Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Phá Vỡ Trận Pháp
Phụng Lăng Tuyết sau người không đáp, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt tập trung vào trung tâm trận pháp.
"Lão già đó chính là trưởng lão Âm La Tông, Hắc Tâm Lão Quỷ," Phụng Lăng Tuyết nói, hơi biến sắc mặt "Tu vi của hắn đã đạt tới Nguyên Đan Đỉnh Phong, lại thêm tà thuật quỷ dị, không dễ đối phó."
Có kẻ đánh liều lao tới như thiêu thân, muốn đoạt lấy cành linh thảo bằng sức tay trần.
“Là trận tâm giả.” Bùi Phàm lắc đầu, nhưng miệng nở nụ cười nhạt. “Nhưng nhờ vậy, ta có thể xác định được vị trí trận tâm thật, nó đang đảo chuyển quanh ba vị trí theo hình tam giác, mỗi ba mươi tức lại đổi một lần.”
"RẦM!"
Một khắc sau, Bùi Phàm thu hồi linh phù, ánh mắt lóe lên tia suy tư sâu thẳm, hắn trầm ngâm, tay phải bất chợt khẽ lật, trong lòng bàn tay hiện ra một luồng khí mờ ảo hỗn tạp, tựa như khói, như sương, như ánh lôi vũ chưa thành hình, đó là Hỗn Độn Chi Khí, đạo khí nguyên sơ mà hắn vẫn luôn che giấu cẩn thận.
Tiếng la hét, tiếng pháp khí rung động, tiếng linh lực bạo phát nối nhau vang vọng trong rừng tối, những thân ảnh mặc áo vải lam lũ, tu vi không đồng đều, kẻ tay cầm đoản đao, kẻ cưỡi linh thú, kẻ ôm pháp luân… đồng loạt nhào về phía hồ đàm, ánh mắt đỏ rực như dã thú đói khát.
"Kẻ nào dám phá trận của lão phu?!"
"Là Âm La Tông..."
"Là Huyễn Yểm Trận..."
“G·i·ế·t! Ai cản đường là c·hết!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không đợi các đại tông môn kịp phản ứng, vô số tán tu và những thế lực nhỏ mai phục quanh rìa trung tâm đã như mãnh thú xổng chuồng, gào thét lao thẳng vào khu vực Hắc Vân Tử Đàm.
Giữa bầu không khí mờ mịt, âm thanh vọng lại, nhưng cuộc chiến vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Hắc Vân Tử Đan Thảo, đã chân chính bước vào giai đoạn linh hóa!
Một tầng trận văn như mặt nước gợn sóng từ dưới lòng đất bùng phát, từng luồng linh quang tím huyết đan xen hiện lên, hình thành một màng chắn vô hình bao quanh khu vực Hắc Vân Tử Đàm.
Bùi Phàm cười nhạt: "Bọn họ chỉ là công cụ thôi, kẻ thực sự đứng sau còn lợi hại hơn nhiều."
Chỉ trong tích tắc, mười mấy tán tu xông đến đầu tiên lập tức va thẳng vào lớp kết giới, một số bị phản chấn bắn ngược, va vào cây đá, gãy xương thổ máu, số khác thì bị trận lực hút ngược vào trong, thân thể lập tức bị oán khí ăn mòn, hét lên một tiếng thảm thiết trước khi hóa thành tro tàn.
"Bây giờ, trận pháp đã phá, ai nhanh chân thì được!"
Trung tâm Tối Huyệt Cổ Lâm rung động.
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, trận pháp vỡ tan thành từng mảnh, oán khí bị kiếm quang thanh tẩy, hóa thành khói đen tiêu tán.
Ngay lúc đó, Phụng Lăng Tuyết động, nàng như một tia chớp trắng xóa, thanh kiếm trong tay vung lên, một đạo kiếm quang sáng chói xé toạc không gian, chém thẳng vào trung tâm trận pháp.
Ánh mắt Phụng Lăng Tuyết chợt lóe.
Ở trung tâm đầm độc, cành linh thảo tím đen rung mạnh, đóa hoa ba tầng cánh mở rộng trong khoảnh khắc, phát ra một đạo linh quang u ám mà thuần khiết.
Khi Hắc Vân Tử Đan Thảo chính thức linh hóa, ba tầng cánh hoa bung nở hoàn toàn, ánh huỳnh quang âm u bắn lên cao như thiêu đốt cả không gian, thì cũng là lúc lòng tham của vô số người bùng phát dữ dội.
Hắn đứng dậy, chắp hai tay sau lưng nói “Nếu ta truyền linh lực vào ba điểm đó cùng lúc, trận văn sẽ bị cưỡng ép đình chỉ, lúc ấy trận tâm chỉ có thể lộ rõ để tự phòng ngự, khi đó, cần ngươi chém xuống một kiếm.”
Trong góc tối nơi mép đồi, Bùi Phàm và Phụng Lăng Tuyết vẫn đang trầm mặc đối mặt với tầng tầng trận văn ẩn hiện giữa lòng đất, ánh sáng linh phù từ tay Phụng Lăng Tuyết chiếu rọi từng dòng phù triện uốn lượn như sinh vật sống, nhấp nháy không theo quy tắc nào.
Khắp nơi rền vang tiếng kêu kinh hoảng, hỗn loạn và c·hết chóc bao trùm, những kẻ xông vào không chỉ đối mặt với trận pháp mà còn phải đối mặt với sự tàn nhẫn của Âm La Tông, những kẻ chưa kịp hiểu rõ thực lực của đối phương đã vội vàng lao vào, chỉ có thể oán hận trong giây phút cuối cùng.
