Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Nữ thần và nguyện vọng.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Nữ thần và nguyện vọng.


"Được rồi phàm nhân ! Những lời lẽ vô nghĩa như vậy ngươi không cần nói với ta, các ngươi luôn nói ra những điều thật ngu ngốc nhưng khi được cho cơ hội các ngươi không ai biết trân trọng. Các ngươi là chủng tộc tham lam, ích kỉ hay vu lợi và mồm mép chỉ toàn những ý niệm xấu xa."

"Có những linh hồn xứng đáng được cứu rỗi, có những linh hồn thì không. . . Ta, Nữ Thần của Hi Vọng sẽ ban cho ngươi kẻ đã đến cuối cùng vẫn giữ đức tin một cơ hội để sống một cuộc đời có ý nghĩa. Gặp được ta là may mắn nhất đời ngươi Trần Võ Sâm. Cho nên hãy nói ra nguyện vọng của ngươi đi."

“Đừng cố nhìn vào ta ! Ngươi sẽ trực tiếp hôi phi yên diệt đấy.” Cô gái nhẹ nhắc nhở, thái độ hiền hoà hơn như thể đang thấy thú vị với một hài tử nghịch ngợm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sờ soạng khuôn mặt non nớt của chính mình, tự soi mình trong gương. . . Trần Võ Sâm nở một nụ cười hạnh phúc, vui sướng.

“Ngài là Thần Linh ! Là Chân Thần đầu tiên ta tiếp xúc, cảm ơn ngài.”

Hắn càng khó tin hơn khi nhìn xuống chân rồi cánh tay khi thấy chúng đều rất đầy đặn và và có lực.

"Vậy nên thưa Nữ Thần ! Ta liệu có thể vào câu chuyện của mình và tự mình trải nghiệm không ? Dẫu chỉ là giấc mơ ta cũng chịu, ta tin rằng ở đó sẽ giải quyết mọi nghi vấn trong lòng ta và. . . biết đâu có thể tìm tới lời giải cho kết thúc của bộ truyện." Hắn nói đến đây giọng điệu đã rất nhẹ, dường như hắn đang có những suy nghĩ muộn phiền và không quá chắc.

Tuy vậy bị hỏi nhiều như thế hắn không bối rối vì câu trả lời đã luôn trong lòng hắn. Nó chính là khát khao là hi vọng là con người hắn muốn bộc lộ ra nên không cần nghĩ, hắn nói ngay.

Cô gái nói xong cũng không muốn phản ứng chỉ thả người lên ngai lần nữa tâm trạng chán nản nhẹ nhàng chống cằm giương mắt đẹp nhìn xa xôi.

"Thực ra mà nói thì ngươi không mơ ! Ngươi đ·ã c·hết ! Đây là nơi con người các ngươi gọi là Cõi U Minh … không là Thiên Đàng chứ. Nói là vậy ý chính là ngươi đ·ã c·hết mà c·hết còn rất khó coi.”

Ý chỉ giờ hắn đã xuyên vào bộ truyện của chính hắn với thân phận là nhân vật mà hắn đã dành ba năm tâm huyết để viết ra, Trần Võ Sâm nhân vật chính của truyện.

“Đây là một loại ban thưởng cho đã duy trì luôn giữ vững lòng tin vào ngài sao ?”

Hắn trầm tư, hắn không biết nên nói sao, đôi mắt hắn đảo xuống nhìn chăm chú vào đôi bàn tay mờ ảo không giống có xác thịt, hắn cố tỉnh táo và chỉ có thể chấp nhận rằng mình thực sự đ·ã c·hết và đang có mặt ở đây chính là sự thực đó.”

"Nhưng Trần Võ Sâm tại sao ngươi không viết đoạn kết ? Ngươi có bị đần không ? Viết nốt một đoạn kết cho một câu chuyện thì có gì khó cơ chứ ? Sao lại phải đập vỡ máy tính, sao ngươi phải tự đày đọa mình như vậy ? Cũng chỉ là một truyện giải trí sao ngươi phải tỏ ra nghiêm túc như thế ?"

