Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53 Tề Tụ, tiến nhập bên trong
Cùng thời điểm này một đôi nam nữ phi nhanh qua dòng người tới cánh cổng truyền tống không gian, họ đi tới đâu đều thu hút mọi ánh nhìn tới đấy, tiếng xì xào vang lên nhưng hai người họ dường như đã quen chỉ lẳng lặng đứng quan sát màn hình điện tử đặt trước cổng.
“Bắt…”
Đẹp như tạc tượng là từ để diễn tả về hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời lẽ cay độc cùng sự khinh miệt tới cùng cực làm cho đám đông được một phen hứng thú xôn xao to nhỏ hóng kịch hay.
"Thế nhé em vào trong đây. Tiên sư nhà anh, toàn nghĩ gì đâu." Nói xong người thấp hơn cũng tiến tới cổng truyền tống vào trong.
Cậu bé cũng gật đầu trực tiếp đi tới cổng truyền tống tiến vào trong.
"Thôi không còn sớm em vào đây. Hẹn gặp lại chị ở đây." Nói xong chàng trai cũng tiến nhập cổng truyền tống.
"Đây em tiến vào đây. Anh đợi em chút."
Hiển nhiên hai người này chính là Phạm Tố Tố và Nguyễn Hữu Quang.
"Ký hiệu này là Phạt Thần Đội ! Không thể nào đi không phải họ gần như đã đột phá Kết Đan Kỳ hết rồi sao ? Còn có ai ở Trúc Cơ hả ?"
Ai nấy cũng ngạc nhiên vì không biết ai lại khoa trương như vậy mà dùng cả trực thăng để di chuyển.
"Hừ ! Sao em ngăn chị lại ? Tên này chị xì cái hơi cũng có thể làm hắn c·hết tức tưởi." Cô gái giọng bất mãn chất vấn chàng trai.
Nhìn theo bóng những kẻ quyền quý nhóm Tán Tu ghen tị không thôi.
Bị điểm mặt gọi tên, cô gái tên Linh Nhi đỏ mặt lấy ra từ sau lưng cái gảy đàn của mình chọt vào người Phạm Văn Chương. Mà phải biết cái gảy đàn của một Cầm Sư đều quan trọng như một cây đàn cho nên nó cũng là một vật phẩm cấp Linh Bảo, chọc lên người thì đừng hỏi sao thốn.
“Này anh Ba, đám người nào mà cách xuất hiện khoa trương vậy ? Đi tham gia thử thách chứ có phải đi show diễn thời trang đâu mà làm bộ làm tịch lớn vậy ?” Người thấp hơn hỏi.
Chương 53 Tề Tụ, tiến nhập bên trong
Lúc này từ phía trực thăng đỗ xuống một tấm thảm đỏ đã được trải ra, một đám người với trang phục sặc sỡ đủ màu sắc bóng loáng xuất hiện Ở giữa là một cậu bé tướng vóc nhỏ con nhưng khuôn mặt rất chững chạc với mái tóc đen vuốt ngược cùng một đôi mắt đen láy, sóng mũi cao nhìn trông như sao nhí của một chương trình thực tế nào đó.
Trước khi đi hắn không quên để lại một câu ngoan thoại: "Đôi tặc nam nữ ! Các ngươi nên mong không gặp ta ở trong không thì cái mạng cũng khó giữ."
"Ừm, chị thấy rồi. Có vẻ chị không vào được nên em vào trong trước đi, có nguy hiểm thì ra ngay nhé đừng cố đấm ăn xôi. Mất cơ duyên này ta lại kiếm cơ duyên khác. Thế giới bao lớn mình em là duy nhất với chị." Cô gái với vẻ đẹp xinh đẹp nói với một chất giọng đầy ôn nhu tình cảm như cảnh người vợ tiễn biệt chồng đi xa vậy.
"Hừ ! Lần nào chả thế. Anh nói cho chú nghe chứ không một sự kiện nào đám người đó có tiền có của đấy không khoa trương như thế. Chúng luôn thích khoe ra những thứ mà chúng cho là cao sang như để khè những người không có tiền như anh em mình." Người cao hơn tỏ ra vẻ hiểu biết diễn giải.
"À mà anh về đi đừng đợi em. Về sớm không bố mẹ lo." Người thấp hơn lại nói.
