Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43 Ta làm việc đều lấy chữ chắc làm đầu.
Cảm giác giống như câu hỏi có chút thiếu, Hạ Ngưng Tuyết lại vội vàng nói thêm: “Chỉ cần huynh gặp phải nguy hiểm, sư tôn huynh sẽ lập tức xuất hiện sao?”
Một mình muội c·h·ế·t đi có thể giải quyết được ổn thỏa sao?
Hạ Ngưng Tuyết lúc này thì đang chìm đắm trong lòng ngực ấm áp của Lâm Tuyệt, cho nên cũng không có phát hiện cái gì khác thường.
Lâm Tuyệt bắt đầu chìm đắm nghe và cảm nhận bên trong lời nói ý tứ.
Lâm Tuyệt đương nhiên sẽ không muốn như vậy.
Cho nên không có bởi vì cơ thể hư thoát mà ngã quỵ.
Nay lại trợn lên phá lệ to tròn.
Nàng tay nhỏ nắm chặt góc áo, không hiểu vì sao Lâm Tuyệt lại đột ngột hỏi như vậy, nhưng vẫn là hướng Lâm Tuyệt trả lời bằng cách lắc lắc đầu.
Hạ Ngưng Tuyết có chút nao núng, đôi mắt ngập nước bởi vì khóc mà trở nên đỏ hoe.
Lâm Tuyệt đột nhiên làm ra một bộ phiền muộn, đối với Hạ Ngưng Tuyết nói nói.
Để hắn chỉ có thể nhìn xem mà không làm được gì.
Nói nói, Hạ Ngưng Tuyết lại tiếp tục một lần nữa xác nhận: “Sư tôn của huynh chắc chắn sẽ xuất hiện đúng chứ? Không cho phép gạt muội a!”
Câu hỏi đơn giản nhẹ nhàng.
“Vậy muội cảm thấy ta rất dễ bị bắt nạt sao?” Lâm Tuyệt đơn giản hỏi ngược lại một câu.
“Huynh, huynh tại sao lại có thể nói vậy! Bọn họ có cường giả hóa thần kỳ tọa trấn a, tông chủ Âu Dương Hạo cũng mới chỉ là nguyên anh kỳ mà thôi, nếu như không phải sợ Vương tiền bối, bọn hắn...bọn hắn...”
Bởi vậy, nàng không hề do dự lên tiếng ngăn cản: “Không, không được! Không muốn! Không muôn mang theo Thường Nguyệt phong chủ có được hay không? Muội...để muội mang huynh đi tìm ma môn có được hay không...?”
Nắm thật chặt tay của Lâm Tuyệt, nàng hiện tại mặc dù căng thẳng đã vơi đi không ít, nhưng lo lắng vẫn là không có suy giảm.
Đồng dạng, hắn có thể cảm giác được nhịp tim này ấy vậy mà giống như là một cá thể, có thể có riêng cho mình linh tính.
“Đương nhiên, hắn chỉ có duy nhất một tên đồ đệ là ta, hắn cũng sẽ không lấy tính mạng của ta ra đùa a!” Lâm Tuyệt một bộ đương nhiên nói.
Hắn có thể nghe đến rõ ràng nhịp tim của Hạ Ngưng Tuyết đang không ngừng thổn thức.
Giá như thời gian có thể ngừng chuyển liền tốt, như vậy muội có thể mãi mãi chậm rãi chậm rãi ôm lấy huynh... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu không muội giúp ta tham mưu một chút?”
Ta đây nói cho muội một cái bí mật nho nhỏ, sư tôn của ta nói, chỉ khi nào ta gặp phải nguy hiểm thì mới chịu xuất hiện trợ giúp ta.
Nhưng Hạ Ngưng Tuyết nghe vào không hiểu sao cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Lâm Tuyệt vươn tay sờ lấy đầu nhỏ của nàng, mĩm cười nói: “Đương nhiên là đối với ma môn có chút thất vọng chứ sao! Những năm qua nhìn đến bọn hắn hoành hành ngang ngược, ta còn tưởng rằng có chỗ dựa là đại thừa kỳ cường giả, ai dè...cũng chỉ có vậy, ài!”
Lời nói xuất phát từ nội tâm của Hạ Ngưng Tuyết để cho Lâm Tuyệt thoáng trở nên mơ hồ.
Hô!
Bên trong ký ức chính là phân cảnh mà Hạ Ngưng Tuyết cùng với tên ma môn kia đối thoại.
