Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Mặc Khanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Chương 6
Thì ra, sinh mẫu của ta, từng là thê tử của phụ thân hắn.
Tiêu Lẫm lúc này đã chỉnh tề y phục, bất ngờ hỏi: “Lý cô nương đau lòng đến bật khóc ư?”
Gia cảnh sa sút, cha của hắn sa vào cờ b.ạ.c rượu chè, mẫu thân không chịu nổi mới bỏ lại hai cha con họ, vào Lý phủ làm hạ nhân.
Ta c.h.ế.t lặng: “Cái gì?”
Ta lại dập đầu, chậm rãi nói:
Một lúc sau mới lạnh nhạt nói:
Giờ hắn sao dám mở miệng?
Hắn không có nghề nghiệp, bị người ta bán đi khắp nơi, cuối cùng rơi vào làm nô tài cho Thái tử.
Cũng đúng thôi, hoàng thượng vừa rồi còn đang thăm dò xem hắn có phải chủ mưu không.
Sau đó, phụ thân ta là Lý Khám nạp bà làm thiếp, rồi sinh ra ta.
Hoàng thượng dường như hứng thú hơn: “Hắn là kẻ muốn g.i.ế.c ngươi đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hành thích ngay trước điện, chính là trọng tội mưu nghịch. Kéo xuống, lập tức xử trảm.”
Cho đến khi bước vào điện, đứng trước mặt hoàng thượng, ta mới phát hiện trong điện đã có một người quỳ dưới bậc thềm.
Hắn nín thở không nói, rõ ràng không có ý định cầu xin.
Tiêu Lẫm quát khẽ: “Lý Tứ Âm, chớ ăn nói bừa bãi!”
Thị vệ tiến lên lôi người đi, ta cuống lên, bỗng quỳ sụp xuống: “Hoàng thượng, thần nữ có lời muốn nói!”
“Nương nương an tâm, người nhất định sẽ khá lên.”
Sắc mặt hoàng thượng trầm xuống.
Tại sao?
“Ta nói, kẻ ta muốn g.i.ế.c là Lý Tứ Âm.”
Chương 6: Chương 6
Người kia chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ta và Thái tử.
Kiếp này, ngay tại tiệc Trùng Dương, nhát kiếm kia thật sự nhắm vào ta.
Mười năm bị vây khốn nơi cung cấm, có người luôn quan tâm chăm sóc ta, như vậy chẳng phải cũng xứng gọi là một người bạn chân thành sao?
Hoàng thượng giơ tay ngăn thị vệ: “Nói.”
Hoàng thượng không bình luận, chỉ dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.
Ta ngây người.
Thế nhưng hắn muốn g.i.ế.c ta?
Không rõ vì sao Hoàng thượng lại nghe được chuyện này, liền truyền ta đến ngự tiền.
Hoàng thượng khẽ bật cười: “Đã không biết, cớ sao lại liều mình cứu Lý thị?”
9
Ta liếc sang cầu cứu hoàng thượng.
Lúc này hắn lại như chẳng hề nhận ra ta!
Ta lạnh giọng mỉa mai: “Điện hạ không phải muốn cứu Thôi cô nương sao?”
“Không phải!”
Một người như thế, làm sao lại muốn g.i.ế.c ta?
Đầu óc ta giờ rối như tơ vò, chẳng phân rõ được điều gì thật, điều gì giả nữa.
Ta hoảng hốt nhìn sang Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm lắc đầu: “Nhi thần không biết.”
Ông vốn chỉ định an ủi vài câu, thưởng cho chút đồ.
Nhưng ta lại không thể tự lừa dối mình.
Vậy nên kiếp trước hắn đối tốt với ta, là vì ta là muội muội?
Đến cả Tiêu Lẫm cũng chẳng hay gì cả.
Tiêu Lẫm trầm mặc.
Nỗi chua xót trào dâng, ta nghẹn ngào hỏi: “Tại sao?”
Một cơn lạnh lẽo xộc thẳng vào tim ta như một nhát d.a.o đ.â.m tới.
Ta càng nghe càng mơ hồ.
Dù sao, bí mật đó thật sự chỉ có ta và hoàng thượng biết.
