Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Chương 88
Giang Bác nói: "Anh đi gửi thư."
"... Mẹ, đầu óc con không được tốt." Đầu Tô Bảo Lượng đổ mồ hôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tiền tiêu vặt tuần này."
Chương 88: Chương 88
Cầm tiền, Giang Bác và Tống Sở đeo cặp đi ra ngoài.
Lúc này người ở bưu điện còn chưa làm việc, nhưng có nhân viện trông quầy chịu trách nhiệm ngồi bên trong quầy đang ngủ gà ngủ gật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhà họ Phùng bà ta tốt xấu gì cũng là gia đình viên chức, con bà ta sinh ra sao có thể kém hơn đứa nhỏ mà nhà Mã Lan nhận nuôi!
Nhân viên trông quầy là một cô gái trẻ, thấy Tống Sở chỉ cảm thấy hơi kích động trong lòng, sao mà đáng yêu xinh xắn thế cơ chứ. Cô ấy cười tủm tỉm nói: "Bạn nhỏ à, gửi thư đi đâu vậy, người lớn trong nhà có biết không?"
Tống Sở bội phục nhìn Giang Bác, cô phát hiện sau khi tiến sĩ đến thế giới này đã độc lập hơn. Trước kia ở trong phòng thí nghiệm, không chịu ăn cơm, cô luôn phải dán mắt dỗ dành mới chịu ăn. Ngủ cũng bắt cô kể chuyện cổ tích mới ngủ, hiện tại không những tự mình ăn ngủ lại còn học gửi thư.
Trong lòng cô có cảm giác nhà có trẻ con mới trưởng thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hả, anh viết thư cho ai? Chính là ghi lại lời muốn nói lên giấy, bao thư lại rồi gửi đi sao?" Mắt Tống Sở sáng long lanh hỏi.
TBC
Tống Sở vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn mẹ, con sẽ không tiêu bậy bạ đâu ạ." Nhiều nhất chỉ mua hai xiên mứt quả, còn lại đều dùng để mua kẹo mạch nha, vậy hoàn toàn đủ ăn cho một tuần rồi.
Nhưng mà hai người lại không đi về phía trường học mà lại đi hướng khác.
Phùng San cười nói: "Thích hay không không quan trọng, quan trọng là con phải biết nó học hành như thế nào, con phải trở nên thông minh như Tiểu Bác vậy."
Tô Bảo Phương cũng vội vàng lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh Tiểu Bác, anh thật sự trưởng thành rồi."
Hiện tại trong nhà cũng không thiếu tiền tiêu, Mã Lan quyết định về sau mỗi ngày đều cho đứa nhỏ tiền tiêu vặt. Đồ ăn trong nhà không dầu mỡ, cơm trong nhà cũng không đủ ăn, đứa nhỏ ăn chút kẹo mạch nha lót bụng cũng tốt.
Nhân viên trông quầy vừa thấy hai đứa nhỏ thật sự có tiền, đứa bé nam cũng lấy một xấp giấy từ trong cặp ra, liền biết rõ nhà người ta thật sự muốn gửi thư nên nhanh chóng lấy phong thư và tem ra, chỉ là lo bọn nhỏ không biết viết chữ. Kết quả bé trai nhà người ta lấy phong thư qua quan sát chút lại chiếu theo mẫu bày trên bàn nhìn hướng dẫn của người khác điền sẵn rồi tự mình xoát xoát viết hết không sai sót gì.
Trong thời đại khó khăn, cũng không phổ biến chuyện người lớn cho trẻ con tiền tiêu vặt.
Bà lấy cho Giang Bác năm đồng, lại cho Tống Sở năm đồng.
"Biết chứ, mẹ cho bọn em tiền mà." Tống Sở lấy tiền ra năm đồng tiền của mình.
Loại chuyện mới lạ này, cô còn chưa từng gặp đâu.
Chuyện như vậy đối với anh mà nói hơi khó mở lời, lúc nói khuôn mặt nhỏ cũng đỏ cả lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Bác gật đầu.
Năm đồng tiền của Tống Sở đã coi như là khoản lớn.
Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương lập tức trưng ra khuôn mặt đau khổ, trong lòng áp lực như núi lớn. Nhịn không được oán thầm chồng chất thành bụi, Tiểu Bác và Sở Sở cần gì phải thông minh như vậy khiến bọn nó càng ngày càng khốn khổ.
Giang Bác lúc này đang xin tiền tiêu vặt từ chỗ Mã Lan.
Chương 88:
Nét chữ còn đặc biệt nắn nót.
Tống Sở nũng nịu gọi: "Chị ơi, bọn em muốn gửi thư."
"Anh Tiểu Bác, chúng ta đi đâu vậy, không phải hiện tại anh muốn đi mua kẹo ăn đó chứ, vậy thì không được, chúng ta phải lấy học tập làm trọng." Tống Sở ngôn từ chính nghĩa khuyên nhủ.
Giang Bác: "....." Người vẫn luôn không chịu trưởng thành là cô có được không?
Mã Lan cười trêu: "Anh trai Tiểu Bác nhà chúng ta cũng thích kẹo sao?" Nói xong thì lấy tiền đưa cho đứa nhỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.