Mặt kệ có phải hay không là vì nhiệm vụ, chuyện này Lâm Tuyệt quản định!
Nếu như ta không gặp phải nguy hiểm, lão nhân gia ông ta biết cả đời cũng sẽ không chịu xuất hiện a!
【Sư huynh, thật sự có lỗi với, muội cũng không muốn dối gạt huynh, chỉ là muội rất sợ...rất sợ huynh ghét bỏ ta...
Hạ Ngưng Tuyết lúc này có chút do dự muốn nói lại không thể mở miệng.
Chỉ là sau khi muội đi rồi, vậy làm sao mới có thể nhắc nhở cho sư huynh đây...】
Tâm tình chập chờn để nàng không biết phải làm sao đối diện với Lâm Tuyệt, khẽ cắn lấy môi mềm theo bản năng gật gật đầu.
Lấy lại tinh thần.
Nhưng nếu nói thẳng ra như vậy, lấy tính cách của Hạ Ngưng Tuyết, nàng chắc chắn sẽ bởi vì lo lắng cho hắn mà không đồng ý mang hắn ra ngoài.
Hắn vội vàng thu hồi lại thần thông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng may, lúc này hắn và Hạ Ngưng Tuyết đang ôm cùng một chỗ.
Hạ Ngưng Tuyết thoáng chốc không biết trả lời thế nào.
Nàng thận trọng dò hỏi: “Huynh...huynh nói là thật chứ?”
“Muội cũng biết rằng sư tôn ta là ai a, tuy rằng có chút không muốn nói, nhưng Vương Tiêu Dao đích xác là sư tôn của ta.
Thấy vậy, Hạ Ngưng Tuyết không khỏi tò mò, mở miệng hỏi.
Mặc dù Lâm Tuyệt lời nói nghe khá nhỏ, nhưng Hạ Ngưng Tuyết đều có thể nghe rõ ràng.
Sau đó liền lặng lẽ rời đi không từ biệt.
Lâm Tuyệt nhìn nàng bộ dạng vừa ngốc vừa manh không khỏi bật cười, đưa tay lên gõ nàng đầu nhỏ.
Kỳ thật, hắn hiện tại cũng có thể bắt ép nàng nói ra sự thật, sau đó dẫn hắn đi gặp lũ ma môn kia.
Chương 43 Ta làm việc đều lấy chữ chắc làm đầu.
Lâm Tuyệt có chút tò mò về vị bà bà trong lời nói của Hạ Ngưng Tuyết.
Phát động 《Đọc Tâm Thuật》 Lâm Tuyệt cảm giác xung quanh âm thanh giống như lâm vào hoàn toàn tĩnh lặng.
Ma môn đây là muốn lợi dụng bà bà của nàng để ép buộc Hạ Ngưng Tuyết hại hắn a!
Lâm Tuyệt tiếp tục tập trung toàn bộ tinh thần lực, muốn nghe đến rõ ràng nội tâm nàng thực hư cùng mong muốn.
Lâm Tuyệt nhìn nàng bộ dạng vô cùng đáng thương, nhưng hiện tại hắn không có thời giờ cùng nàng âu yếm.
Ta thật đang rầu rĩ không biết phải làm như thế nào mới có thể đưa thân vào nguy hiểm đây!
“Thế nào? Muội nghĩ ra cách giúp ta sao?” Lâm Tuyệt làm ra vẻ trông mong nhìn nàng.
Khẽ hấp lấy một hơi, Lâm Tuyệt tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: “Ma môn có cường giả Đại thừa kỳ tọa trấn sao?”
Hơn nữa, nếu như thật dẫn hắn ra, trong lòng nàng cũng sẽ mãi mãi đè lấy một tảng đá.
Hạ Ngưng Tuyết ngốc manh ngốc manh lắc đầu: “Muội...muội không muốn thấy huynh bị bắt nạt.”
Ngược lại, lấy đầu óc của nàng hiện tại, nghĩ cũng sẽ nghĩ không ra.
Sư huynh của nàng không phải loại yếu kém, không phải Đại Thừa Kỳ liền muốn động đến hắn là không có khả năng!
Muội không muốn làm kẻ bất hiếu, càng không muốn phụ lòng huynh.
Âm thầm quyết định, Lâm Tuyệt lúc này lại mở miệng lầm bầm nói: “Thôi được rồi, chính ta xông thẳng vào ma môn gây sự đi, Thường Nguyệt tiên tử có lẽ sẽ rất vui vẻ giúp ta a!”
