Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Chương 20

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20


Ta từng mong có thể trốn vào tiểu viện của hắn, học theo mẫu thân, làm một người vợ đoan trang hiền hậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, chẳng bao lâu sau đã đón một tin sét đánh giữa trời quang.

Ta chỉ là thứ nữ của Lý thị lang, nhà lại chẳng có ai có tiền đồ.

Nhà họ Giang muốn từ hôn.

22

Ta ôm lấy tay huynh ấy, cười nịnh nọt:

Nhưng rốt cuộc là ai mới được?

Lễ nghĩa đã ăn sâu vào tận xương tủy, không cho phép hắn hạ mình để đi níu kéo một người không yêu mình nữa.

Ta khẽ khom người, xoay người rời đi. Vừa bước được mấy bước, đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt cổ tay.

Ta lặng lẽ hỏi: "Vậy Giang công tử là vì Thái tử thích ta mà từ hôn, hay vì ta và Thái tử tình tứ thân mật mà từ hôn?"

Hắn trông tiều tụy hẳn, ánh mắt mờ mịt, vừa chạm mắt ta liền vội vã né tránh.

"Giang công tử, thế gian này nữ tử hiền lương còn rất nhiều, chắc chắn có người phù hợp với công tử hơn Tứ Âm. Đã không có duyên, chi bằng buông tay đi thôi."

Ta dịu giọng khuyên:

Không cần quá bận tâm, cũng không phải vì sự sống còn mà lo lắng từng ngày.

Chương 20: Chương 20

Ta nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ là huynh đệ trong tộc của huynh nói gì sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta không quay đầu lại, đi thẳng xuống núi.

Chùa trên núi yên tĩnh, ngày ngày tụng kinh niệm Phật, không cần lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đầu rơi m.á.u chảy, đúng là không còn gì tốt hơn.

"Chẳng lẽ những điều nàng dành cho ta trước đây đều là giả? Rõ ràng đêm Nguyên Tiêu, nàng còn vì ta mà tranh luận với Thái tử. Nàng tặng ta ngọc bội, không màng thế tục, ôm lấy ta an ủi, chẳng lẽ tất cả đều không thật? Nàng từ đầu đến cuối đều không thích ta sao?"

23

Thế nhưng ưu điểm lớn nhất của hắn, cũng là chướng ngại lớn nhất giữa ta và hắn.

Sư cô lớn tuổi sai ta mang kinh thư bị ẩm ướt ra phơi nắng.

“Muội nói gì thế? Sáng nay ta mới được thông báo đấy. Không có chiếu chỉ thì ta nào dám đến trước mặt thánh thượng? Hoàng thượng làm sao chịu gặp một tiểu ti chức tuần doanh như ta chứ?”

Lý do kiểu gì vậy?

Ta chẳng mang theo gì, một thân một mình đến chùa.

Ta ở nhà trải qua mấy ngày yên ổn.

Tình tứ thân mật?

Vậy cung nữ kia vì sao lại nói vậy, còn đặc biệt thu dọn hành lý giúp ta?

Ông ta lại chẳng hề xót thương, lập tức sai người trong đêm đưa ta lên ngôi chùa nơi sơn dã, lệnh cho ta cả đời không được bước ra ngoài nửa bước.

Sau này mỗi lần nghĩ đến chuyện ta từng bị Tiêu Lẫm mạo phạm, sẽ như xương cá nghẹn trong cổ, thừa cơ gây sự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn cười khổ: "Quả nhiên."

Ta bị đánh đến hoa cả mắt.

Ta rũ mắt.

Kẻ xông vào lúc ấy chính là đường đệ của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Nghĩa Hàm ngẩn người, buông tay.

Ta vốn dĩ là thật lòng muốn gả cho hắn.

Hắn quay đầu đi, không muốn nhìn ta:

Nam nhân còn thề thốt trong đêm Nguyên Tiêu rằng sẽ bảo vệ ta, cớ sao lại thay lòng đổi dạ nhanh đến thế?

