Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 581: Chương 581
"Con tìm thằng bé làm gì?"
Chuyên tâm đánh máy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mã Lan nhất thời sửng sốt, bà không nhớ mình có quen biết người này.
TBC
Tô Bảo Cương ở nhà nghe được tên Lý Mộc Lan, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Lý Mộc Lan lập tức gật đầu: "Thím biết anh ấy ở đâu không? Con đi hỏi bên quân đội, nhưng họ nói anh ấy còn chưa đi báo danh."
Chương 581: Chương 581 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Bảo Cương lườm anh một cái: "Nhìn xem tính tình của em kìa, em như vậy sẽ không có bạn bè đâu. Nếu không phải anh là anh của em, anh thật sự muốn tuyệt giao với em."
Nữ đồng chí này nhìn thấy Mã Lan, tựa hồ có chút khẩn trương, "Xin chào, xin hỏi có phải thím là thím của Tô Bảo Cương không?"
Giang Bác không quan tâm đến anh trai cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"... " Tức c.h.ế.t đi được, Tô Bảo Cương tức giận lăn ra ngủ.
"Có nói là ai không?"
"À, xin chào, xin chào." Mã Lan vội vàng chào hỏi: "Con, con là tới tìm Cương Tử nhà chúng ta sao?"
Một ngày trước khi Tô Bảo Cương rời đi, Mã Lan đã đến văn phòng nhân sự của công xưởng thép xin nghỉ. Vừa quay về văn phòng công đoàn, đã có một cán sự nhỏ nói. "Chủ nhiệm Mã, vừa rồi bảo vệ bên kia gọi điện thoại tới, có người tìm chị."
Tô Bảo Cương vừa che mặt: "Nhưng có thể đừng đưa đến không, không tiện gặp mặt."
Vừa tới cửa, liền thấy một cô gái để tóc học sinh cúi gằm mặt xuống đất. Nghe bảo vệ gọi chủ nhiệm Mã, cô gái ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú sạch sẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Bác hừ một tiếng: "Sao cũng được."
Cán sự nhỏ nói: "Không biết, chỉ nói là tìm chủ nhiệm Mã."
Tống Sở nói: "Anh Cương Tử, anh rốt cuộc có biết hay không?"
"Biết."
Mặt cô gái hơi đỏ: "Con tên là Lý Mộc Lan."
Tuy rằng bà cảm thấy không có chuyện gì lớn, nhưng thằng bé đang ở nhà bà nên cẩn thận một chút.
Mã Lan còn chuẩn bị xin nghỉ để tiễn Tô Bảo Cương đi, dù sắp trở thành thành quân nhân, nhưng trong mắt bà cháu trai vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Buổi tối Tô Bảo Cương ngủ cùng Giang Bác, hai anh em, một người vừa tắm rửa xong đã gõ máy tính, thỉnh thoảng tiến hành trả lời tin nhắn của căn cứ nghiên cứu bên kia. Một người thì nằm ở trên giường phe phẩy quạt hương bồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mã Lan vừa nghe cô bé còn đi tìm bên quân đội, chắc hẳn không phải quan hệ bạn học bình thường.
Mã Lan gật đầu: "Con là? Con… con là bạn học của thằng bé à."
"Không phải chuyện đấy." Tô Bảo Cương gãi gãi đầu: "Vậy, vậy mang đến đi."
Không có biện pháp, trong nhà cất giữ bảo vật quốc gia, nhìn ai cũng như đặc vụ.
Mã Lan vội vàng đến phòng bảo vệ một chuyến.
Mã Lan cùng Tống Sở chuẩn bị cho anh ấy rất nhiều đồ ăn vặt, hai người đều cảm thấy Tô Bảo Cương là đồng chí quân nhân vinh quang trong tương lai, vì bảo vệ tổ quốc mà đổ mồ hôi nước mắt, xứng đáng được họ chăm sóc thật tốt, thái độ này khiến cho Tô Chí Phong và Giang Bác chua xót.
Tống Sở nói: "Người ta tìm đến đây rồi, còn tìm đơn vị, sao có thể không đưa về chứ. Cô gái nhà người ta cũng không dễ dàng gì mới tới được đây, hai người có mâu thuẫn à?"
Tô Bảo Cương vừa nằm một hồi liền thở dài: "Em ba, em nói xem tham gia quân đội sẽ như thế nào? Thật sự nghiêm trọng như ông nội nói sao? Anh thấy rất nhiều người nhập ngũ, có vẻ như cũng không có chuyện gì."
"Con muốn tìm anh ấy nói vài câu, thím có thể nói cho con biết anh ấy ở đâu không, con là từ tỉnh thành bên kia tới."
Mã Lan cảm thấy cô gái này thật không dễ dàng gì mới đến được đây: "Con về văn phòng của thím chờ một chút, thím gọi về nhà đã."
Vốn dĩ muốn cùng em ba tâm sự một chút, kết quả hoàn toàn không nói được. Tính tình này của em ba, về sau có thể tìm được người yêu, anh ta liền cạp đất ăn.
"Không phải chứ..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.