Nói nhiều như vậy, là để nàng cảm thấy dẫn dụ hắn ra không phải là gánh nặng, mà chính là đang hướng hắn lập công.
Kỳ thật, Lâm Tuyệt biết rõ ma môn cường giả đỉnh cao cũng tại hóa thần kỳ mà thôi.
Chỉ là muội thật sự không biết phải nói với huynh như thế nào, rằng việc muội xuất thân từ ma môn.
Hạ Ngưng Tuyết sau khi nghe Lâm Tuyệt nói như vậy, nàng sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi khá hơn.
Ma môn?
Nhưng đột nhiên Lâm Tuyệt lại nhắc đến ma môn, rồi hỏi những câu hỏi để nàng thật khó lý giải.
Nàng đôi mắt to ngập nước, vốn dĩ bởi vì đẫm lệ mà trở nên nhập nhòe.
Để nàng không có cảm thấy khó xử.
Sau ngày hôm nay sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa...
“Huynh thế nào?”
Lâm Tuyệt ôn nhu sờ lên đầu của nàng, hòa ái nói: “Yên tâm đi, ta làm việc tất cả đều là một chữ chắc, không nắm chắc vậy đó còn không phải ta!”
“Cái này ngốc ngốc cô nương, về sau phải thật tốt dạy dỗ nàng lại mới được!”
Sư muội muốn tự sát?
“Ngưng Tuyết, muội tin tưởng ta sao?”
Hắn dời bàn tay ra khỏi mông của Hạ Ngưng Tuyết, sau đó đặt lên bả vai của nàng, chậm rãi đẩy nàng ra ôn nhu nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng mà chẳng phải huynh nói sư tôn của huynh ngài ấy hiện không tại sao?”
Hơn hết, hắn muốn để cho Hạ Ngưng Tuyết ở trong lòng lưu lại ấn tượng, đối với hắn càng có thêm lực lượng cùng tự tin.
Bọn hắn dùng bà bà uy h·i·ế·p muội, muốn muội dẫn dụ huynh rời khỏi tông môn, nhưng làm sao mà muội có thể làm ra chuyện đó được a. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỳ thật, nàng nội tâm lúc này vô cùng căng thẳng.
Hạ Ngưng Tuyết nói đến đây liền ngừng, nhưng trong âm thanh rõ ràng mang theo không nhỏ kích động cùng lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa, chuyện này còn dính líu đến hắn.
Không nghĩ đến, chuyên chú sử dụng thần thông, Lâm Tuyệt lại có thể từ bên trong nội tâm của nàng nhìn ra được một đoạn ký ức.
Đang muốn tiếp tục dò xét thực hư thì Lâm Tuyệt cảm giác được cơ thể có chút thoát lực.
Cái gì bà bà?
Hạ Ngưng Tuyết chớp đôi mắt to dò hỏi, nàng cũng không biết bắt đầu tư đâu mà câu chuyện lại nói về vấn đề này.
Nhưng cuối cùng mộng cảnh cũng chỉ là mộng cảnh.
Hắn cũng rõ ràng được phần nào tình huống.
Nàng chỉ muốn im lặng tham lam chiếm hữu lấy Lâm Tuyệt.
Chứng kiến hết thảy, Lâm Tuyệt thật muốn đi lên nện cho tên ma môn kia một trận.
Lâm Tuyệt thấy vậy trong lòng không khỏi bắt đắc dĩ.
Lâm Tuyệt giả vờ thở phào lấy một hơi.
Đối với cái này, Lâm Tuyệt làm sao có thể thờ ơ.
Muội cảm thấy ta lưng dựa sư tôn còn có thể bị bọn ma môn cái lũ nhãi nhép kia bắt nạt?”
Cân nhắc một hồi, Hạ Ngưng Tuyết lại mở miệng nói: “Xông...xông vào ma môn quá nguy hiểm, lân cận, lân cận đây có căn cứ địa của ma môn, nơi đó thực lực cao nhất giống như cũng chỉ có kim đan kỳ, huynh thấy được chứ?”
Cũng đúng như Lâm Tuyệt suy đoán.
“Hắn không tại nhưng mà pháp bảo của hắn tại, hắn không tại nhưng d·â·m uy...khụ khụ hung uy của hắn tại a!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.