Từ Nhặt Được Một Quyển Sách Bắt Đầu Dị Năng Nhân Sinh
Phàm Niên Nhược Đồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136: Lễ khai giảng sắp bắt đầu
Tổng cộng có một vạn tân sinh, và một vạn người đang ngồi trong sân vận động này đều là thiên tài đến từ khắp Hoa Hạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tiêu rốt cục nhịn không được, ghé vào tai An Trần Lẫm nhỏ giọng hỏi:
“Cái gì với cái gì? Ta cùng Phỉ Ti Điệp Na đều là bằng hữu.
Sở Tiêu ngồi trong phòng khách nhìn cửa phòng An Trần Lẫm, vẻ mặt kỳ quái.
“A? Không phải ngồi tùy tiện sao?” An Trần Lẫm vẻ mặt nghi hoặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Trần Lẫm: “…”
Vậy thì tám chín phần mười An Trần Lẫm lúc ngủ cũng đang tu luyện.
Hắn một mặt hoang mang nhìn Sở Tiêu, nói:
Khu vực của học viện Lượng Năng Lực chỉ có tám mươi bảy người.
Lễ khai giảng của đại học Yên Kinh bắt đầu.
Phỉ Ti Điệp Na và Mộng Trọng Âm hai người ở cùng một ký túc xá.
Giả vờ… Đây nhất định là giả vờ!
An Trần Lẫm ở học viện Lượng Năng Lực.
“Vị trí của ngươi ở hàng ghế đầu.”
Điểm này không phải hệ thống dạy học, mà là dạy bảo dựa trên từng người, sau đó còn có thực chiến.
Đương nhiên, trường học càng tốt, lực lượng giáo viên và tài nguyên càng nhiều.
Các năng lực khác chủ yếu phân thành hai ngành chính là phụ trợ và chủ công, sau đó là một chút hệ đặc thù trong năng lực.
An Trần Lẫm bất đắc dĩ thở dài, sau đó miễn cưỡng ngồi vào cái vị trí như ngồi trên đống lửa này.
An Trần Lẫm: “? ? ?”
Mặc dù có chút không hợp lý, nhưng đặt lên người Lão An thì lại cực kỳ hợp lý.
Ngươi là thật không biết hay là giả vờ không biết?
Về phần tình cảm dư thừa… Nói thật, là có qua một khoảnh khắc như vậy, nhưng rất nhanh liền biến mất, cái này cũng không biết là nguyên nhân gì.
Bằng không hai nàng đánh nhau, huynh đệ ta chỉ có thể xem xem có thể giữ lại cho ngươi được toàn thây không.”
Tự nhiên không có bao nhiêu người trong trường học.
Bởi vì người có năng lực này vốn đã ít, nên hệ cũng ít.
An Trần Lẫm cùng Sở Tiêu liền rời đi để cùng Mộng Trọng Âm và những người kia tụ họp.
Một loại nhận biết, nhưng không biết đã nhận biết ở đâu.
Là những người An gia thi được đại học Yên Kinh.
Nhưng mà nói thật, đại học Yên Kinh cho bọn hắn cảm giác lớn nhất chính là sự quạnh quẽ.
Một vài chương trình học không quan trọng đều là tự chọn, có người từ mấy học viện cùng tham gia.
Nhưng mà đây là không thể được đâu! Hai người các nàng đều là người Yên Kinh!
Bởi vì trong đại học đều dựa theo năng lực để phân vào học viện.
Ánh mắt của người khác nhìn đối phương hoặc là khinh thường, hoặc là mang theo chiến ý, còn có một chút cảm xúc khó tả…
Sân vận động được chia thành hình quạt, có một khu vực trống không, có lẽ là chỗ ngồi của các thầy cô.
An Trần Lẫm tự mình cũng cảm thấy mình ở phương diện này có chút trì độn.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Phỉ Ti Điệp Na, rõ ràng là giống như Mộng Trọng Âm, là đối với An Trần Lẫm có hảo cảm có được không?
Lúc sắp tách ra.
