm được nữa!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thủy? Nó có thể thành thủy.
Một đạo kiếm ý như lưu tinh từ mi tâm nàng bắn ra, hóa thành một thanh kiếm dài ba trượng vây lấy nàng mà phi hành, gió rít băng qua từng tầng khí lưu.
Từ trong những khe nứt ấy, một ngón tay khổng lồ màu đỏ sẫm chậm rãi nhô ra, đầu ngón tay điểm vào không trung ngay trước mặt Bùi Phàm.
Một đạo kiếm quang ngưng tụ từ linh khí tuyết sắc bỗng chém ngang rừng cây, vạn vật đóng băng chỉ trong nháy mắt.
Nhưng người có Hỗn Độn Linh Căn, nếu tỉnh ngộ chính là một đoạn thiên đạo đang sống.
"Còn chưa đủ!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.