Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Mặc Khanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
Nhưng Hứa lão quái không hề sợ hãi, chỉ bình tĩnh đáp:
Ta biết hắn căm ghét Kỳ Vương, không muốn người thân cận mình có bất cứ dây dưa nào với đối thủ.
Một người là vết thương cũ tái phát, ngay trong đêm đã thổ huyết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc ấy, Hứa lão quái vừa khám cho Kỳ Vương xong thì bị truyền gọi vào cung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May mà có nha hoàn theo ta từ nhỏ tên Tiểu Hoàn.
Ta khẽ giật mình.
Thư thái?
Hoàng thượng hỏi: “Trẫm còn sống được bao nhiêu năm?”
Tiểu thái giám đi cùng cất tiếng: “Hoàng thượng mời Lý cô nương yết kiến.”
15
Lúc nhỏ Tiểu Hoàn từng mắc bệnh nặng, chính là Hứa lão quái chữa khỏi.
Ta chẳng buồn tranh cãi nữa.
Tên Hứa lão quái này quả thật có bản lĩnh!
Vậy mà còn không gọi là “họa do nữ sắc”?
Ờ, cũng có thể vì ta không đủ đẹp.
Hứa lão quái đáp thẳng: “Khó nói. Dài thì mười năm, ngắn thì năm năm.”
Ta nghĩ một lúc, khẽ đáp: “Điện hạ cứ lo cho thân thể mình trước đi.”
Ta: “...”
Có ai lại đi đánh giá nữ tử chưa xuất giá như thế chứ?
Hoàng thượng nghe nói Hứa lão quái y thuật cao siêu, liền triệu kiến vào cung bắt mạch.
Hiện tại, ta dẫn Hứa lão quái tới bãi săn nơi Thái tử đang tĩnh dưỡng.
Lúc ta khỏi bệnh, Hứa lão quái nói với mẫu thân ta:
Ông kiểm tra vết thương ở n.g.ự.c Tiêu Lẫm, xem xét kỹ rồi đưa bút viết đơn thuốc:
16
Tiêu Lẫm sai người dẫn Hứa lão quái đi khám cho Kỳ Vương, nhưng riêng ta thì bị hắn giữ lại.
“Lại cãi nhau với Thái tử à?”
“Lão trượng đã xem cho Kỳ Vương chưa?”
Ông sợ có điều bất trắc gì xảy ra với hai vị hoàng tử, ngày nào cũng tự mình đến phủ thăm bệnh.
Ông bảo thiếu dược liệu quý, có lẽ chỉ phủ quan lớn mới có.
Phụ thân ta vừa nghe nói Kỳ Vương rơi xuống hồ có liên quan đến ta, suýt chút nữa đã tát thẳng vào mặt ta.
“Câm miệng! Ngươi là lang băm, dám nói bậy!”
Ta đưa tay làm bộ bấm ngón tính toán: “Ừm, họa do nữ sắc.”
Một khi đã gả cho Giang Nghĩa Hàm, cha ta sẽ không thể quản được nữa.
Sau khi du hồ đêm Nguyên Tiêu, Thái tử và Kỳ Vương đồng loạt ngã bệnh.
Kiếp trước, hoàng thượng cũng là vì cảm lạnh mà đột ngột băng hà.
Tiêu Lẫm bỗng hỏi: “Lão trượng, ngài thấy thân thể Lý cô nương thế nào?”
Nói sao nhỉ, kiếp trước, trước ngày hoàng thượng băng hà, ta có vào cung thỉnh an.
Tiêu Lẫm sắc mặt trắng bệch, lặng lẽ để ông bắt mạch, thuận miệng hỏi:
Tiểu thái giám bên cạnh hoảng hốt, quát lớn:
“Khỏe re, sắc mặt hồng hào, khí huyết sung mãn, sinh mười đứa tám đứa cũng chẳng thành vấn đề!”
“Theo lão phu thấy, thuốc mà đám thái y kê cũng không sai là mấy, chỉ là nhát gan, ngại đông ngại tây. Nếu dám dùng thuốc mạnh một chút, điện hạ thư thái chút, cũng chẳng đến nỗi kéo dài đến tận giờ.”
Hứa lão quái ngẩng đầu liếc ta một cái:
Ta đứng dậy rời đi.
