Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Giáp Ất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 199: Mắc cỡ c·h·ế·t người!
“Giang công tử tuy có làm ăn qua lại với chúng ta, nhưng cũng là ở thương nói thương, còn giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì đáng nói, này … sợ là không thể giúp Tạ thẩm người.” Tống Tân Đồng cân nhắc từ cự tuyệt Tạ thẩm: “Thẩm nếu không thì xem xem lại, ta nghe nói bến tàu sau này còn có thể lại mở rộng cửa hàng cùng nhà kho, có lẽ còn có cửa hàng thích hợp hơn.”
“Vậy sau này bọ họ không thuê nữa, ta nói sớm với Tạ thẩm ngươi.” Tống Tân Đồng thuận miệng nói.
Đáy lòng Tống Tân Đồng cũng là cười trên nỗi đau của người khác, sau đó mở miệng hỏi: “Thôi gia thẩm, tiệc rượu Tống gia bên kia đã xong?”
“Sao?” Tạ thẩm tinh thần tỉnh táo: “Thôi gia nương tử, ngươi nói mau.”
Tạ thẩm thở dài một hơi rồi lại nói: “Nếu sớm biết bến tàu bên này hỏa như thế, ta nên tính toán sớm một chút, khi đó nói không chừng còn có thể thuê được cửa hàng của Tân Đồng ngươi đâu.”
“Xem rồi, nhưng giá quá mắc.” Tạ thẩm than thở: “Cửa hiệu mặt tiền so với trong thị trấn nhỏ hơn, giá lại mắc hơn phân nửa, thực sự là muốn kiếm bạc kiếm đến điên rồi.”
Lúc này, một vị phụ nhân đeo gùi đi tới cuối thôn bên này, thấy Tống Tân Đồng các nàng ngồi ở cạnh cầu đá thì xả to giọng nói: “Ai, Tống gia mời uống tiệc rượu đâu, Tạ gia các ngươi đi với chúng ta không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta nghe nói cửa hàng trên bến tàu đều của vị Giang công tử kia?” Tạ thẩm hỏi Tống Tân Đồng: “Tân Đồng ngươi xem có thể nói cùng Giang công tử một chút, đem tiền thuê tính cho chúng ta tiện nghi một chút?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mấy đứa cẩn thận một chút, đừng truy đuổi đùa giỡn ở mép nước, vạn nhất rớt xuống nước làm sao bây giờ?” Tống Tân Đồng lo lắng nói, mặc dù thân thể cặp song sinh dưỡng đã khá hơn, nhưng vẫn là chịu không nổi lăn qua lăn lại a!
“Tạ thẩm.” Cặp song sinh cũng đồng thanh gọi.
“Cũng không là, lúc trước ta nghe Trương Thúy Hoa ở trên bờ sông gióng trống khua chiêng nói muốn làm trắng trợn, ta còn tưởng rằng nàng ta còn có thể làm tốt đến bao nhiêu đâu, kết quả, chậc, thực sự là không phóng khoáng!” Tạ thẩm ghét bỏ bĩu môi, phiền chán cực kỳ rõ ràng.
Nói xong lại giả vờ thần bí nói: “Ta nghe nói là không có bạc, kết quả còn vả mặt sưng phù đến mập mạp.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, trái phải không có việc gì, đi bên kia xem xem.
“Hẳn là còn đang ăn lần hai đâu.” Thôi gia nương tử cười cười: “Ta thấy mấy thức ăn ấy cũng chẳng ra sao, liền lấy mấy cái màn thầu thô đi, lười tranh vị trí với người ta, ta đánh giá đang là làm ầm ĩ đâu, nếu không phải là ta phải cắt cỏ heo, nhất định ở lâu một hồi.”
“Kém như vậy?” Thím Tạ kinh ngạc hỏi.
Tạ thẩm cũng rất xa đã nhìn thấy Tống Tân Đồng, hướng về phía nàng hô một tiếng.
“Tạ thẩm, ở thị trấn mở cửa hàng không phải mở được rất tốt sao? Sao lại nghĩ đi lên bến tàu?” Tống Tân Đồng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi chiều, Tống Tân Đồng tiễn cặp song sinh đi học đường.
Thời gian còn sớm, vì thế nhóm năm người chậm rì rì hướng học đường đi đến, dọc theo đường đi, cặp song sinh líu ríu nói không ngừng, thỉnh thoảng đuổi nhau chạy, Tống Tân Đồng thấy mà kinh hồn táng đảm, rất sợ hai cậu không cẩn thận ngã vào trong ruộng bên cạnh.
“Thẩm đi đâu về vậy?” Tống Tân Đồng ngồi trên một khối đá xanh bên cạnh, độ cao vừa lúc để nàng thả lỏng đôi chân.
“Các ngươi không biết, mấy món trên tiệc rượu ấy, thực sự …” Thôi gia nương tử bla bla nói: “Cả năm món, chỉ có một món mặn, bên trong còn thật là có mấy miếng thịt, một bàn tám người, tối đa mỗi người một mảnh, có người còn chưa gắp được đâu. Mấy món đó xào cũng không dễ ăn, giống đồ ăn cho heo vậy, thật là mắc cỡ c·h·ế·t người.”