"Đường đệ ta nói, đêm hôm đó Lý cô nương mất tích, Thái tử sốt ruột bất an, tự mình dẫn theo Ngự Lâm quân tìm kiếm khắp nơi. Thái tử còn bế Lý cô nương lên ngựa, bế cô nương vào phòng, thậm chí còn... tình tứ thân mật."

Hắn cư xử đúng mực, dịu dàng từ tốn.

Trong khoảng thời gian ấy nghe nói, Kỳ Vương bị khiển trách, Hoàng thượng rất không hài lòng với hắn.

Còn nhà họ Giang là nhất đẳng hầu tước, trong tộc lại có không ít người trẻ tuổi đã được phong giáo úy, thậm chí có người còn vào được Ngự Lâm quân.

Không phải ca ca ta cầu Hoàng thượng tìm người sao?

Ca ca ngẩn người:

"Muội thật lòng thích Thái tử sao?"

“Ta vẫn thân với ca ca nhất. Nếu không nhờ ca ca lo lắng không yên, cầu hoàng thượng phái người tìm ta, chắc ta đâu còn sống mà về đây.”

Cớ sao kiếp này đã biết trước nhân quả, lại khiến Hoàng thượng tức giận?

Ta sững người.

Chẳng lẽ là Tiêu Lẫm?

Lần này đến cả mẫu thân cũng không đứng về phía ta.

Hắn nghiến răng, không chịu buông:

Ta gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Giang Nghĩa Hàm gượng gạo kéo khóe môi: "Không có gì cả, chỉ là Giang gia chúng ta không xứng."

Thì ra đêm đó không phải mộng.

Khoan đã, Ngự Lâm quân?

Nhưng Tiêu Lẫm đâu có quyền điều động Ngự Lâm quân?

Giang Nghĩa Hàm mỉa mai: "Còn ta, làm gì dám tranh người với Thái tử?"

Oán niệm trong lòng nam nhân, không phải là thứ có thể phai nhạt theo thời gian.

Kiếp trước Kỳ Vương là hòn đá mài của Thái tử, nhờ vào tính cách phong lưu tiêu sái mà rất được tiên đế sủng ái.

Ca ca ta thay ta hẹn gặp Giang Nghĩa Hàm.

Nghĩ đến đây, cái kẻ tự xưng trọng sinh kia, e là cũng chẳng hiểu rõ nội tình trong cung là bao.

Phụ thân ta giận dữ mắng ta một trận, nói ta gây chuyện thị phi, bôi nhọ gia môn.

Hắn coi trọng lễ nghĩa, đề cao khuôn phép.

Chẳng vì lý do gì rõ ràng.

Vậy cũng tốt.

Ánh mắt Giang Nghĩa Hàm lóe lên.

Ánh mắt Giang Nghĩa Hàm tối đi, hắn chậm rãi ngẩng đầu, giọng khàn khàn hỏi:

Ta từng chút từng chút gỡ tay hắn ra: "Lòng tin giống như đồ sứ quý, một khi rạn nứt, thì khó mà lành lại được."

Người lạnh lùng quát mắng, bắt ta đi tìm Giang Nghĩa Hàm nói cho rõ ràng, van xin hắn mềm lòng, nói không chừng còn có một tia hy vọng.

Hả?

Dù ta có hứa từ nay về sau sẽ không gặp Tiêu Lẫm, nhưng một khi đã thành thân, trong lòng hắn vẫn khó lòng dứt bỏ vướng mắc.

"Giang công tử, có thể nói cho ta biết lý do không?"

Tuy chỉ là chuyển kinh, nhưng ta vẫn mệt đến thở hồng hộc, ngồi phịch xuống tảng đá lớn để nghỉ ngơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không thể cứu vãn được hôn sự, phụ thân ta tức giận đến cực điểm, tát ta một bạt tai.

Cảnh tượng này, ta đã nếm trải ở kiếp trước.

"Lý Tứ Âm!" – Giang Nghĩa Hàm cầu khẩn – "Nàng đoạn tuyệt với Thái tử được không? Chỉ cần nàng quên hắn, ta sẽ cưới nàng, ta có thể chấp nhận tất cả."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20