Từ Nhặt Được Một Quyển Sách Bắt Đầu Dị Năng Nhân Sinh
Phàm Niên Nhược Đồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 421: Linh Hầu
Sở Tiêu hít sâu cảm thụ không khí mát mẻ nơi này, sau đó ánh mắt đặt vào cửa vào Lăng Kính Thế Giới to lớn kia.
Lăng Kính Thế Giới Hoa Quả Sơn, là một trong số ít Lăng Kính Thế Giới cực lớn, bên cạnh Thiên Cung. Đồng thời hai Lăng Kính Thế Giới này cũng là số ít nơi có thể để người bình thường sinh tồn.
Về phần Hoa Quả Sơn, bọn hắn hiểu rõ không nhiều, nhưng theo Mạc Không nói, bên trong Hoa Quả Sơn chỉ có yêu thú thuộc loài khỉ.
Cùng Hoa Quả Sơn trong “Tây Du Ký” không sai biệt lắm, là thiên đường sinh tồn của khỉ, nguy hiểm không cao, nên mức độ khai thác cao hơn Thiên Cung.
“Hắn lớn rồi, không cần chúng ta lo… Mà lão hỗn đản, ngươi nói thật ta nghe, có phải ngươi nhét nó vào đây không?”
“Sư phụ của ta là Linh Không đạo trưởng, người mạnh nhất trong luật cấp (bát giai) rất có thể là Tôn Giả tiếp theo!”
Khỉ ở đây rõ ràng không giống khỉ ở ngoại môn, tràn đầy linh tính, cơ bản đều là yêu thú. Dù thực lực không mạnh, nhưng chỉ cần Mạc Không gọi một tiếng cũng có thể tạo thành yêu thú triều.
“Oa! Sư phụ ngươi địa vị lớn thật!”
“Ta từ nhỏ lớn lên ở đây, đã sớm thân quen với khỉ ở đây, Hoa Quả Sơn ta vào không ít lần, lát nữa ta giới thiệu cho các ngươi một vài người bạn tốt!”
“Nơi này chính là địa giới nội môn sao? Ta đã thấy nơi xa Hoa Quả Sơn Lăng Kính Thế Giới.”
Linh Không đứng lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên người: “Không có gì, chỉ là thấy một người liên lụy nhiều nhân quả thôi.
Mạc Không vỗ vỗ con khỉ lông vàng có chút hưng phấn, rồi nhảy lên đầu nó, nhìn mấy người vẫy tay.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một con khỉ lông vàng cao mười mét hưng phấn chạy tới, phía sau là một đàn khỉ.
–––-oOo–––-
Có thể nói tất cả khỉ ở Hoa Quả Sơn đều thuộc phái cấp tiến, nếu không có Thú Vương trấn áp, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi cứ ở mãi đây thật được không? Hoa Quả Sơn có nhiều việc cần giải quyết lắm đấy?” Linh Không bắt đầu đánh trống lảng.
Ban ngày người ta vừa đến, sau đó… bị đập c·hết.
Bị ngươi c·ướp chắc cũng phải tám ngàn, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy?”
Chương 421: Linh Hầu
Viên hầu lông trắng nhìn Linh Không, mắt khỉ sắc bén, như thể sắp đánh nhau đến nơi.
Đi một đoạn đường xuyên qua một cái bình chướng, bọn hắn đến một nơi linh khí mười phần dồi dào.
Đúng, Hoa Quả Sơn không có nguy hiểm gì, khỉ ở đây cũng không t·ấn c·ông người Hoa Hạ.
Âm thanh của Mạc Không quanh quẩn trong núi, lát sau, mặt đất bắt đầu rung động.
Bên cạnh Linh Không đạo trưởng, một con viên hầu lông trắng cao ba mét đang ngồi xếp bằng ăn một quả đào lớn một mét, nghe lời của Linh Không đạo trưởng thì khinh thường ra mặt.
“Cái gì với cái gì? Lải nhải, lão hỗn đản ngươi là đạo sĩ, ta là yêu thú, hiểu cái chùy!” Viên hầu lông trắng trợn mắt, không muốn phản ứng Linh Không.
Ta nói vượn già, ngươi có tin trên đời này có người không bị nhân quả ảnh hưởng, dù mang nhiều nhân quả cũng có thể tùy thời thoát khỏi không?”
Mấy người nhảy lên vai khỉ lông vàng, hiếu kỳ đánh giá xung quanh.
Mạc Không thần bí một chút, hai tay đặt bên miệng, hô to về phía xa: “Ta Mạc Không trở về! Mau tới đón ta!”
Viên hầu lông trắng gãi đầu, hỏi: “Lão hỗn đản ngươi cười cái gì? Có phải lại muốn làm chuyện xấu?”