“Các ngươi không đi là đúng, các ngươi là không nhìn được nha…” Phụ nhân vẻ mặt bát quái buông gùi xuống, đặt mông ngồi xuống đá bản xanh: “Thực sự, thiếu chút nữa không cười c·h·ế·t ta.”
“Cô nương yên tâm, ta biết.” Dương Cao nói: “Nương nói với ta, ta sẽ không mang các thiếu gia đi.”
Thấy Tạ thẩm hình như không bởi vì nàng cự tuyệt mà khó chịu, Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, dù sao cho tới giờ đều là Tạ gia chiếu cố một nhà các nàng, nếu như náo đến không thoải mái thì đáy lòng nàng cũng sẽ áy náy.
“Ha ha ha ha, buồn cười c·h·ế·t ta!” Tạ thẩm quay đầu nhìn Tống Tân Đồng: “Tân Đồng a, may mắn chúng ta không đi, đi cũng đi không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc trước Thu bà bà đã nói qua với nàng, bây giờ nghe Tống Tân Đồng cũng không quá coi trọng, ừ một tiếng nói: “Vậy thẩm ngươi xem được rồi sao?”
“Cô nương yên tâm, ta sẽ cẩn thận che chở thiếu gia.” Dương Cao đã sắp chín tuổi tự hào nói: “Ta còn biết bơi, sẽ cứu thiếu gia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu như nàng đã nói xuống như vậy, chính là mượn cũng muốn làm cho giống một chút, đây là đáng tiếc … Một yến tiệc chúc mừng tú tài công êm đẹp lại làm thành như vậy, thực sự là đáng đời.
Tạ thẩm nhìn nhìn bộ dáng của Tống Tân Đồng, sau đó nói: “Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi?”
Tạ thẩm nói: “Ta đi bến tàu xem cửa hàng.”
“Đúng vậy.”
Chỗ bến tàu kia giống như trạm xe lửa ở hiện đại vậy, đương nhiên là cái gì đều so ra đắt hơn, Tống Tân Đồng đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện ra thì không tốt lắm.
“Vậy thì tốt.” Tống Tân Đồng vừa mới dẫn bốn người đi tới bên cầu đá cạnh dòng suối nhỏ thì đã nhìn thấy Tạ thẩm đeo cái gùi theo hướng nhà đi tới.
“Vậy chờ bao lâu a?” Vừa nghĩ tới không thuê được cửa hàng thích hợp, đáy lòng Tạ thẩm liền vô cùng lo lắng: “Đến lúc đó người ta đã đứng gót chân rồi, đâu còn dung được chỗ cho chúng ta a.”
“Đây là muốn đi học đường a? Cũng không biết Cẩu Đản Nhi nhà ta có đi không.” Tạ thẩm đem gùi đặt trên đường, lau mồ hôi.
“Đúng vậy, rất là nhiều người đều chưa no, ngay cả cơm cũng không có, tất cả đều là màn thầu bột thô.” Thôi gia nương tử thối một ngụm trên mặt đất: “Nhà ai làm tiệc rượu làm thành cái bộ dạng kia như nàng ta, tốt xấu còn là đại yến đỗ tú tài, thật là quá mất mặt.”
“Hiện tại rất là nhiều người đều đi bến tàu vận chuyển hàng hóa, người đi thị trấn ít đi rất nhiều, sinh ý cửa hàng chúng ta tháng này sợ là ngay cả tiền thuê cũng không kiếm được.” Tạ thẩm không nhịn được kể khổ với Tống Tân Đồng: “Nếu như không tìm cách, ta sợ sau này sợ là càng khó qua.”
Tạ gia bởi Tống Tân Đồng các nàng đã sớm kết thù cùng Tống gia, sao có thể qua đó, Tạ thẩm lập tức nói: “Chúng ta cũng không dám đi, vạn nhất hạ độc làm sao?”
Chương 199: Mắc cỡ c·h·ế·t người!
“Ngươi còn biết bơi a, thật lợi hại.” Tống Tân Đồng dừng một chút, lại cường điệu: “Đại Bảo và Tiểu Bảo thân thể yếu đuối, không dính nước được, ngươi cũng không thể dẫn hai bọn hắn đi mép nước chơi biết không?”
“Hẳn là đi đi.” Tống Tân Đồng thấy tư thế này của bà, đoán chừng là có lời muốn nói với mình, quay đầu nói với cặp song sinh hai câu, để cho bọn họ đi học đường trước, để tránh đến muộn.
Tống Tân Đồng nhíu mày, thảo nào Thu bà bà nói Tạ thẩm bị tiền bạc mê mắt, nếu quả thật như vậy, sau này nàng sợ là phải cẩn thận một chút.
Chờ hai cậu hỉ hả đi rồi, Tạ thẩm ngồi xuống tảng đá trên đường, không ngừng vươn tay quạt gió: “Hôm nay thật là nóng, hôm qua cũng còn không nóng như vậy.”
“Tốt.” Tạ thẩm cười cười cũng không xem là thật, dù sao cửa hàng Tống gia cho thuê mười năm, hơn nữa sinh ý người ta hồng hồng hỏa hỏa, sao có khả năng không thuê không làm chứ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.