Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Trả thù
“Còn có thể vì gì nữa. Chắc chắn là Hoàng Triêu Thống đã cho hắn thứ gì đó rồi.”
Keng! Keng! Keng!
Do thể lực bị tiêu hao nên tốc độ phản ứng của Đại Thạch cũng giảm mạnh. Chuyện gì đến cũng phải đến, chỉ thấy ngay sau một nhát đao của Đại Thạch là một đòn của Hắc Vũ nhanh đến mức khiến cho Đại Thạch không kịp né đòn buộc phải nâng đao lên để đỡ.
Thiên Thu rùng mình một cái quay ra thì bắt gặp cái nhìn bất thiện của Thanh Hương.
Biến thái !
Hắc Vũ đương nhiên nhìn ra hành động này của Thanh Hương nhưng hắn cũng không bận tâm nhiều đến nàng. Đến cả hai tên bất nhập lưu trước mặt hắn còn có thể dễ dàng giải quyết nữa là. Một tên phàm nhân có thể gây sóng gió đến đâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói rồi Hắc vũ rút tay lại. Mất đi thứ níu giữ, cơ thể Đại Nguyên theo quán tính ngã ra đất. Hắn c·h·ế·t không nhắm mắt.
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi khiên Thanh Hương đứng hình mất vài giây. Nàng thật sự không đoán được hành động vừa rồi của Thiên Thu.
Hắc Vũ sử dụng v·ũ k·hí là một cặp nắm đấm gấu có màu bạc. Chúng rất nhỏ gọn nhưng kết hợp với nắm đấm của Hắc Vũ uy lực lại vô cùng kinh người, bằng chứng là thanh đao của Đại Thạch đã xuất hiện vô số vết lõm.
Thanh Hương hỏi Phương Đại Nguyên. Đáp án thì nàng cũng nghĩ ra rồi và không chỉ có một. Nàng mất công hỏi hắn là để kéo dài thời gian đợi Ngô Tuấn trở về. Nhưng kế hoạch của nàng không suôn sẻ mấy.
“Tên…Tên ngốc nà…”
“Chính vì vậy vì ước mơ của ta các ngươi đi chế…Hự!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ha…Ha…Ngươi thật là đen đủi, ở cái Đại Vũ thôn này có bao nhiêu chỗ ngươi không ở lại chạy đến chỗ này ! Đằng nào hôm nay ta cũng phải c·h·ế·t rồi, có ngươi đi cùng bầu bạn cũng không tệ. Cả tiểu cô nương này nữa tuổi còn nhỏ mà đã nét không tệ rồi. Hắc Hắc !”
Khói bụi dần tán ra, thân hình của Đại Thạch dần hiện rõ trở lại. Hắn chính đang cắm thanh đao của mình xuống đất, gồng mình cố gắng nhấc bản thân dậy.
Hắc Vũ không trả lời, Đại Nguyên cũng không để ý nhiều.
Do vũ khí đã bị tổn hại một chút nên lực lượng trên từng nhát đao của Đại Thạch đã giảm đi ít nhiều. Còn lực đạo trên từng quyền của Hắc Vũ thì vẫn giữ nguyên. Hai nguyên nhân trên khiên cho thể lực của Đại Thạch tiêu hao rất nhanh.
Khói bụi dần tán đi thu vào tầm mắt hắn là hai gương mặt vừa lạ vừa quen.
Phốc!
“Hắc hắc. Lúc về ngài phiền ngài nhấc lên công lao của ta với Hoàng đại nhân! “
“Ngươi…Ngươi làm gì ?”
“Ừm, đúng như ngươi nói.”
“Là ngươi ?”
Biết chắc mạng mình khó giữ, Đại Nguyên dùng hết toàn bộ phần sức lực còn lại của mình để hỏi Hắc Vũ lý do. Nhưng đáp lại hắn chỉ là một câu nói lạnh lùng:
Sức lực hắn không còn nhiều hắn chỉ có thể ngẩng đầu dậy để quan sát kẻ địch trước mắt. Dù hắn biết như vậy cũng chẳng để làm gì, sức mạnh của cả hai quá chênh lệch, nhưng hắn vẫn phải thử làm cái gì đó.
Trong lúc Thanh Hương đang suy nghĩ thì đột nhiên Thiên Thu đứng bật dậy, ánh mắt gắt gao nhìn lấy Đại Thạch
“Đúng như ta nói chứ Hắc Vũ đại nhân! Ở đây ngoài tên thanh niên kia ra không ai là đối thủ của ngài.”
Rầm ! Rầm !
Ga…A…A…A!!!
“Tại vì ngươi đã biết quá nhiều !”
Nghe thấy Thiên Thu nói mặt Thanh Hương đen lại. Ánh mắt nàng tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Thiên Thu. Trong đầu nàng chửi loạn cả lên.
Còn chưa kịp kết thúc câu, lồng ngực của Đại Nguyên đã bị một cánh tay đâm xuyên qua. Là tay của Hắc Vũ !
“Gì vậy ?”
Ánh mắt của Đại Nguyên lộ ra sự điên cuồng. Hắn nói ra hết nỗi niềm trong lòng. Sự uất ức, sự tủi nhục mà hắn phải chịu đựng mấy chục năm nay tất cả đề được bộ phát ra ngoài
Câu quát của Thanh Hương bị chặt đứt bởi Hắc Vũ.
Đáp lại sự khinh bỉ của Hắc Vũ, Thiên Thu vẫn trấn tĩnh đến lạ lùng. Hắn nắm đấm lại chìa ngón tay cái ra, khuỷu tay co lại chỉ về phía sau.