Tay chân đều bị khóa bằng xích sắt, tóc tai rối bù, toàn thân m.á.u me bẩn thỉu.
Bừa bãi chỗ nào?
Đường Ngự Phong mặt không cảm xúc: “Bởi vì ta hận ngươi.”
Hắn có thể không nhận ra ta.
Ta dập đầu, cất giọng: “Thỉnh hoàng thượng tha cho hắn một mạng.”
Cho đến đêm tiệc Trùng Dương ấy, hắn nhìn thấy ta.
Hắn thu lại ý cười: “Ta còn tưởng ta là anh hùng cứu mỹ nhân, khiến cô nương cảm động rơi lệ.”
Cho dù hắn có phải là ca ca của ta hay không, thì tình cảm hắn từng dành cho ta ở kiếp trước là thật.
Hiển nhiên, hắn cũng không biết chuyện này.
Ta cứ nghĩ mình chỉ là kẻ cản đường, ai ngờ ta mới chính là mục tiêu.
Vì ta là muội muội, lại gả cho Thái tử, nên hắn đành lòng phải chăm sóc ta?
Hoàng thượng thì vẫn điềm tĩnh như cũ, hỏi Tiêu Lẫm: “Thái tử, người dưới trướng ngươi và Lý thị là huynh muội, chuyện này ngươi có biết không?”
Ta nhớ rõ khi mình hấp hối, chỉ thều thào đòi ăn một miếng bánh quê nhà, hắn đã âm thầm phái người đi tìm lão bộc ngày xưa, còn ngồi bên giường an ủi:
10
Chỉ vì ở Ngự hoa viên cười đùa mấy câu với Lệ phi, bị Hoàng hậu không vừa mắt, liền phạt quỳ hai canh giờ.
Nhưng ta thì nhớ rõ.
“Thần nữ biết một bí mật. Chuyện này liên quan đến an nguy của bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ tha Đường Ngự Phong một mạng, thần nữ lập tức bẩm báo.”
Ta lộng lẫy cao quý, là thiên kim Lý phủ, còn hắn thì chỉ là một kẻ nô tài cúi đầu hầu hạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng hắn, oán hận trào lên không thể ngăn nổi – hận mẫu thân, cũng hận luôn cả ta.
“Người ta muốn cứu là nàng.”
Ta quay sang nhìn Tiêu Lẫm, chỉ thấy hắn nhíu mày thật chặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra Đường Ngự Phong và ta là huynh muội cùng mẹ khác cha?
Người trước mắt không ai khác chính là Đường Ngự Phong.
Ta tưởng hắn ngầm thừa nhận, nào ngờ hắn lại mở miệng.
Nhân nghĩa đạo đức gì cũng nói ra được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta nhớ những lúc bị người ta làm khó, hắn không do dự rút kiếm, đứng ra bảo vệ ta.
Ta nhớ khi ta bị giam lỏng trong cung, người mang cơm, đưa thuốc, thậm chí lén đem một con mèo nhỏ đến bầu bạn chính là hắn.
Hoàng thượng chỉ tay: “Ngươi tự nói đi.”
Vì thế hắn mới mất lý trí, một cơn tức giận trào lên, giơ kiếm muốn g.i.ế.c ta.
Tính ra, chuyện ấy xảy ra cách đây chưa tới hai tháng.
Trong lời kể đầy bi thương của hắn, ta mới dần dần hiểu ra sự thật.
Ta sững sờ.
Hắn vốn đã cam chịu số phận.
Ta biết chứ. Nhưng mà...
Về sau, phụ thân hắn vì nghiện ngập mà c·h·ế·t.
Hắn nói xong câu đó rồi chìm vào im lặng, suốt quãng đường vào cung cũng chẳng cho ta một lời giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đó ta là Thái tử phi, theo lệ vào cung thỉnh an Hoàng hậu.
Ta theo bản năng quay sang nhìn Tiêu Lẫm, chỉ thấy hắn cụp mắt, chẳng nói nửa lời.
Tiêu Lẫm chắp tay đáp: “Nhi thần thương hoa tiếc ngọc, cứu giúp nữ quyến, là đạo của bậc quân tử.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.