Đây chính là một khu vực chỉ có những người có quyền thế mới có thể vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hà hà chắc chắn vậy rồi !”
"Được rồi mấy anh chị ! Hình thức ra sân như này cũng khoa trương quá rồi đó ! Thế này em vào trong bị một núi người quần ẩu thì sao mà thở nổi ?"
"Phỉ phui cái mồm anh ! Em mạnh kinh khủng kh·iếp anh nghĩ sao em bỏ mạng được ở trong đó ? Với cả em đâu thích gây sự khắp nơi đâu. Em đang nói là sau đó em sẽ trở lại Học Viện nên anh bớt nghĩ đi."
"Ủa nhưng nhìn đẹp với cả ngầu thật mà." Người thấp hơn nói với giọng thưởng thức.
"C·hết tiệt thật chứ ! Các ngươi tới đây để làm buồn nôn người khác hả ? Vào thì vào đi đứng đây làm bẩn mắt người khác sao ?"
Tuy nhiên không phải tất cả đều sợ hãi không dám lên tiếng. Ở trong đám đông có một người khí chất bất phàm, quần áo lụa là người thơm phức mùi xa xỉ. Tên này không ngại ngần đứng ra chỉ thẳng tay vào đôi nam nữ kia nói.
"Thì thịt chúng xong hẵng thở ! Mày sợ à ? Đứa nào ngày đó đòi đại chiến ba ngàn hiệp với Linh Nhi ? Hồi đó mày báo lắm mà sao giờ lại rén rồi ? " Người nói là thanh niên mái tóc layer vàng kim với khuôn mặt của một siêu mẫu quốc tế. Hắn chính là cung thủ của đội, Phạm Văn Chương. Lúc này hắn mặc một bộ quần áo thể thao với quần đùi cùng áo cộc tay khoe ra làn da trắng khiến bao chị em ghen tị. Ngoài ra không thể thiếu phụ kiện flexing kinh điển của giới thượng lưu là những trang sức đắt tiền cùng đôi giày Linh Bảo là điểm nhấn. Chỉ cần bước nhẹ thôi cũng có cảm giác cả người như bay.
Lời nói phát ra được một câu thì tiếng trực thăng kêu vù vù ép tiếng hắn không thể nghe rõ.
Tuy nhiên hắn tỉnh táo lại rất mau chóng vội sửa "Ý lộn ! Không phải vậy. Võ Sâm mày không vào hả ? Vào sớm mà đi kiếm chứ đợi người ta kiếm hết rồi mới bắt đầu c·ướp c·ủa g·iết người chắc ?"
Thấy người tới là ai Chương Lưu Chiến liếc mắt nhìn một lúc sau đó cũng không muốn mất thời gian đôi co với những kẻ không đáng hắn trực tiếp đi thẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ghê gớm vậy sao ? Quả nhiên toàn đại nhân vật hội tụ, đám Tán Tu chúng ta chỉ nên cầu may mà thôi."
Nói xong Chương Lưu Chiến trực tiếp vào trong cổng truyền tống. Hắn biết đợi càng lâu cơ hội để đoạt được một vé càng thấp.
"Ờ ha ! Chị quên mất. Vẫn là Hữu Quang thông minh." Cô vừa nói vừa cưng chiều thơm lên má hắn một vết son mờ.
Quả nhiên bị xỉ nhục giữa đám đông, Chương Lưu Chiến sao mà để yên cho được. Hắn tức tối muốn ra lệnh cho thuộc hạ tới xử hai người ngay lập tức.
Cô đứng ra, khuôn mặt đằng đằng sát khí thẳng lưng khoe ra vòng một đầy đặn của mình cô cất tiếng thẳng về phía
Nam thanh niên kia nghe tiếng gọi mà chói tai vốn không muốn quan tâm nhưng cô gái kia lại không có hiền lành như thế.
Hắn nói không kiêng dè hay sợ hãi gì vì đơn giản hắn là Chương Lưu Chiến Con Út của Chủ Tịch Tập Đoàn Thuận Hòa Phát. Một tập đoàn lớn trong lĩnh vực sản xuất bao bì phủ sóng khắp Đế Quốc Văn Lang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạn trai của mình bị khinh nhục sao cô chịu được.