“Mạc Không, sư phụ của ngươi là ai vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta… Dựa vào… Mạc Không là thuộc Hầu Vương?” Sở Tiêu kinh ngạc thốt lên.
“Khụ khụ… Lúc ấy ta còn nhỏ không hiểu chuyện, làm chút việc ngốc nghếch cũng là không tránh khỏi.”
Sau khi đơn giản tham quan một chút ngoại môn, bọn hắn dưới sự dẫn dắt của Mạc Không hướng phía nội môn đi đến.
“Mới thanh tịnh được một năm… Ai, lỗ tai lão hủ khi nào mới được thanh tịnh đây!”
“Vậy ngươi đừng chôn cái yếm ở chỗ chúng ta được không? Ngươi đoạt bao nhiêu đồ kỳ quái ta còn lạ gì?” Viên hầu lông trắng không chút do dự ngắt lời, vẻ mặt khinh bỉ.
Linh Không đạo trưởng liếc viên hầu lông trắng, nghiêm trang nói: “Những người kia dù sao cũng là người ngoại lai, đến xâm lấn Hoa Hạ, ta thân là truyền nhân chính thống của Đạo giáo, sao có thể để bọn chúng làm xằng làm bậy trên đất Hoa Hạ? Nên việc ta làm không đáng bị nói như vậy…”
Nhưng… Khỉ ở Hoa Quả Sơn cực kỳ hiếu chiến, tất cả những kẻ xấu xa đều bị khỉ ở đây g·iết c·hết.
Về phần tại sao lại thế… Hoàn toàn là vì có người mang “Tây Du Ký” vào, gây ra phản ứng dây chuyền, con nào con nấy đều không chịu thua.
“Lão hỗn đản, ngươi đừng tưởng ta không biết lúc còn trẻ ngươi ngày nào cũng mượn danh sư huynh chạy đi c·ướp b·óc đám người ngoại lai kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thôi đi, ngươi tự tin lời này sao?” Viên hầu lông trắng trợn mắt, tiếp tục gặm quả đào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái tên Hoa Quả Sơn cũng là do bọn chúng tự chọn, chứ bảo gọi là “Siêu nhiều khỉ” thì chúng chịu sao được.
Sau khi leo lên vai khỉ lông vàng, nó liền mang bọn hắn hướng khu trung tâm đi đến.
Lúc này, trên một tảng đá lớn, Linh Không đạo trưởng đang đả tọa mở mắt, chán chường nhìn Mạc Không và đoàn người đang tiến đến.
“Thôi vậy, ta nên đi đón đồ đệ của ta.” Linh Không biến mất tại chỗ, chỉ để lại một làn gió mát.
Nói xong, con ngươi Linh Không rơi vào một người, rồi khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bất quá… Thiên Cung yêu thú thành đàn, cứ cách quân sự hai trăm mét là có thể gặp một con, đừng nói sinh sống, yêu thú triều mấy ngày lại đến một lần.
“Cũng phải, đúng rồi… Con của ngươi trở về, ngươi không đi nghênh đón sao?” Linh Không thở dài, rồi nhìn Mạc Không ở phía xa, nhàn nhạt hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạc Không còn nói, khỉ ở đây rất thông minh, có thể phân biệt người tốt, người xấu, người Hoa Hạ và người ngoại quốc.
Viên hầu lông trắng không động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn Mạc Không ở phía xa.
Cái gã Linh Không này, luôn lải nhải mấy thứ khó hiểu, khiến nó muốn phiền c·hết.
Khỉ ở đây g·iết gián điệp ngoại quốc còn nhiều hơn q·uân đ·ội.
Linh Không giật khóe miệng, im lặng nói: “Hắn đến đây ta còn đang bày trận ở mười Lăng Kính Thế Giới, làm gì có thời gian làm chuyện đó.
“Cái gì đồ chơi, không phải do các ngươi loài người quản sao? Ta quản cái gì? Quản lũ ngốc nghếch phát tình? Thôi đi, ngươi không biết nếu không có mấy lão già chúng ta ở đây, bọn chúng đã đánh nhau lên mười Lăng Kính Thế Giới rồi.”
Viên hầu lông trắng thở dài, vừa nghĩ đến tình hình ở Hoa Quả Sơn là lại thấy ưu sầu.
Nếu Thiên Cung dựa vào q·uân đ·ội để ngăn chặn ngoại quốc thẩm thấu, thì Hoa Quả Sơn dựa vào những con khỉ kia.
“Không nói những cái khác, nơi này ta quen thuộc nhất, dù sao cũng từ đây lớn lên. Đúng rồi, nơi này không có đường, chỉ có thể dùng năng lực chạy tới, hoặc là…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.