Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Giáp Ất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 321: Ăn c·h·ế·t người
Tống Tân Đồng đi hai bước, lại nghĩ tới nơi này chính là địa bàn của Giang Minh Chiêu, quay đầu nói với Dương Thụ: “Đi mời quản sự bến tàu đi theo.”
Tống Tân Đồng giơ tay lên, ra hiệu mọi người im lặng: “Ai nói với ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Pen: Từ chương này sẽ là nhiều chương phiền lòng, mình sợ mọi người sẽ ức chế nên sẽ đăng một mạch cho tới đoạn hết muốn chửi (vì sự thật là mình đã khẩu nghiệp hơi bị nhiều khi làm)
Chương 321: Ăn c·h·ế·t người
“Đúng vậy a, mọi người chúng ta cũng không có làm loại chuyện ác độc này.”
Nhanh như vậy? Tống Tân Đồng nhíu mày: “Các ngươi về thôn gọi ta lúc nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, quá lòng dạ hiểm độc, cũng dám hạ độc…”
Tống Tân Đồng giương mắt nhìn lại ngoài cửa, thấy Dương Thụ đầu đầy mồ hôi lo lắng đứng ở cửa, vội hỏi: “Dương thúc nói chuyện gì? Ngươi đừng vội, từ từ nói.”
“Cho trả lời gì?” Tống Tân Đồng nhìn mấy kẻ kia đang khóc đến thở không nổi: “Hôm nay người ăn đồ ăn của tửu lầu chúng ta cũng không ít, những người còn lại đều không có vấn đề, sao chỉ có cha ngươi có vấn đề?”
Mấy nam nhân phẫn nộ đạp ghế: “Cha ta chính là trong lúc ăn đồ của tửu lầu các ngươi bị độc c·h·ế·t, còn không phải là đồ ăn của tửu lầu các ngươi có độc? Các ngươi còn không thừa nhận, quan sai đại gia các ngươi mau tới a, mau tới đem đồ không lương tâm này bắt đi a…”
Trâu chưởng quỹ thấy Tống Tân Đồng, vội hô một tiếng đông gia.
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, đồ ăn tửu lầu bọn họ đều rửa sạch sẽ, cho dù trên rau có thuốc cũng sớm đã rửa sạch, hơn nữa nàng còn để người rửa rau bỏ chút muối ngâm rau, ngâm gần nửa canh giờ mới rửa sạch, sao còn có thể có độc chứ?
Tống Tân Đồng đang ngồi trong thư phòng viết bản kế hoạch xưởng gia công thỏ, lúc đang viết hăng say đột nhiên nghe thấy tiếng Dương Thụ vang lên bên ngoài: “Cô nương, gặp chuyện không may rồi.”
Chẳng lẽ nàng bị người theo dõi? Mới có chuyện hôm nay ra?
“Nhất định là đổ của tửu lâu này có độc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không nghĩ đến Đồng Ký tửu lầu là tửu lầu như vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đông gia.” Tiểu nhị chạy đường ngồi gần cửa sau phát hiện thân ảnh của nàng trước, vội đứng dậy kêu: “Đông gia ngài đã tới.”
“Người kia vừa ngã xuống người của bọn họ liền chạy đi huyện nha mời nha dịch.” Tiểu nhị nói.
“Không nghĩ đến Đồng Ký tửu lầu vậy mà lòng dạ hiểm độc như vậy!”
Những người khác cũng liên tiếp đứng dậy, nhao nhao kêu: “Đông gia.”
Vậy qua lại cũng chỉ có thời gian một nén nhang, nhưng từ chỗ này đi nha môn cần gần nửa canh giờ, chính là cưỡi ngựa tới cũng phải một nén nhang, nhưng nghe động tĩnh, đám nha dịch này cũng không phải cưỡi ngựa đuổi tới.
Chờ lúc nàng đến bến tàu, nhìn thấy cửa tửu lầu chật ních người xem náo nhiệt, ba tầng trong ba tầng ngoài đầy người vây chật cứng tửu lầu.
Nước có vấn đề? Dầu có vấn đề? Nhưng các bàn khách khác ăn đều tốt, sao chỉ duy có đồ ăn bọn họ có vấn đề?
Người nhà người c·h·ế·t nhìn thấy Tống Tân Đồng lập tức kích động lên: “Ngươi chính là đông gia tửu lầu? Hôm nay ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý.”
Đáy lòng Tống Tân Đồng trầm xuống, cất bước đi về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi người đừng tới đây ăn, đông gia Đồng ký tửu lầu lòng dạ hiểm độc, hạ độc hại c·h·ế·t cha ta, các ngươi không muốn c·h·ế·t liền đừng tới đây ăn…”
“Lúc đó trong tửu lầu chúng ta còn có hai ba bàn khách đâu, nhưng người ta đều ăn cũng không có chuyện, chỉ bọn họ ăn là c·h·ế·t, chưởng quỹ không nhận, bọn họ đại náo ngay cửa, làm người cả bến tàu đều vây quanh qua đây.”
“Nói không chừng vẫn là bọn họ hạ độc.”
Tức thì, Tống Tân Đồng cũng không dám chậm lại, vội vội vàng vàng chạy về hướng bến tàu.