Hắn la lên, tiếng vang của hắn lan ra khắp đại điện. Thế nhưng điều khiến hắn bất ngờ là tiếng la của hắn rất có lực, âm rất trong, đây vốn là điều không thể vì từ lâu hắn gần như đã mất giọng vì đói, vì suy dinh dưỡng nên hơi hắn rất yếu và khàn đục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đây là . . .? Mơ ?" Hắn lẩm bẩm, giọng điệu ngờ vực pha chút mơ hồ.

Nữ Thần nói lập lờ, dường như không muốn kể quá chi tiết.

Nữ Thần tỏ ra sự khinh miệt trong lời nói, có khi chính Nữ Thần cũng đã quan sát con người quá lâu để nói vậy.

Nữ Thần lại không thấy khó chịu chút nào về điều đó, trái lại sau lớp hào quang sáng chói đó, Nữ Thần đã mở một nụ cười tuyệt đẹp.

" Có thể điều xấu thì nhiều nhưng các ngươi cũng có những mặt tốt và nếu được khai thác đúng cách thì có thể các ngươi sẽ đạt được những thành tích xứng đáng được Chư Thần công nhận."

Tuy nhiên . . .

Từng câu từng chữ vang ra từ Nữ Thần Hi Vọng như là ẩn chứa vô vàn Đại Đạo khác nhau. Nó khiến cho hắn nghe mà hàng ngàn cảm xúc, suy nghĩ trong đầu đua nhau xuất hiện tuy nhiên nó là không đủ nếu hắn muốn mượn đó để suy ra đoạn kết.

Lúc hắn tỉnh dậy, những tia nắng xuyên qua mái nhà tranh với cửa sổ thấp bé đã đánh thức hắn.

Thế nhưng trái ngược vơi sự lặng yên đó, hắn lại không cho như vậy.

Vẫn thái độ ương ngạch, kiên cường hắn la lên:

Nói đến đây cô gái đứng lên, phía sau nàng một trận đồ xuất hiện tản ra những hình thù kì lạ lan xa khắp đại điện nguy nga, thứ ánh sáng từ đó phát ra như trăm triệu ngôi sao đang ganh đua nhau toả ra ánh sáng chói mắt hết sức có thể khiến cho không ai có thể nhìn thẳng.

Cô gái hỏi dồn dập mà chả thèm để hắn phát biểu dù một lời thái độ mười phần bất mãn tra hỏi. Chỉ đến khi nói đến chán, mắt ngọc mày ngài mới hơi giãn ra, tư thái hơi buông lỏng ngả ra ghế triển lộ ra cảnh quan muôn phần mỹ mãn, kiệt tác phi nhân gian.

Với điều đó cô gái chỉ lặng yên thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Hoàng Hôn Chư Thần, Vận Mệnh Luân Hồi, cái ngươi theo đuổi lại không khả thi. Nó không tồn tại hà cớ gì ngươi cứ cố chấp tìm nó cơ chứ. Ngươi đúng thì được gì ? Ngươi có nhìn ra thì sao ? Ngươi chỉ là một phàm nhân tầm thường càng chỉ là một con kiến, một nhân vật mãi mãi chỉ trong hư cấu. Từ bỏ đi !"

Hắn muốn ngẩng đầu lên nhìn vào Nữ Thần Hi Vọng để tìm câu trả lời nhưng hắn không thể. Ngay khi hắn muốn nhìn vào tồn tại chói loà đó, Đại Đạo ngập tràn ùa vào linh hồn hắn nhiều tới mức khiến hắn không thể thở được và đầu đau như muốn nổ tung.

Điều này làm hắn không hiểu tại sao nhưng lại không thể chất vấn Nữ Thần được nên chỉ có thể nhận mệnh.

Cô gái nhìn vào hắn từ đầu tới cuối. Đôi mắt chiếu xạ ra hàng tỉ tinh quang như thấu được vạn vật, vạn sự, vạn biến thế nhưng ở lúc này cô gái có cảm xúc không hiểu mà đồng quan điểm với người đàn ông cô cho là phàm nhân thấp kém này.