"S·ú·c sinh, dù có c·hết ta cũng không tha cho các ngươi"
Khắp nơi rền vang tiếng kêu kinh hoảng.
“Không giống linh lực thường” Bùi Phàm cất giọng trầm thấp, “Trận pháp này không chỉ dùng oán khí mà còn dung nhập một tầng Loạn Nguyên Vị Pháp Trận, khiến chu kỳ linh khí bên trong không cố định, gần như không thể dùng linh thức dò xét"
"Một đám c·h·ó hoang cũng dám mưu toan đồ vật của bản ma, thực sự không biết tự lượng sức mình" Trung niên tóc trắng lạnh nhạt quan sát.
Bùi Phàm cười lạnh, không đáp, chỉ đưa tay về phía Hắc Vân Tử Đan Thảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chuẩn bị đi, khi ta ra hiệu, ngươi phải chém thật nhanh." Bùi Phàm nói, giọng trầm xuống.
Khí độc vẫn lượn lờ quanh tán rừng âm u, tiếng côn trùng rít rít cũng dường như bị nuốt mất giữa lớp sương tím đặc sệt.
Một tiếng hét vang lên, ba luồng khí hỗn độn đánh thẳng vào ba điểm trọng yếu của trận pháp, cả không gian như rung chuyển, từng vết nứt xuất hiện trên màn trận, oán khí bên trong bắt đầu bốc lên cuồn cuộn.
"Vậy kế hoạch của ngươi là gì? Cứ đứng đây nhìn sao?" Phụng Lăng Tuyết nói.
Bùi Phàm hít sâu một hơi, hai tay bấm pháp quyết, ba tàn ảnh đồng loạt lao về ba hướng khác nhau, tốc độ nhanh như chớp.
“Là trận tâm?”
Những tán tu dù biết nguy hiểm nhưng vẫn không thể kìm lòng trước sự cám dỗ của Hắc Vân Tử Đan Thảo, tiếp tục lao vào như thiêu thân, máu loang đỏ mặt đất, hòa lẫn với oán khí độc hại, tạo thành một khung cảnh c·hết chóc đáng sợ.
Bùi Phàm khẽ gật đầu, khí thế quanh người bỗng trở nên bén nhọn.
Bùi Phàm cười: "Đương nhiên không, đợi thêm chút nữa, khi trận pháp suy yếu, chính là lúc chúng ta ra tay."
Chương 17: Phá Vỡ Trận Pháp
Bùi Phàm khẽ cười, không trả lời, hắn phất tay một cái, ba tàn ảnh mờ nhạt tách ra từ thân hình, mỗi bóng đều như có khí tức hỗn độn mờ mịt, tuy không ổn định, nhưng lại cùng một nguồn gốc.
Có kẻ bày sát trận dưới chân, miệng niệm chú văn, định phong tỏa đan thảo từ xa.
Giữa màn sương tím đặc quánh, tiếng gào thét kinh hoàng cùng tiếng pháp khí v·a c·hạm vang dội khắp khu rừng.
Cả đám đông lập tức sôi trào, những thế lực lớn nhỏ đồng loạt xông lên, tranh giành kịch liệt.
Phụng Lăng Tuyết hơi nhíu mày, nhưng rồi gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một thanh kiếm mỏng như ánh trăng, mặt kiếm run rẩy giữa sương độc nhưng lại không dính một tia oán khí.
Nhưng đồng thời…
"Âm La Tông thật sự không hổ là tông môn tà đạo, dám bày trận sát sinh quy mô lớn như vậy," Phụng Lăng Tuyết khẽ nói, giọng lạnh như băng.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Phụng Lăng Tuyết vừa định mở lời, nhưng khí tức kỳ dị kia khiến nàng sững người, ánh mắt trầm xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ dõi theo.
Hắc Tâm Lão Quỷ trên không trung bỗng ho ra một ngụm máu, ánh mắt trợn trừng nhìn về phía hai người.
Dưới linh quang tím đen cuộn xoáy từ trung tâm Hắc Vân Tử Đàm, bầu trời Tối Huyệt Cổ Lâm như chìm vào một màn hoang loạn không thể khống chế.
Một tiếng “ong” rất nhỏ vang lên, rồi từ trung tâm trận pháp, một vòng gợn sóng nhạt nhòa lan ra, lộ rõ một điểm sáng mơ hồ giữa lòng đất.
“ẦMMM!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là linh thảo thành linh! Mau đoạt lấy! Một gốc là đủ đổi cả đời!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có kẻ thậm chí dùng pháp khí tự hủy, mong phá tan trận pháp trong khoảnh khắc.
Hắn đưa tay chỉ về phía trung tâm hồ đàm, nơi một bóng người mặc áo bào đen đứng lơ lửng trên không, tay bấm pháp quyết, từng đợi linh lực đen kịt phát ra từ cơ thể, củng cố thêm trận pháp.
Phụng Lăng Tuyết thoáng biến sắc, trong mắt có chút kinh dị, nhưng cũng không nói thêm lời dư thừa.
Hắn đưa tay điểm xuống mặt đất, một tia khí xám xịt chui vào một đường vân trận mờ nhạt, tức thì phù triện kia co rút lại như bị ăn mòn.
“Ta có thể chém, nhưng ngươi truyền khí thế nào, ba điểm cùng lúc?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.