"Khoan đã ! Hình như tôi nhớ ra họ năm nay mới thu nhận một thành viên, người này gia thế so với vị đội trưởng Lý Huy Hoàng của Phạt Thần Đội cũng không thua kém. Nghe nói là đệ tử thân truyền của một vị Đại Trưởng Lão."
"Chửi hay lắm ! Có trò hay để xem rồi. Nghe đồn con cái của Tập Đoàn lớn đều như nhau đều rất ngang ngược và chú trọng mặt mũi. Bị chửi như này giữa đám đông e rằng cả hai đã kết thù.”
"Ừ đẹp thật." Trong bất giác người cao hơn bị quấn theo cảm xúc của người thấp hơn kia cũng cất giọng cảm khái nói.
"Cái này là quy tắc tham gia này. Dường như nó có hạn chế không phải mở vô tư như chúng ta nghĩ đó chị." Nam thanh niên với vẻ ngoài đẹp trai lãng tử cùng mái tóc vàng óng ả nói. Đôi mắt đen xanh của hắn như một hố đen của sự u mê thổi lên những ngọn lửa âm ỉ trong lòng chị em.
Cậu bé cất giọng yếu ớt nói.
Lúc này đám người cũng dần dần tiến vào để lại quảng trường vắng lặng lác đác chỉ có mấy cô dọn vệ sinh.
Cho nên Phạm Văn Chương b·ị đ·au cũng kêu oái oái.
Đám đông mới tới và đang đọc quy tắc tham gia giải đấu cũng được một phen ăn cơm cún từ trên trời rơi xuống. Trong lòng ai nấy tức anh ách.
Người thanh niên thấy vậy cũng chỉ có thể cất một giọng rất khổ sở: "Để em tự lo đi thôi. Chị manh động quá không phải đang tạo thêm phiền phức cho em ở bên trong sao ? Em biết bản thân mình mạnh nhưng còn chưa có đến mức vô địch đâu chị."
Vây quanh hắn chính là Phạt Thần Đội tiếng tăm lừng lẫy.
Chưa kể dứt lời cô gái còn trao cho thiếu niên một nụ hôn kiểu Paris rất nồng cháy.
Ở trong đám đông này cũng có hai bóng người đang thảo luận. Hai người này đội mũ trùm kín người không nhìn rõ mặt nhưng chiều cao khác nhau.
Nhìn lên trời họ chỉ thấy đang có một chiếc trực thăng màu trắng lớn đang ở trên đầu từ từ hạ xuống.
“C·h·ó nhà ai không xích lại vậy ? Sủa như vậy không thấy ồn ào ảnh hưởng tâm tình người khác sao ?”
Lúc này một số người tinh ý nhận ra được ký hiệu trên trực thăng.
"Hử ? Mày xong không về hả ? Hay ý mày là..." Nói đến đây khuôn mặt người cao hơn có chút tái xanh nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Đằng sau hắn là hai tên Vệ Sĩ với khí tức âm trầm nhưng chắc chắn không phải Trúc Cơ mà chỉ có thể là Kết Đan Kỳ trở lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Các ngươi tới tham gia thi đấu thì tham gia đi. Mắc chi tới đây nấu cháo lưỡi cho nhau làm gì ? Đây là show Tv Series ngôn tình dài tập hả ? Bớt khùng mấy thím." Một số người tức giận chửi thầm. Họ cũng muốn chửi lớn lên nhưng người phụ nữ kia phát ra uy áp quá đáng sợ. Họ lo rằng lại con cháu của một gia tộc nào đó nên không dám lớn tiếng chửi sợ bị ghi thù vào trong thí luyện không gian khéo lại vì thế mà bỏ mạng.
Đám người còn lại thì nối đuôi nhau tới một vị trí ở trên cao, ở đây đã dựng sẵn một căn nhà được trang hoàng đầy đủ cũng một ban công ngập tràn thức ăn.
Cậu bé cũng bất đắc dĩ lắc đầu không có đưa ra nhận xét. Lúc này vị đội trưởng quyền uy của Phạt Thần Đội, người có thực lực mà gần như cả thành phố đều phải công nhận, Lý Huy Hoàng tiến tới chỗ cậu bé.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.