Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Ta có manh mối!
Thanh Hương nghe vậy thì một mặt vui mừng thúc giục Ngô Tuấn.
Thiên Thu hừ lạnh nhìn cô bé nói với giọng mỉa mai.
“Tiểu thư à, ta cảm thấy hắn thật sự muốn nói gì đó. Hay để ta bỏ giẻ lau ra nghe thử xem hắn nói gì. Người yên tâm nếu hắn dám mắng tiểu thư thì ta sẽ cắt lưỡi hắn!”
Nghe vậy Thiên Thu gật đầu lia lịa.
Ngô Tuấn vẫn tiếp tục dỗ dành Thanh Hương.
Trông giống con cáo? Không phải đấy chứ? Trùng hợp vậy sao?
“Vậy ngươi có biết hình dạng của con hồ ly đó như thế nào không?”
Thiên Thu lại tiếp tục quay sang mắng cô bé kia.
“Tiểu Thư…”
“Ngươi có biết ở cái vùng này có bao nhiêu con cáo không? Thế này thì đến bao giờ mới tìm được con hồ ly đó?”
Ngô Tuấn chú ý đến biểu cảm của Thiên Thu bèn nói ra.
“Ngô Tuấn làm cho hắn im lặng đi”
Tốc độ của Ngô Tuấn quá nhanh khiến Thiên Thu cảm thấy choáng váng. Ngay sau khi cô bé kia lên tiếng là tên thanh niên này đã xuất hiện bên cạnh hắn. Lúc nhận ra thì toàn thân hắn đã bị trói chặt lại không cách nào di chuyển được.
“Ách. Chuyện này…Cứ tìm…Từ từ…thôi!”
Ngô Tuấn một mặt cười khổ hỏi lại Thanh Hương.
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên mắt hắn sáng lên như ngộ ra điều gì.
“Không phải đã nói khi xong việc sẽ dẫn cô đi ăn bánh bao sao! Thanh Hương à chịu khó chờ một thời gian đi, được không?”
“Ưm! Ưm!”
“Ưm! Ưm!”
“Bánh bao!”
“Đáng đời, ai bảo ngươi mắng ta làm gì”
“Chỉ là vài cái bánh bao thôi mà! Phủ của ta còn có bao nhiêu món ngon đây, để xong việc ta dẫn cô đi ăn”
Thiên Thu cũng hoàn toàn không để ý đến lời họ nói. Hắn hiện tại đang suy nghĩ đến một chi tiết trong cuộc nói chuyện của họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được tiểu thư! Cô chịu khó chờ một khoảng thời gian đi có được không?”
“Ra ngoài phải gọi ta là tiểu thư”
Cô bé trả lời ngập ngừng, vừa nói vừa đánh mắt sang chỗ khác.
“Tuân lệnh!”
Bên trong phủ nha.
Ngay lập tức trên tay ngô tuấn xuất hiện một tấm giẻ không biết lấy từ đâu. Hắn cúi người xuống rồi nhét tấm giẻ vào miệng Thiên Thu.
Ngô Tuấn ra sức khuyên giải.
Đây là một căn phòng nhỏ, hai bên là hai hàng cột gỗ nhỏ. Đối diện cửa vào là một bộ bàn ghế, trên bàn còn có một bộ ấm chén.
“Thả ta ra! Thả ta ra! Tên cướp đáng c·h·ế·t!”
Thiên Thu chỉ kịp kêu lên mấy tiếng sau đó liền bị nhét giẻ vào mồm.
Bị nhét giẻ vào mồm Thiên Thu vẫn tiếp tục phát ra tiếng kêu ú ớ. Không nói cũng biết đó là hắn đang tiếp tục mắng cô bé kia.
Ngô Tuấn cười khổ đáp lại Thanh Hương.
Bịch!
“Ngươi tốt nhất nghĩ cho kĩ trước khi nói. Nếu không…Hừ, cái lưỡi này của ngươi cũng không cần nữa rồi”
“Mà ngươi điều tra về cái gì vậy?”
