Từ Nhặt Được Một Quyển Sách Bắt Đầu Dị Năng Nhân Sinh
Phàm Niên Nhược Đồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 497: Mặt nạ
Bầu không khí có chút tĩnh lặng, hai người nhìn nhau không ai mở lời, có lẽ là đang chờ đối phương lên tiếng trước.
Nhưng đó cũng là điểm xúc động lòng người của nền văn minh đó. Phải biết rằng, phần lớn khoa học kỹ thuật mà nhân loại hiện tại đang sử dụng đều đến từ di chỉ của nền văn minh kia.
Ba trăm sáu mươi vạn năm… Cho dù là 【 thần một 】 loại tạo vật của nhân loại cũng bị mài mòn trong khoảng thời gian dài dằng dặc này, đổi lại là nàng thì sao? E là còn có tình huống nghiêm trọng hơn trên người…
Ngày qua ngày, năm qua năm… cho đến thất bại, cho đến thành công.”
Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: “Thời gian trước ngươi đi không ít nơi nhỉ? Thu hoạch thế nào? Có điều gì muốn hỏi ta không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn nàng… chắc chắn là người rõ ràng nhất những điều này, vì sao… bởi vì nàng là người sống sót từ nền văn minh tiền sử đến bây giờ…
Tại thế giới bị mười Lăng thế giới công phá, sắp sửa diệt vong, cuối cùng lại bùng lên làn sóng phản kháng. Tinh tinh chi hỏa có thể cháy lan đồng cỏ, nhưng… ngọn lửa trước cơn hồng thủy ngập trời, dù có ương ngạnh đến đâu, bị dập tắt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
–––-oOo–––-
Nói là bi ai, quả thật là như vậy. Vốn nên kết thúc từ lâu, cuộc đấu tranh lại kéo dài mãi… Không, có lẽ đến khi văn minh diệt vong vẫn chưa kết thúc.
Về sau, vì sao An Trần Lẫm không nói chuyện này cho người khác? Đương nhiên là vì mối quan hệ giữa nàng và Phỉ Ti Điệp Na có chút không rõ ràng, lại thêm cảm giác nếu nói ra sẽ có vấn đề, nên hắn không đề cập đến với ai.
Chắc hẳn ngươi cũng đã đến ‘cuối cùng chi địa’ cũng đã thấy 【 thần một 】 canh giữ ở đó. Ngươi muốn biết đơn giản chính là chúng ta đã đối mặt với mười Lăng thế giới với tín niệm như thế nào, nên mới hỏi ta về cách nhìn đối với văn minh.
Ta là người thủ hộ cuối cùng, vì không bước vào thì cấp (cửu giai) nên tuổi thọ có hạn, để không bị thời gian ăn mòn, sức mạnh của ta sẽ giảm bớt từng chút một.
Hắn muốn biết điều gì, đơn giản chính là biết những chuyện liên quan đến nền văn minh tiền sử mà thôi.
Bởi vì tai ương ập đến quá nhanh, trật tự văn minh sụp đổ cũng quá nhanh, không ai kịp chuẩn bị, cũng không ai biết phải làm gì. Trên mặt đất, sinh linh lầm than, trốn chạy trở thành việc duy nhất mọi người nghĩ đến.
Cũng như Lăng Kính Thế Giới, nếu không có Lăng Kính Thế Giới, ai lại biết được ở những nơi khác trên thế giới cũng có những nền văn minh đã trả giá hết thảy để chống cự vì sống sót.
An Trần Lẫm hơi sững sờ, sau đó hồi tưởng lại lần đầu tiên hắn gặp nàng.
An Trần Lẫm ngẩn người, hắn vốn cho rằng nàng muốn trò chuyện về chuyện của nền văn minh tiền sử nên mới tháo mặt nạ xuống, nhưng bây giờ xem ra… là muốn thành khẩn đối đãi…
Thật ra ta không biết phải trả lời ngươi như thế nào… vì thật sự không có gì để nói. Vì sống sót mà không từ thủ đoạn, vì sống sót mà hy sinh đồng bào, vì sống sót mà hy sinh chính mình… Thời đại đó không có hoan ca, chỉ có một bài ai điếu ca thấm đẫm nước mắt và sự không cam lòng của con người.
Có lẽ là chiếc mặt nạ đã che giấu những khí tức đó, nên An Trần Lẫm chỉ cảm nhận được một lần như vậy.
Có lẽ Kính Hải đích thật là nổ tung ngoài dự tính của nàng, nhưng những chuyện tiếp theo nàng đã sớm đoán được.
Ba trăm sáu mươi vạn năm, cho dù là cường giả của nhân loại cũng sẽ bị thời gian không ngừng ma diệt vì không thoát khỏi quy tắc.
“Chuyện này để sau hẵng nói, chúng ta tâm sự trước… chuyện ngươi muốn biết nhất…” Đôi mắt màu đỏ phấn của nàng nhìn An Trần Lẫm, trong mắt tràn ngập một loại cảm xúc khó tả.
