Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117 Nguyễn Quang Sáng mời rượu
"À cậu ở đây có đồ uống gì không ?" Trần Võ Sâm hỏi.
Nghe tới đây Trần Võ Sâm đã nghĩ thông suốt rồi.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt những tiếng động lạ vang lên nhưng không phải tiếng mài dao mà là tiếng tiền ma sát với nhau.
Chỉ thấy lúc này Nguyễn Quang Sáng lại tiếp tục nói, đôi mắt hắn thoáng hiện lên vẻ mê luyến nhưng không phải đối với Trần Võ Sâm mà người đồng hành của hắn, Jun.
Trần Võ Sâm vò đầu bứt tai.
"Rời đi thì cũng dễ thôi nhưng tôi là người đưa cậu ta tới đây nên phải có trách nhiệm đưa về. Nếu cậu muốn tán tỉnh cô ấy thì cậu nên bắt đầu từ một cuộc trao đổi trò chuyện chung thì hơn."
"???" Trần Võ Sâm nghe mà giật mình. Hóa ra cái thằng này đánh chủ ý lên Jun thật.
"???" Nguyễn Quang Sáng đầy khó hiểu nhìn Trần Võ Sâm.
"Chỉ là tôi muốn cậu đi đâu đó rồi cho tôi với cô ấy không gian riêng thôi. Cậu làm được điều đó chứ ? Nếu được ngoài việc chúng ta sẽ thành bạn thân ra tôi sẽ cho cậu một số lượng Linh Thạch kếch xu. Cậu thấy thế nào ?" Nguyễn Quang Sáng tiếp tục tăng giá. Đúng là kẻ có tiền nên không biết tiếc của là gì.
Nói ra cũng là c·hết. Thiên Quỷ phái lúc nào cũng chỉ muốn ẩn núp sau màn. Lộ thông tin ra họ sẽ tìm tới g·iết người diệt khẩu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong thoáng chốc Trần Võ Sâm đã muốn nói ra thân phận của Jun nhưng vẫn phải kìm lại.
“Việc của cậu nhưng ảnh hưởng tới cái mạng nhỏ của tôi ! Giúp cậu lỡ cậu làm Jun giận Nữ Quỷ Herin tìm tới cửa cắt tiết cả tôi nữa thì sao ?”
"…" Trần Võ Sâm.
"Quả thật mày nể tao lắm a ! Nể tới nỗi giờ tao rất muốn kính cẩn lại mày rồi." Dứt lời trong mắt Trần Võ Sâm lộ ra sự hung ác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thực ra Trần Võ Sâm thấy thế cũng là bình thường. Lúc hắn tới đón Jun cũng vì vẻ lộng lẫy của cô trong bộ váy dạ hội mà không ngừng ngẩn ngơ. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu được dặm một chút phấn son nhẹ thôi cũng khiến người người phải mê mệt. Đó còn thêm dáng người mảnh khảnh cùng đôi chân dài trắng như bạch ngọc của cô cũng khiến người ta chìm đắm trong đó như thể đang ôm một viên kẹo dẻo mà không nỡ dời.
Tuy vậy nhìn mà mê mệt như kiểu này Trần Võ Sâm hay Jun cũng cảm thấy hắn hơi quá cho nên vẫn phải lên tiếng để hắn thôi nhìn chăm chú như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không có gì đâu ! Lòng thành của tôi thôi. Gia đình cậu hẳn phải rất khó khăn đúng không ?" Nguyễn Quang Sáng nói. Điều này không phải thông tin mật gì ở phòng hồ sơ thông tin đăng lên web của trường Trần Võ Sâm cũng có ghi chú như thế.
Suy đi tính lại Trần Võ Sâm thấy cuộc mua bán này không lời mà chỉ càng thêm lỗ nên đã từ chối, tiện khuyên Nguyễn Quang Sáng một vài câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả hai người theo Nguyễn Quang Sáng tiến vào bên trong biệt thự của hắn. Ở đây giờ đã đông kín người và đa phần là những học viên của Học Viện Nhân Tinh bởi năng lượng sung túc của họ tỏa ra khác hẳn người thường.
Tính sai một bước để Jun đi cùng giờ loạn hết cả bàn cờ. Không làm gì cũng c·hết mà làm gì cũng có rủi ro vậy phải sao đây ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"À ! Ở đây bọn tôi có Billionaire Vodka 2015, Macallan 64 Year Old In Lalique, Tequila Ley 925 Diamante và một số loại rượu khác. Cậu cần loại gì cứ nói ra chỗ tôi miễn không phải loại rẻ tiền thì đều có." Nguyễn Quang Sáng bá khí nói.
Trần Võ Sâm nghe hắn nói mà rất chói tai.
"Không rượu sao ? Ở đây bọn tôi cũng có nước hoa quả nhưng ai lại uống cái đó chứ ?" Nguyễn Quang Sáng khuôn mặt đầy ngờ vực quay ra nhìn Trần Võ Sâm lại nhìn Jun như thể muốn nói với hai người rằng hắn nói đúng phải không ?
Tuy đã có nghi ngờ nhưng Trần Võ Sâm không nghĩ Nguyễn Quang Sáng lại dám nói thẳng ra và còn đề nghị như một vụ mua bán với hắn luôn như thế.
"Cô ấy không phải một món hàng cậu biết chứ ?" Trần Võ Sâm cố bình tĩnh nói.
Hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi có cần làm như muốn uống thật vậy không ?
Trần Võ Sâm nghe hắn nói mà chỉ biết thở dài.
Đừng nói Nguyễn Quang Sáng đến Trần Võ Sâm cũng không dám làm gì mờ ám với Jun.