Thiên Thu điên cuồng dãy giụa, toàn thân hắn ngọ nguậy trông như con sâu đo. Miệng hắn thì liên tục kêu lên nhưng tiếng ú ớ.
Ngay lập tức Thiên Thu bị Ngô Tuấn khiêng ở trên vai sau đó chạy vào trong phủ nha. Cô bé cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Ngô Tuấn và Thanh Hương đang cãi nhau thì bỗng dừng lại, đồng loạt nhìn sang tên thanh niên đang giãy giụa kia.
“Ài. Mặc kệ hắn đi, chắc lại đang nói ta thôi!”
Thấy thái độ của Thiên Thu như vậy lúc này Ngô Tuấn mới lấy miếng giẻ từ miệng của Thiên Thu ra.
Ngay lập tức Ngô Tuấn xuất hiện bên cạnh Thiên Thu. Trên tay cầm một sợi dây thừng không biết mới lấy từ đâu.
Thanh Hương tiếp tục nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Tuấn ném Thiên Thu xuống đất một cách thô bạo.
“Thật sao! Vậy ngươi mau đi điều tra đi.”
“Tùy tiện đi.”
Thiên Thu kêu lên một tiếng đau điếng.
Cô bé bĩu môi một mặt tức giận quay sang một bên.
“Nghe nói hồ ly nhất tộc khi ở tuổi ấu niên thường có lông màu nâu hoặc màu đen, ngoại hình trông giống con cáo hơn là hồ ly”
Đến lúc này Thanh Hương mới nhớ đến sự hiện diện của Thiên Thu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hứ! Phải chờ đến bao giờ đây? Ngươi cũng đâu có manh mối gì thế thì ta biết chờ đến bao giờ? Có khi ta già rồi vẫn chưa được đi ăn bánh bao.”
Thanh Hương lại tiếp tục hỏi.
“Chỉ thế thôi?”
…
Cô bé thấy Thiên Thu bị vậy thì rất hả dạ còn lè lưỡi trêu tức hắn thêm.
“Ngươi đang đùa ta đúng không? Thế này thì đến bao giờ mới xong? Còn bánh bao của ta thì sao?”
“Tiểu thư à, hình như hắn không nói người đâu.”
Nghe vậy Ngô Tuấn nhanh chóng ngồi xuống định bỏ miếng giẻ lau ra cho Thiên Thu. Trước khi bỏ miếng giẻ ra hắn còn nói ra một câu đe dọa.
Nghe Thanh Hương nói như vậy Thiên Thu ra sức lắc đầu biểu thì không phải.
Phủ nha là một căn phòng bên trong thôn nha, là nơi quan thôn nghỉ ngơi hay tiếp khách.
Một người dỗ, một người dỗi. Hai người nói chuyện một hồi lâu hoàn toàn quên đi sự hiện diện của tên thanh niên đang nằm dưới đất kia.
“Nè Ngô Tuấn, chúng ta còn phải ở lại đây đến bao giờ? Ta muốn đi ăn bánh bao!”
“Nhanh! Nhanh đem hắn vào bên trong!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 11: Ta có manh mối!
Ngô Tuấn thấy Thiên Thu như vậy bèn khuyên giải Thanh Hương (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu Thư biết hồ ly nhất tộc không?”
“Chỉ thế thôi.”
“Là yêu tộc ở cực nam đúng không?”
Thấy tình thế không ổn cô bé nhanh chóng ra lệnh.
“A! Đau quá!”
“ Đúng đúng đúng. Là ta sai rồi được chưa?”
“Ách, tiểu thư à cô nhất quyết đòi đi theo ta mà không biết ta làm nhiệm vụ gì là sao?”
“Hứ. Đâu chỉ có quen, cô ta còn cướp lấy bánh bao của ta nữa kìa!”
