Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 265: Nhiệm vụ mới
"Được được, ta khai ta khai, xin đại nhân tha mạng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, Thường Nguyệt liền nâng thương muốn đâm lủng đầu đối phương.
Nuốt một ngụm nước bọt, tên kiếp tu này không khỏi chợt run rẩy mà nói:
Hồng Nghê cũng có chút ngạc nhiên trước cách chửi tục phá cách của Thường Nguyệt.
"Chỉ là bậc lam mà thôi, đối phương nhiều lắm là đạt tới Kim Đan kỳ, nhưng nhìn phần thưởng keo kiệt như vậy chứng tỏ độ nguy hiểm của nhiệm vụ này còn kém hơn cả nhiệm vụ phát sinh ở Mã Già Sơn Cốc, nếu đã vậy thì ngươi cứ yên tâm đi, ta lo được."
Thì ra bọn hắn nhân cơ hội đám tiểu tép Luyện Khí hừng hực khí thế lao lên, bọn hắn liền lao ngược về sau.
"Làm sao ta biết là ngươi sẽ giữ lời, trừ khi ngươi phát lời thề."
...
"Ngươi muốn c·h·ế·t!!"
Nghe vậy, kiếp tu Xà chột liền không khỏi có chút giao động, dù sao có thể còn sống ai muốn c·h·ế·t chứ, lại nhìn thái độ của kẻ trước mắt vẫn bình bình đạm đạm, hắn chợt có cảm giác muốn thử tìm đường sống một chút.
Chương 265: Nhiệm vụ mới
"Đại nhân... xin tha mạng, tiểu nhân... tiểu nhân bị lừa."
"Bộ ngươi không muốn được sống à, hay thế lực sau lưng ngươi cho đãi ngộ quá tốt rồi nên ngươi mới trung thành như này?"
Vốn còn đang vui vẻ tận hưởng bữa sáng, Thường Nguyệt sau khi được Trần Lâm nhắc nhở liền có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngạc nhiên, bởi dù sao lúc mới đến nàng cũng đã bị theo dõi mà, Thường Nguyệt chỉ là không ngờ đối phương cũng không phải chỉ là kiếp tu bình thường đang đi tìm con mồi mà thật sự là vì nàng mà đến.
"Keng, thiên mệnh sở thuộc của ký chủ chuẩn bị gặp phải mối nguy hiểm bậc xanh lam, xin mời trợ giúp thiên mệnh sở thuộc của ký chủ hóa giải nguy cơ để nhận phần thưởng "Lucky box" x1, "Dược phẩm phẫn nộ" (Xanh lam) x1."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền cười khẩy một tiếng sau đấy liền mỉa mai đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là tất cả đều quá chậm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nguyên nhân gì? Đây chỉ mới là lần thứ hai ta đến đây thôi nha, mặc dù lần đầu có đắc tội với đám người Vạn Thi Quan nhưng không phải bọn hắn đều c·h·ế·t hết rồi sao?"
Nghe vậy, Trần Lâm mới nghiêm túc đáp:
"Vậy..."
Nói xong, trường thương liền xuyên thủng đầu lâu của đối phương.
Thấy vậy, Thường Nguyệt cũng phóng theo.
Trong vòng mười giây liền giải quyết hơn chục tên kiếp tu, Thường Nguyệt liếc mắt nhìn đám còn lại đã chạy khá xa, nếu đuổi theo truy sát cũng không phải không được nhưng ý nghĩa cũng không lớn lắm, vì vậy mà Thường Nguyệt chỉ chọn bừa một tên xấu số chạy chậm nhất sau đó tóm lấy đối phương kéo về.
"Biết gi?"
Hành động này thuần thục đến độ tất cả mọi người ở đây đều bị ngỡ ngàng, Thường Nguyệt ngỡ ngàng, đám người Hồng Nghê ngỡ ngàng, đám kiếp tu thì lại càng ngỡ ngàng hơn.
Tên kiếp tu tên Xà chột mặc dù lúc này mặt xám như tro, nhưng vẻ mặt vẫn kiên quyết vô cùng tựa như đã sẵn sàng đối mặt với cái c·h·ế·t.
Giao thủ còn không đến nửa giây, Thường Nguyệt liền dễ dàng dùng thương đâm lủng đầu kẻ trước mắt, thao tác vô cùng nhanh chóng và thuần thục.
Cười lạnh một tiếng, Thường Nguyệt cũng nhấc theo trường thương phóng tới.
"Muốn trả thù sao, cùng tới đi."
Nhưng trong đó nổi bật nhất là ba người vô cùng cao lớn đứng trước đám người, từng cái thần sắc đều vô cùng dữ tợn để lộ một cổ khí tức không dễ chọc chút nào, hiển nhiên bọn hắn là người đứng đầu đội ngũ này, tu vi đều là Trúc Cơ kỳ.
"Hừ, Xà chột ta chột chứ không có ngu, ta biết kiểu gì cũng c·h·ế·t mà thôi, hôm nay ngã ở đây xem như số ta đã tận, bớt nhiều lời, mau ra tay đi."
"Mặc dù mẫu thân ngươi hẵn cũng rất khôn, nhưng đáng tiếc, người khác là "khôn ngoan" còn mẹ ngươi thì là "khôn lòe"."