Sở Tiêu ghé vào tai An Trần Lẫm nhỏ giọng nói:
Lại thêm việc đại học Yên Kinh không cho phép sinh viên năm nhất ở bên ngoài.
Hàng ghế đầu này không có ai ngồi, bởi vì người ngồi ở đây chỉ có thể là người được coi là giỏi nhất trong học viện.
Nhưng không định làm gì cả, bởi vì những chuyện này phải từ từ rồi đến.
Có lẽ là do lượng năng lực sử dụng quá nhiều lần.
Chuyện của ta không cần phải chú ý, loại chuyện này còn sớm!”
Chuyện của Phỉ Ti Điệp Na và Mộng Trọng Âm vốn đã rất khó giải quyết.
Vị trí ngồi được sắp xếp theo học viện.
Ngay từ lần gặp đầu tiên đã có cảm giác như vậy.
Năm người cùng nhau đi dạo trong đại học Yên Kinh.
Những người có thể ngồi ở đây đều là những người có lòng tự cao.
Hai ngày sau An Trần Lẫm và Sở Tiêu không làm gì cả.
Phỉ Ti Điệp Na ở học viện Ý Năng Lực.
Ừm, không sai, chính là quạnh quẽ.
Một vị lão sư xuất hiện bên cạnh An Trần Lẫm, chỉ vào hàng ghế đầu không có ai ngồi nói:
Đại học Yên Kinh to lớn không thấy được bao nhiêu học sinh.
An Trần Lẫm không kiên nhẫn nói.
Cho nên trong năm tới sẽ xảy ra chuyện gì… thật có thể lường trước được.
Trước khi khai giảng gặp qua mấy lần, nhưng chưa từng có độ hiểu rõ.
Ngươi cho rằng như vậy thì người trong các học viện ít gặp nhau sao?
“Ta nói Lão An, ngươi có phải hay không muốn cả hai?
Mà hắn… là người giỏi nhất trong học viện.
Sở Tiêu nhìn An Trần Lẫm, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hiện tại đích xác không có chuyện gì phát sinh, nhưng nếu không có Lâm Thiên Thu, đồng thời còn trò chuyện với An Trần Lẫm.
“Ít người thật…” An Trần Lẫm nhìn số người trong khu vực chỗ ngồi của học viện mình, thầm nghĩ trong lòng.
Hơn nữa bắt cá hai tay là cái quỷ gì? Ta bước qua thuyền nào sao?
Vậy thì hết thảy cũng không nhất định.
“Người khác có thể ngồi tùy tiện, nhưng ngươi thì không.” Lão sư nói.
Bởi vì Sở Tiêu chưa từng thấy Lão An tu luyện thời gian dài.
Lâm Thiên Thu ở học viện Nguyên Tố Năng Lực, là hệ băng.
Mặc dù Phỉ Ti Điệp Na cùng Mộng Trọng Âm đích xác đều rất xinh đẹp, cũng rất xứng với ngươi.
Về phần An Trần Lẫm… Sau khi trở về ký túc xá liền đi ngủ.
“Lão An, cái kia Phỉ Ti Điệp Na… cùng ngươi là quan hệ như thế nào vậy? Ngươi sẽ không phải chân đạp hai thuyền đấy chứ?”
Có chút hiếu kỳ cấu tạo cơ thể của Lão An là như thế nào…
Chương 136: Lễ khai giảng sắp bắt đầu
Ngay khi An Trần Lẫm chuẩn bị ngồi xuống phía sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tiêu vừa cười vừa nói, sau đó nhìn ba người đang trò chuyện vui vẻ.
Nếu như ngươi sinh ra sớm một chút, sinh ở thời cổ đại thì còn có chút khả năng.
Ừm… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tiêu và Mộng Trọng Âm ở học viện Thứ Nguyên Năng Lực (【 thôn phệ 】 là thứ nguyên năng lực).
Cũng không biết bọn hắn đang làm gì.
Nhưng An Trần Lẫm lại ngủ nhiều hơn tu luyện, hận không thể một tuần mới tu luyện một lần.