“Lý cô nương bị thương vùng bụng, khó có thai. Nhưng không sao, dưỡng vài năm, chờ hồi phục hẳn, lão phu kê thêm bài thuốc mạnh nữa thì vẫn có hy vọng mang thai.”
Một người thì cảm lạnh nhập giường, nằm liệt suốt cả tháng.
Vị lão nhân này tính tình cổ quái, thường khám bệnh cho người nghèo nơi hẻm nhỏ, muốn tìm cũng chẳng dễ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu được, ta cũng không muốn liên can gì đến Kỳ Vương.
Kiếp trước ta trúng kiếm vào bụng dưới, gần như không thể cứu nổi. Phụ thân đã chuẩn bị hậu sự.
Phụ thân ta lập tức hiểu ý, vào cung khóc lóc kể lể, tiện thể xin thuốc quý từ Hoàng thượng.
Bên ngoài cười híp mắt, bên trong một bụng tâm cơ.
Lúc ấy, cha con họ đã nghi kỵ lẫn nhau.
Hứa lão quái đáp:
“Khám xong bên này sẽ đi.”
Tiêu Lẫm lạnh nhạt: “Tránh xa Tiêu Duy ra.”
Nhưng cha ta thì khác. Ông sợ bóng sợ gió, ta cũng đành diễn cho tròn vai, đợi đến ngày xuất giá.
Cũng chính vì vậy, suốt bảy năm làm Thái tử phi mà vẫn không có con, ta bị Hoàng hậu ép uống vô số thuốc dưỡng thai.
Tiểu Hoàn phải chạy rất xa mới tìm được, còn phải dụ dỗ ông rằng bệnh ta rất kỳ lạ, Hứa lão quái mới chịu đến khám.
Nực cười?
Y thuật của ông cao minh xuất chúng, dùng thuốc cũng gan dạ táo bạo.
Ông thở dài, nói: “Lẫm nhi à, đều là lỗi của trẫm, dạy con không nghiêm.”
Khi ta đến, Hứa lão quái đang cau mày trầm tư.
Chương 14: Chương 14
Một tháng ba mươi ngày, trừ ngày cố định không thể động phòng, thì ít nhất mười hai ngày ngươi dây dưa không dứt.
Không phải ngươi nhiều nữ nhân, mà là d*c v*ng mạnh đến kinh người!
“Tin hay không tùy ngài.”
Một lúc sau, ông quay sang nhìn ta, mỉm cười:
Cũng đúng, ngày nào cũng phải đề phòng ông cha tám trăm cái tâm tư cùng huynh đệ dòm ngó, ai mà vui cho nổi.
Kiếp này hắn và Thôi Di vẫn chưa thành thân, ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ngươi xem, dù ngươi không nói, trẫm cũng có thể biết từ miệng kẻ khác.”
“Bệ hạ trúng hàn độc đã ngấm sâu vào tạng phủ. Nếu thảo dân chữa được thì tất có thể kéo dài thọ mệnh. Còn nếu hàn độc thấm vào xương cốt… thì e là khó mà nói trước.”
Tiêu Lẫm tâm trạng không tốt ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Lẫm hừ mũi: “Nực cười.”
Tiêu Lẫm lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Ta thấy ông hình như muốn nói điều gì chân thành với con mình, bèn về Đông cung khuyên Tiêu Lẫm:
Ngươi không tự biết mình là ai à?
Ông tỉnh lại chốc lát, thấy ta quỳ trước giường, liền lo lắng hỏi:
Cuối cùng, Tiêu Lẫm nhờ cao tay hơn một bậc, thuận lợi kế vị.
Thấy ông thật sự lo lắng, ta bèn tìm đến danh y Hứa lão quái – vị thần y từng chữa trị cho ta ở kiếp trước.
Ta đáp không có.
Khi ấy phụ thân đang tính gả ta cho Thái tử, nên mẫu thân không dám để lộ chuyện này.
“Lý Tứ Âm! Mau chóng gả đi cho ta nhờ!”
Ngày lâm chung, Thái tử và Kỳ Vương đã chẳng còn tình nghĩa huynh đệ, đấu nhau đến kẻ sống người c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Lẫm hơi khựng lại: “Ý nàng là ta sẽ gặp nguy hiểm?”
Lòng ta ngổn ngang trăm mối.
Hoàng thượng phất tay bảo Hứa lão quái lui xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.