"Các ngươi hiện tại đã bị bao vây, khôn hồn thì từ bỏ chống cự đi và theo chúng ta một chuyến, ta đảm bảo sẽ không ai bị thương cả, còn nếu dám phản kháng thì đừng trách tại sao đại đao của ta không có mắt, lỡ có chặt đứt toàn bộ tứ chi của các ngươi thì đến lúc đấy cũng đừng có oán trách." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Kiếp sau nhớ khôn hơn một chút liền được."
Sửng sờ mấy giây, tên tráng hán kia mới hiểu được câu chửi của Thường Nguyệt, hai mắt hắn liền chợt đỏ lên sau đó không chút chậm trễ liền lấy ra đại đao lao tới.
"Cẩn thận một chút, đối phương không thể nào đột nhiên liền có âm mưu với ngươi được, hẵn là phải có nguyên nhân nào đó."
Nói xong, Thường Nguyệt liền ung dung tiếp tục dùng bữa sáng.
Đám người khác cũng lập tức nhận ra không ổn liền chia ra tứ phía mà chạy.
Hai người phía sau vốn định án binh bất động để theo dõi kỳ biến thì chợt thấy địch thủ lao tới với một tốc độ sao mà khủng khiếp khiến cho cả hai không khỏi chợt thất kinh.
"Khà khà, tới tốt lắm."
Nghe Thường Nguyệt nói vậy, tên Trúc Cơ vừa lên tiếng liền nhíu mày đáp:
"Hiền đệ, cẩn thận!"
"Đùa bỡn? Sao ngươi biết là ta đùa bỡn ngươi? Ngươi đã thử đâu mà biết được nha?"
Vì vậy mà nàng không khỏi khinh bỉ liếc nhìn cô vợ trẻ một cái rồi thầm mắng "thô bỉ".
Trở lại hiện tại, cả đoàn Thường Nguyệt lúc này đang bị bao vây bởi vài chục kẻ che mặt, tu vi giao động không đồng đều, Luyện Khí sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ có đủ cả.
"Vì vậy nên ta mới bảo ngươi cẩn thận, dù sao chuyện không biết mới là đáng sợ nhất."
Một "Song Đạo Trúc Cơ" truy sát vài chục tên Luyện Khí, này chẳng khác nào hổ lọt chuồng cừu cả, bầy cừu không cách nào phản kháng, cũng không cách này chạy được, cách duy nhất để thoát c·h·ế·t là còn sống tới khi hổ ăn no mà thôi.
Thấy vậy, Xà chột liền biết đối phương hết kiên nhẫn và muốn làm thật, vì vậy mà hắn chợt kinh hãi mà vội nói:
Phong tỏa tu vi của tên kiếp tu trước mắt, Thường Nguyệt liền ném đối phương xuống đất sau đấy liền bình tĩnh nói:
Nhìn thông báo trước mắt, Trần Lâm nhíu mày một cái liền lập tức liên hệ với Thường Nguyệt để cảnh báo nàng.
Rút ra trường thương nghênh chiến, nào ngờ trước mắt nàng đã không còn bóng dáng hai ngươi kia nữa.
"Ngươi nói chuyện cũng "khôn" thật đấy, chắc ngươi thừa hưởng cái thói này từ mẫu thân ngươi nhỉ, nàng hẵn là một người cũng rất "khôn" nên mới sanh ra được người như ngươi, chỉ là ngươi biết gì không?"
[Dược phẩm phẫn nộ (Xanh lam)]: Tăng 50% sức t·ấn c·ông, tăng 10% hút máu.
"Ta biết mà, dù sao ta cũng đâu bị mù."
"Ài, phiền phức thật đấy, thôi ngươi vẫn là c·h·ế·t đi thì hơn."
Hai người còn lại thấy huynh đệ bị g·i·ế·t trước mắt, cả hai đều đồng loạt đỏ cả mắt sau đó liền bộc phát khí tức, cùng lúc đó, đám kiếp tu xung quanh cũng đồng loạt bộc phát khí thế dự định cùng theo các lão đại xông lên.
"Keng!"
Tùy tiện trở thương đánh gãy thanh linh khí trước mắt, Thường Nguyệt bình tĩnh nhìn lấy tên kiếp tu Luyện Khí hậu kỳ vừa rồi lao lên hung hăn nhất.
Lời chửi tục của cô vợ trẻ vừa ra, bầu không khí liền chợt lặng yên như tờ.
Thấy vậy, Thường Nguyệt liền nghi ngờ hỏi:
"Hừ, trung thành cái quỷ, từ khoảnh khắc hai tên c·h·ó mà Minh Cẩu và Minh Báo kia bỏ rơi chúng ta, ta liền đã hận không thể ăn xương nuốt tủy bọn hắn rồi, chỉ là hiện tại rơi vào kết cục này, chỉ là hiện tại ta thà mang theo cốt khí mà c·h·ế·t như bậc hảo hán còn hơn c·h·ế·t như kẻ ngu si bị ngươi đùa bỡn."
"Ngươi phải c·h·ế·t!"
Tại trong động phủ, Trần Lâm còn đang nghiên cứu thêm về các khả năng của "Vô vi chuyển biến" thì chợt nhiêu một thông báo đánh gãy sự tập trung của hắn.
"Ài được rồi, kiểu gì bọn hắn chẳng kiếm chuyện, khi ấy tóm lấy vài tên hỏi cho ra lẽ liền được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.