Nghe thấy lời Thiên Thu nói cô bé chỉ tay vào hắn quay sang ra lệnh cho người thanh niên.
“Ngươi quen hắn?”
“Ta muốn ăn bánh bao!”
Thanh Hương nghe thấy Ngô Tuấn nói thế cũng chẳng suy nghĩ nhiều cho rằng Thiên Thu lại đang mắng mình.
“Đúng vậy. Nhưng khác với những bộ tôc khác, họ đã lập thỏa thuận đình chiến với nhân tộc. Họ không xâm phạm ta, ta không xâm phạm họ. Chuyện là một thành viên thuộc tộc họ mới mất tích. Sau khi họ điều tra thì dấu vết dẫn tới lãnh địa của nhân tộc. Vì hiệp định đình chiến nên họ không thể tiến sâu thêm. Chính vì vậy họ phó thác Sát Yêu ti đi tìm tung tích tộc nhân của họ. Nhiệm vụ của ta là đi tìm manh mối về con hồ ly bị mất tích kia, khi điều tra thì dấu vết dẫn đến cái thôn này thì mất, khả năng là con hồ ly đó đang trốn ở đây ”
“Ta có manh mối về con hồ ly đó!”
Không thèm tiếp tục để ý đến Thiên Thu cô bé quay sang nhìn Ngô Tuấn với vẻ nũng nịu.
…
Thôn nha, đại sảnh.
“Ta không thích! Mấy món đó ta ăn chán rồi! Ta muốn ăn bánh bao!”
Phụt! Phụt!
Để lại tất cả mọi người ở đại sảnh một mặt mộng bức.
Thiên Thu nhổ mấy bãi nước bọt trong miệng đi sau đó nhìn về phía Thanh Hương nói.
“Hứ. Ta chỉ là không muốn ở trong phủ cho nên ông nội mới sai ngươi dẫn ta đi cũng thôi. Ở đâu ra cái chuyện ta nhất quyết đòi đi theo ngươi?”
Thanh Hương tùy ý nói ra một câu.
Người thanh niên quay sang hỏi cô bé.
“Trả lời ta. Rốt cuộc ngươi cần điều tra thứ gì?”
“Hứ, loại người này làm gì nói được câu gì tốt đẹp chư! Cứ kệ hắn đi”
Ngô Tuấn một mặt khó xử cố gắng dỗ dành cô bé.
Thiên Thu nằm bệt ra sàn, cố gắng giãy giụa để cởi dây trói ra. Nhưng sợi dây được buộc quá chặt hắn không thể cởi ra được, bất lực hắn bắt đầu mắng cô bé.
“Tiểu Thư, hình như hắn đang muốn nói gì đó!”
“Ách! Quên mất còn có hắn ở đây”
“Đâu…Đâu có”
“Ngô Tuấn bắt hắn lại”
“Tiểu…”
“Ây! Cô chịu khó một thời gian đi! Để ta điều tra một thời gian xem có phát hiện gì không. Nếu không ta lập tức dẫn cô đi ăn bánh bao”
Thiên Thu thấy cô bé như vậy thì cảm thấy bất lực, hắn chỉ đành giãy giụa thi thoảng miệng phát ra tiếng ú ớ.
“Tên cướp c·h·ế·t tiệt! Dám làm ta như vậy! Ta nhất định không tha cho ngươi đâu!”
Nghe vậy Thiên Thu cảm thấy muốn khóc.
Cô bé tiếp tục ra lệnh.
Tiểu thư ơi tha cho ta đi, ta thât sự có điều muốn nói mà!
“Vậy thì dễ dàng quá rồi, chỉ cần tìm từng nhà trong thôn này thôi. Dù sao cái thôn này cũng nhỏ mà!”
“Ê Ê! Ngươi làm gì đó? Cái giẻ này có sạch không vậy? A!”
“Đúng vậy đó là lý do tại sao chúng ta lại tới tìm quan phủ, để nhờ họ giúp đỡ”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.