An Trần Lẫm bọn hắn gặp một đám người An gia.
Không muốn phỉ báng ta có được không?”
Bất quá đối phương vẻn vẹn chỉ là đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm An Trần Lẫm một hồi liền rời đi.
Sở Tiêu cùng Phỉ Ti Điệp Na thời gian chung đụng không hề dài.
Trên đường đi dù có nhìn thấy học tỷ, học trưởng thì cũng cực kỳ ít.
Tình huống của Phỉ Ti Điệp Na ta không biết, nhưng nhà Mộng Trọng Âm tuyệt đối không cho phép. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không, không, không, thực ra các khóa học rất ít, phần lớn là các thầy cô giải thích về năng lực cho học sinh.
–––-oOo–––-
Mà nội dung học tập chính của bọn hắn là giáo sư trong viện giải thích về năng lực, và phương pháp sử dụng năng lực.
“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ngươi vẫn là nên chú ý Lâm Thiên Thu của ngươi đi.
Bởi vì cảm giác như vậy, An Trần Lẫm đều đối đãi bọn hắn như những người bạn tốt.
An Trần Lẫm ngủ nhiều hơn tu luyện mà vẫn có thể tăng lên nhanh như vậy…
An Trần Lẫm cũng không phải đầu gỗ, làm sao có thể đối với loại chuyện này không cảm giác được chứ?
Nhưng hiện tại năm người đi cùng nhau, mặc dù không có phát sinh thứ gì.
“Thật hay giả? Bây giờ mới chín giờ đã đi ngủ?”
Ngày thứ ba, hai mươi tháng chín.
Mặc dù hai người này đều rất xinh đẹp, nhưng trong lòng An Trần Lẫm lại không hề có chút gợn sóng nào.
Cho nên… trừ người quen ra.
Lễ khai giảng được tổ chức tại sân vận động của đại học Yên Kinh.
Sau một hồi đi dạo trong đại học Yên Kinh, năm người mỗi người đi một ngả, trở về ký túc xá của mình.
Đúng rồi, ở ký túc xá cũng xảy ra một chuyện hài hước.
Cảm giác toàn bộ đại học giống như là không có người vậy…
Nhưng hiện tại là thật không có khả năng!”
Học sinh có thể nhìn thấy cơ bản đều là sinh viên năm nhất mới nhập học, cùng một số ít năm hai.
Cũng không có lớp phân phối.
Sau khi chỉnh lý ký túc xá xong xuôi.
Thậm chí nếu số lượng không đạt tiêu chuẩn, thì sẽ không có hệ.
An Trần Lẫm ngồi vào vị trí giữa hàng ghế đầu, lập tức có vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Học viện Thứ Nguyên bên cạnh có tới một ngàn người (thứ nguyên không chỉ có hệ không gian).
Hệ thứ nguyên năng lực và lượng năng lực là ít nhất.
An Trần Lẫm có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy Mộng Trọng Âm và Phỉ Ti Điệp Na đang ngồi một mình ở hàng ghế đầu phía xa, hắn liền hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Một học viện có các hệ khác nhau, căn cứ năng lực để phân chia các hệ.
Ý Năng Lực cũng xấp xỉ như vậy.
“Được thôi, hy vọng Lão An ngươi đến lúc đó đưa ra một quyết định chính xác.
Lão An ngủ sớm vậy sao? Không cần tu luyện sao? Hay là việc đi ngủ của Lão An chính là tu luyện?
Bọn hắn đều tu luyện nhiều hơn ngủ, hận không thể dùng thời gian ngủ để tu luyện.
Được rồi, là đại bộ phận học sinh đều đi làm nhiệm vụ.
Địa điểm lên lớp của các học viện cũng khác nhau.
Mà trong lúc năm người cùng nhau đi dạo còn phát sinh một chút sự tình.
Cho dù là đối mặt Phỉ Ti Điệp Na và Mộng Trọng Âm, hắn đều phải từ từ tiến tới, bởi vì không biết vì sao, hắn đối mặt hai người cảm giác có chút kỳ quái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.