"Vậy hãy theo ý nguyện của ngươi đi ! Sống cuộc sống mà ngươi mong muốn, tìm được thứ ngươi mong cầu, giải đáp thắc mắc mà ngươi luôn muốn biết. Trên hết hãy hoàn thiện mảnh ghép cuối cùng của tạo tác nhân gian do ngươi tạo ra."

Nói đến đây hắn khựng lại, đôi mắt thần thờ nhìn xa xăm lại mờ mịt như thể nhìn được điều gì đó nhưng rồi lại không nhìn thấy nữa. Có điều hắn muốn nói ra nhưng lại không chắc, nghĩ tiếp lại thấy không rõ nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chúc ngươi may mắn." Nói đến đây . . . Tiếng nói của Nữ Thần theo đó cũng dần nhỏ đi rồi lặng yên biến mất theo đó là khung cảnh xung quanh cũng dần trở thành hư ảo còn hắn thì dần lịm đi mà chìm trong giấc ngủ.

Trên giường bên cạnh hắn còn có một con gấu bông có khắc một biển tên: Trần Võ Sâm.

Dù vậy hắn cũng không thất vọng chỉ cúi gằm đầu xuống tiếp tục nói:

"Thưa Nữ Thần. Cả đời của ta từng giây từng phút đều cảm thấy không có ý nghĩa cho đến ba năm cuối đời ta c·hết trong thời điểm ta viết quyển truyện đầu tay cũng là cuối cùng Tu Tiên Thời Đại. Vậy nên ở đây ta có thật nhiều tiếc nuối có những chi tiết ta muốn chính mình đi sửa, có những thứ ta muốn chứng kiến. Và có những lúc ta thật muốn thay Trần Võ Sâm để thành hắn cũng là nhân vật chính đó để tự trải qua đi tìm được đáp án mà mình muốn."

"Không ! Không ! Không !"

Nữ Thần Hi Vọng nói rất ân cần, kĩ lưỡng bởi những điều ước luôn phải có sự thực tế chứ không điều đến nằm mơ còn không tưởng ra sao vậy ước gì ? Ước như nào ?”

"Ta không thích cái kết đó. Nó không đúng ! Nó không phải cái kết ta muốn, nó không phải cái kết mà Trần Võ Sâm sẽ có. Hắn xứng đáng hơn điều đó, Võ Sâm đã khổ nhiều rồi, hắn . . ."

Để có thể được ban cho một đặc ân tới đây để gặp Nữ Thần Hi Vọng, bất kì một phàm nhân nào cũng nằm mộng cũng muốn có một cơ hội, tuy nhiên đến được như nào và ra sao nó đã chỉ có trong truyền thuyết cho nên đâu ai biết phải ước sao ? Hắn cũng có chút mơ hồ không quyết định.

Hắn cố thử suy tưởng nhưng lại cụt ý chỉ có sự nhức đầu tới.

“Đúng nhưng không hoàn toàn chính xác. Ngươi rất có năng khiếu chỉ là đến c·hết ngươi vẫn không biết là gì nhưng giờ nó đã vô nghĩa cho kiếp trước của ngươi nên đừng tìm hiểu."

"Ài ! Vốn nói phàm nhân các ngươi chỉ giỏi tượng tượng và hoạt động nghệ thuật nhưng Chư Thần không tin. Họ còn nói ta các ngươi chỉ là đám đất sét khá thú vị. Ta vốn phản đối nhưng giờ thấy đúng hơn rồi, thậm chí có thể nói các ngươi là những cục đất sét rất hài hước.”

Hắn thành kính nói. Đây không phải hắn đang nịnh bợ mà chỉ đang thay cho những người không may mắn được diện kiến Thần Linh thực sự một sự hân hoan vui sướng khôn cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 2: Nữ thần và nguyện vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Vạn vật từ hư không ! Biến không thành có, biến có thành không ! Nghìn năm không đủ, nghìn vạn năm không đủ, ta đầu thai triệu triệu kiếp kiếm tìm câu trả lời cho nó."

Lời nói đanh thép, lời lẽ điên cuồng, đôi mắt chứa chan sự kiên cường bất khuất như tảng đá ngàn năm không đổi, ngang ngược và đầy cố chấp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Nữ thần và nguyện vọng.