“Có chút… Dù sao ta cũng đã thấy chân dung của ngươi rồi, nên… thật ra cũng không tính là quá kinh ngạc. Hơn nữa, ta đã sớm đoán được mối quan hệ giữa ngươi và Phỉ Ti Điệp Na…”
An Trần Lẫm còn muốn nói gì đó, nàng liền đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt hắn.
Nàng nhìn An Trần Lẫm, nhàn nhạt đáp: “Văn minh tuần hoàn, một nền văn minh sinh ra thường đi kèm với sự lụi tàn của một nền văn minh khác. Có lẽ trên thế giới không có nhiều nền văn minh tồn tại được lâu dài, nhưng ta vẫn muốn nói… đó là một nền văn minh bi ai.
Ta dựa vào sức mạnh của thời gian để đóng băng thời gian của bản thân, sau đó ngủ say trong một không gian không bị thế tục quấy rầy. Thường cách một đoạn thời gian sẽ tỉnh lại, sau đó lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Nàng đứng bên mép sân thượng, gió thổi tung mái tóc màu hồng của nàng, tựa như cánh hoa anh đào bay lượn trong không trung.
Chỉ là khi Phỉ Ti Điệp Na tìm đến hắn trong lúc huấn luyện quân sự để xin máu của hắn, hắn liền đoán được là nàng giở trò quỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến khi bắt đầu phản kháng, thế giới đã chẳng còn bao nhiêu nơi cho loài người nương thân, không… phải nói là không còn bao nhiêu sinh mệnh có thể nương thân.
Lúc trước, khi An Trần Lẫm nhìn thấy nàng lần đầu tiên, hắn đã ngẩn người, bởi vì trong khoảnh khắc đó, An Trần Lẫm cảm thấy trên người nàng có khí tức giống như Phỉ Ti Điệp Na, là xuất từ cùng một nguồn, cùng một căn bản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc mặt nạ màu trắng trên mặt nàng chậm rãi tan biến, lộ ra gương mặt không khác gì Phỉ Ti Điệp Na, chỉ là trong đôi mắt màu hồng kia có thêm một tia t·ang t·hương của thời gian.
Chương 497: Mặt nạ
Một nền văn minh, phồn hoa vĩ đại, nhưng trước mười Lăng thế giới, chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong vũ trụ.
An Trần Lẫm chưa nói xong, nàng đã đến trước mặt hắn, một ngón tay đặt lên môi hắn, ngăn không cho hắn nói tiếp.
“Kinh ngạc sao?” Nàng nhìn An Trần Lẫm, cười hỏi.
An Trần Lẫm thấy nàng giơ tay lên trước mặt, một chiếc mặt nạ màu trắng xuất hiện trên tay nàng. Nàng nhẹ nhàng ném chiếc mặt nạ đi, nó hóa thành những cánh hoa màu hồng bay theo gió.
Trong lời nói của nàng tràn đầy bi thương, qua sự miêu tả của nàng, An Trần Lẫm cũng thấy được những người đã không tiếc hết thảy để cố gắng vì một tương lai xa vời.
Nàng chắc chắn biết tình trạng cơ thể hiện tại của Phỉ Ti Điệp Na, nên mới nói như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và lúc này, An Trần Lẫm ngồi trước mặt nàng không ai khác chính là người đã giao hết thảy di chỉ văn minh kia cho nền văn minh này. Có thể nói, sự phát triển của văn minh nhân loại hiện tại có liên quan mật thiết đến nàng.
Cũng giống như nền văn minh tiền sử đã tiêu tan, nếu không có di chỉ văn minh tồn tại, ai sẽ biết đến nền văn minh tiền sử?
Có lẽ do nhân loại kiên trì nên văn minh còn lưu lại được chút gì đó, hoặc có lẽ do vận mệnh có chút biến cố, mà mọi thứ thay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Trần Lẫm nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi hỏi: “Lão sư, đối với ngươi mà nói, nền văn minh kia có thể dùng hình dung từ gì để miêu tả?”
Bọn họ… là may mắn.
Nàng buông tay xuống, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt nói: “Ba trăm sáu mươi vạn năm… đối với bất kỳ sinh mệnh nào mà nói đều là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, đối với ta cũng vậy.
Đó là một thời đại bi ai, dù người đời sau có cố gắng thế nào, cũng không thể thay đổi vận mệnh bị hủy diệt.”
Vừa dứt lời, An Trần Lẫm cảm thấy trước mắt biến đổi, hắn và nàng xuất hiện trên nóc tòa kiến trúc cao nhất trong đại học Yên Kinh. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ đại học Yên Kinh.
Nàng… biến tướng đang nói cho hắn biết, hết thảy của nền văn minh tiền sử đều đã kết thúc, nàng chỉ là người còn sót lại của nền văn minh tiền sử, là người ở lại để chờ đến khi thời đại này xuất hiện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.