“Các ngươi thức thời thì giơ tay chịu trói đi, ta sẽ cho các ngươi một cái c·h·ế·t thống khoái.”
Đúng vậy! Nói tiếp đi!
Nội tâm Thanh Hương cảm thấy thả lỏng phần nào bởi vì kế hoạch của nàng đã có khởi sắc. Chỉ cần tiếp tục câu giờ thế này đợi Ngô Tuấn trở về là được rồi. Nhưng đời không như là mơ.
Ngay sau câu nói đó của Thiên Thu, Đại Thạch bất động từ bất giờ bỗng dần dần đứng dậy, từng tia sát khí len lỏi chui ra khỏi cơ thể. Người hắn nổi lên từng đường gân xanh trông rất cổ quái. Mắt hắn xuất hiện từng tia máu, ánh mắt hiện lên vẻ tà ác găm chặt lấy Hắc Vũ. Đồng thời hắn ngửa mặt lên trời gào thét.
“Tên đó nói đúng đấy! Các ngươi có biết ngày xưa ta đã phải học hành vất vả đến thế nào không? Vất vả lắm mới đỗ trạng nguyên vậy mà lại điều ta về làm quan của cái thôn rách nát này. Ta không phục! Tài năng của ta không thể bị hoang phí ở cái chốn khỉ ho cò gáy này được! Ta phải trèo lên vị trí cao hơn để tất cả những kẻ từng coi thường phải thần phục dưới trướng ta !”
Đáp lại hắn chỉ là câu trả lời lạnh nhạt của Thiên Thu.
“Ê, cái ánh mắt đó sao? Ê, trả lời ta !”
Nhận thấy ánh mắt bất thiện của Thiên Thu, Đại Thạch chất vấn hắn. Nhưng đáp lại hắn vẫn chỉ là cái nhìn sắc bén của Thiên Thu.
“Không ngờ ở đây vẫn còn mấy con chuột nhắt !”
“Nếu như thêm hắn thì sao ?”
Hắn nôn ra một ngụm máu, thân hình hắn xụi lơ gục xuống đất. Hắn sắp đạt tới giới hạn rồi !
“Vậy là Hoàng Triêu Thống hứa với ngươi sẽ giúp ngươi có được chức vị ngươi mong muốn đúng không ?”
Nhưng đáp lại hắn chỉ là nụ cười lạnh của Thiên Thu.
Tên não heo!
Chứng kiến cảnh vừa rồi Thanh Hương cảm thấy ngoài ý muốn, vốn là muốn câu giờ đợi Ngô Tuấn trở lại nhưng mọi việc trở nên như vậy thì kế hoạch này coi như bỏ.
Phốc!
“Không có gì. “ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Rất xin lỗi. Ta không dự định c·h·ế·t vào ngày hôm nay đâu !”
Không từ bỏ ý định ban đầu, Thanh Hương tiếp tục đặt câu hỏi cho hắn với mục đich câu được càng nhiều thời gian càng tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ý nghĩ đó ngay lập tức nảy ra trong đầu Thanh Hương nhưng nàng rất nhanh chóng ổn định lại tâm tình suy nghĩ đối sách.
Nghe vậy mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng Thiên Thu vẫn không để ý đến nàng nữa mà tập trung vào hai kẻ đang ở trước mặt.
Đại Thạch lại nôn ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch. Khó khăn quay đầu lại chấn vấn Thiên Thu.
Đại Thạch nhìn thấy Thiên Thu thì vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ lại gặp Thiên Thu trong hoàn cảnh này.
“Hắc Vũ đại nhân…Tạ…Tại sao ?”
“Tại sao ngươi làm vậy ?”
“Đúng vậy! Hoàng đại nhân đã hứa với ta chỉ cần ta làm theo lệnh của hắn thì ta sẽ đạt được điều ta mong muốn.”
Chương 17: Trả thù
Bụp !
Đại Thạch nhìn lấy bọn người Thiên Thu nở nụ cười tà ác.
Trong lúc Thanh Hương thầm than thì Hắc Vũ bước qua xác Đại Nguyên tiến dần về phía ba người kia.
Nhận thấy đã bị phát hiện Thanh Hương liền đút tay vào chiếc túi mà nàng đeo ở hông, tùy thời đều có thể ứng chiến.
Đột nhiên Thiên Thu vận sức bắn đi, ngay lập tức xuất hiện ở bên phải Đại Thạch. Sau đó đá một cước toàn lực vào phía bụng dưới bên phải của hắn.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, theo sau đó là tiếng va đập kèm theo sự sụp đổ của hàng loạt bức tường nhà bếp.
Áo của hắn bị phá hủy để lộ phần thân trên chằng chịt vết sẹo đã lành, bên cạnh đó là hàng loạt những vết bầm tím trông hết sức đáng sợ. Có thể thấy được tình trạng của hắn hết sức thê thảm.
Làm sao để trốn bây giờ? Lợi dụng tên trước mắt này? Trông hắn cũng không phải hạng tốt lành gì, có lên hợp tác với hắn không đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Keng !
Tiếng kim loại v·a c·hạm liên tục vang lên. Đại Thạch chém ra vô số nhát đao nhưng tất cả đều bị Hắc Vũ đỡ được.
“Đừng nói mấy lời thừa thãi nữa. Một mình ngươi với con bé phàm nhân kia thì làm được gì chứ ?”
Nhìn thấy dáng vẻ ngạo mạn của Thiên Thu, Hắc Vũ đứng khựng lại. Mang theo vẻ khinh bỉ hắn nhìn lấy Thiên Thu:
“Trả thù !”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.