"Ồ được thôi không có vấn đề." Trần Võ Sâm cũng không từ chối.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm không hiểu là Nguyễn Quang Sáng tự nhiên nói thế là có mục đích gì ? Nào có ai muốn làm bạn tốt nhau mà như thế này ?
"Chỗ cậu không có gì khác ngoài rượu hả ?"Trần Võ Sâm hơi ngượng ngùng hỏi lại. Hắn hiện giờ ở trong thân xác một đứa trẻ mới 12 tuổi thôi. Rượu sao ? Thứ đó sẽ làm hắn vào tù mất."
"Cậu muốn nói gì ấy nhỉ." Trần Võ Sâm thuận miệng hỏi.
Lúc này cả hai tới một gian phòng khác, Trần Võ Sâm theo sự tò mò mà quan sát xung quanh. Đây quả thật là một phòng ngủ cho khách khá xa xỉ với toàn là lông thú quý ở khắp nơi, đi chân trần lên mà có cảm giác vô cùng mịn màng thoải mái từ lòng bàn chân truyền lên.
Nguyễn Quang Sáng cũng gật đầu không phản đối.
"À ! Trần Võ Sâm. Cậu rảnh chứ có thể qua bên kia chúng ta nói chuyện một chút được không ?" Nguyễn Quang Sáng rất thân thiết khoác vai Trần Võ Sâm niềm nở nói.
Trần Võ Sâm cũng để ý từ lúc vào trong nhà, Nguyễn Quang Sáng nhìn về phía Jun có phần hơi quá đáng.
"Hai cậu cứ ngồi đó đợi nhé. Sẽ xong ngay thôi." Nguyễn Quang Sáng nở một nụ cười hắn cho là đẹp trai lẫn phong độ nhất nói.
Ai ngờ Trần Võ Sâm với Jun lại mỉm cười thoải mái chấp nhận.
Đúng là người giàu rất thích flex a !
"Vậy cho bọn tôi hai ly nước hoa quả đi. Tôi uống dưa hấu, còn cậu Jun ? Cậu uống gì ?" Trần Võ Sâm lịch sự khom người hỏi Jun. Hắn thấy làm vậy sẽ tỏ ra sự trang trọng giống một quý ông nên hắn làm thế.
Nguyễn Quang Sáng nghe vậy cũng mới sực tỉnh, nhẹ giọng giới thiệu:
Tại sao hả ? Vì cô ấy có người sư phụ trâu bò quá mà ! Ai dám đụng cô ?
"Đây là . . . ?" Trần Võ Sâm không hiểu hỏi lại.
Lúc này Trần Võ Sâm thấy Nguyễn Quang Sáng lôi ra một sấp tiền dầy cộp đếm trước mặt hắn.
Nhưng đứng trước mỹ nhân, Nguyễn Quang Sáng không thể để mất hình tượng nên hắn vội lôi điện thoại ra nhắn tin cho quản gia chạy đi mua Dưa Hấu với Đu Đủ ngay lập tức.
Nói thật thì Trần Võ Sâm đã tiếp xúc với Jun một thời gian. Cô gái này là loại rất khó để tán tỉnh. Nếu như với cái tính thiếu gia ăn chơi này của Nguyễn Quang Sáng, cái Trần Võ Sâm sợ là Jun sẽ ra tay g·iết hắn mất. Lúc đó thì vô duyên vô cớ Trần Võ Sâm bị những thế lực sau lưng Nguyễn Quang Sáng t·ruy s·át rồi đổ thừa lên đầu hắn. Trong khi đó Jun người gây ra tất cả sẽ bị mọi người tảng lờ không thấy.
Jun nghe vậy cũng rất vui vẻ đáp. " Nước đu đủ đi."
Trần Võ Sâm nghĩ một lúc thấy thật vô kế khả thi. Hắn đúng không ngờ tới cái thằng thiếu gia nhà tài phiệt này vậy mà háo sắc thế.
"Tôi có một ý tuyệt vời này Trần Võ Sâm. Tôi thực sự muốn làm bạn tốt của cậu." Nguyễn Quang Sáng vừa nói vừa tiếp tục đếm tiền nhưng sau đó hắn cứ cảm thấy lấn cấn thế nào nên dúi thẳng tất cả số tiền đó vào tay Trần Võ Sâm trong sự sững sờ của hắn.
Trần Võ Sâm nghe mà giận rồi. Thế nhưng phần người tỉnh táo của Trần Võ Sâm bảo hắn nên nghĩ thấu đáo lại trước khi để cơn giận kiểm soát.
Thấy Trần Võ Sâm biểu hiện có chút kì lạ, Nguyễn Quang Sáng hơi khó chịu.
“Được hay không nói một lời ? Tôi không có kiên nhẫn ở đây mãi với cậu đâu. Hỏi thôi đã là nể mặt cậu lắm rồi.”
"Dưa Hấu, Đu Đủ ?" Nguyễn Quang Sáng có chút hoang mang không hiểu mà hỏi lại.
Nhưng Nguyễn Quang Sáng lại nghe thành Trần Võ Sâm từ chối hắn, điều này làm Nguyễn Quang Sáng có chút giận.
“Việc của tôi, cậu đừng quan tâm. Đồng ý cầm tiền rồi đi ra chỗ khác đi là được rồi.” Nguyễn Quang Sáng tỏ ra không kiên nhẫn nói.
"Là đàn ông với nhau tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Tôi thấy cô gái bên cậu rất xinh đẹp. Nếu như cậu nhường cô ấy cho tôi chúng ta sẽ là anh em xương máu."
Trần Võ Sâm rất cởi mở mà góp ý.
Trần Võ Sâm vẫn nhớ Nữ Quỷ Herin mà hắn viết là người rất bao che cho cấp dưới. Nói như vậy ý là Jun còn là cấp dưới thân ơi là tín của cổ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.