Thở gấp liền muốn đi vào tửu lâu, mới vừa đi hai bước, Dương thụ liền ở phía sau nhỏ giọng nói: “Cô nương, chúng ta đi cửa sau.”
Tống Tân Đồng sửa lại quần áo, liền tính đi về tới trước, Đại Nha nói: “Cô nương, người c·h·ế·t phía trước sợ là có thể va chạm tới ngươi.”
“Tình hình như vậy ta còn có thể nằm trốn phía sau?” Tống Tân Đồng nói xong cũng đi về phía trước, mới vừa đi hai bước liền nghe phía trước có người hô: “Tránh ra tránh ra, người quan phủ tới, các đại nhân huyện nha tới.”
“Tốt lành sao có thể ăn c·h·ế·t người chứ?”
Dương Thụ thở không ra hơi nói: “Cô nương… Tửu lầu gặp chuyện không may rồi.”
“Vậy làm sao ta biết, ngươi đây là không muốn nhận trách nhiệm?” Người nhà người c·h·ế·t ngạnh cổ lớn tiếng chất vấn Tống Tân Đồng: “Trời ơi, cha ngươi c·h·ế·t thật là oan uổng, mấy kẻ lòng dạ hiểm độc này a, tâm địa thực sự quá độc ác…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ơ kìa ta đều không nhìn thấy, người phía trước nói một chút làm sao c·h·ế·t a?”
“Thực sự ăn c·h·ế·t người?”
Tống Tân Đồng lúc này mới giật mình tỉnh giấc, quay người đi vòng sau tửu lâu, lúc đi vào hậu viện liền nhìn thấy mấy đầu bếp với bọn tiểu nhị chạy đường đang ngồi ngoài phòng bếp rầu rĩ không hé răng thở dài.
“Người nọ vừa ngã xuống, bọn họ liền chạy đi gọi nha dịch ta liền vội vã về thôn tìm ngươi.” Tạ Nghĩa nói.
Trừ chưởng quỹ với đầu bếp là tìm bên ngoài về, còn lại các tiểu nhị giúp việc bếp núc đều là thôn dân ở phụ cận, bọn họ ở đây cặm cụi làm việc đãi ngộ rất tốt, đều không muốn mất phần công việc này, cho nên tức thì đều lo lắng hỏi dò Tống Tân Đồng: “Đông gia, bây giờ nên làm gì?”
Khẳng định không phải là bởi cái này.
Người phía trước nhìn thi thể bị vải trắng che mặt: “Bị độc c·h·ế·t.”
Tống Tân Đồng nghe mấy kẻ này không ngừng thêm mắm dặm muối châm ngòi thổi gió, sắc mặt trầm như nước, chuyện này còn chưa tra rõ đâu, những kẻ này ngay đây nói hươu nói vượn bịa đặt loạn như vậy, sau này còn có ai dám đến tửu lầu nhà nàng ăn? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Đi mời người nha môn chưa?”
“Những kẻ kia rõ ràng là lừa bịp t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, đồ ăn tửu lâu chúng ta đều được rửa sạch sẽ, sao có thể có độc.”
Dương Thụ cũng không nói rõ ràng, chỉ nói là Tạ Nghĩa về báo tin.
“Đông gia, ta đây liền đi.” Tiểu nhị bên cạnh cấp tốc chạy ra cửa sau.
“Ta vừa mới nhìn, mặt đều biến thành màu đen, nhất định là độc c·h·ế·t, chảy máu đen, thất khiếu chảy máu…”
Một tiểu nhị chạy đường mồm miệng đặc biệt lanh lợi chủ động tiến lên nói: “Đông gia, là vầy. Cuối giờ ngọ lúc dùng cơm, mấy người kia đến tửu lầu dùng cơm, muốn vài món đặc sắc trong tiệm, nhưng cũng không biết là thế nào, bọn họ ăn một hồi lão đầu tử kia liền miệng sùi bọt mép ngã xuống đất c·h·ế·t, liền cứng rắn nói đồ ăn tửu lầu chúng ta độc c·h·ế·t cha bọn họ.”
Nha dịch hung thần ác sát đi đến, nhìn lướt qua Tống Tân Đồng: “Chính là tửu lầu của ngươi ăn c·h·ế·t người? Người tới, đưa bọn họ đi hết!”
“Ta tiếc mệnh, cũng không dám đến ăn nữa…”
Tống Tân Đồng xoát một cái đứng lên, mặt trầm như nước hỏi: “Gặp chuyện không may rồi? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trâu chưởng quỹ nói: “Tửu lâu chúng ta không thể nào hạ độc, người này rốt cuộc là ăn cái gì trúng độc mà c·h·ế·t còn chưa điều tra rõ, chờ khám nghiệm tử thi tới liền biết, nói không chừng là trước khi đến bọn họ ăn thứ không nên ăn gì đó… thỉnh mọi người đừng đoán mò lung tung.”
Ngày hôm sau, trời sáng khí trong, gió mát hòa lệ.
Đi cùng Đại Nha và Dương thụ tới đại đường phía trước, Trâu chưởng quỹ cùng hai tiểu nhị đang tận tình khuyên bảo mấy người đòi công đạo ở cửa, nhưng người ta hoàn toàn bất đồng, còn nháo gặp quan phủ.Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, đi tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.