Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 192: Kỳ phùng địch thủ
"Tốt, rất tốt, tới đi, để xem kiếm ý của ta và thương ý của ngươi, đâu mới là mạnh hơn!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy đối thủ chợt nhắm mắt định thần, Vu Thiên Sơn có chút không hiểu sao nàng lại không tiến công đi, chẳng lẽ cũng lại b·ị t·hương nặng nên cần phải nghỉ giữa hiệp nữa rồi?
(Cảm ơn "zXgKL92518" "Lười viết" đã đề cử nha hehehe.)
"Ngươi tốt nhất không nên biết đâu."
"Xì, không muốn nói thì không nói là được, cái gì mà ta không muốn biết chứ."
Thì ra lúc này Thường Nguyệt lại nhớ tới bí thuật "Chân Ngã" nàng mãi không nhập môn được mặc dù đã nhớ rõ ràng và đầy đủ cơ sở lý luận rồi.
"Còn làm gì nữa, tất nhiên là dành chiến thắng nha."
Nghĩ vậy, hai mắt cô vợ trẻ liền chợt tỏa sáng, bởi nếu suy đoán của nàng đúng thì cơ hội phá cục chỉ ở ngay lúc này đây.
"Tốt!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ách, ta nhớ là ngươi từng bảo rất ghét "Kiếm tu" "Đao tu" mà, sao giờ lại..."
Vì vậy nên Thường Nguyệt có suy đoán, có lẽ "Kiếm Ý" "Kiếm Tâm" cũng không xuất phát từ binh khí mà thật ra chúng xuất phát từ chính bản thân người cầm kiếm, binh khí chỉ mới là thứ bị tác động, binh khí phản ánh lại "Ý" và "Tâm" của người cầm binh khí, vì vậy nên những tên tu sĩ tự nhận là "Kiếm Tu" "Đao Tu" kia cũng không khác tu sĩ bình thường là mấy, thứ mà bọn hắn theo đuổi cũng là chính bọn hắn, nhưng bằng một cách vòng vo hơn mà thôi.
Đấy là những gì Thường Nguyệt ngộ ra được khi quan sát Hà trưởng lão từ lúc lần đầu gặp đến khi hắn độ Kim Đan lôi kiếp.
"Binh khí là tử vật, mà tử vật là tử vật, tâm ý cái quần què."
Theo lưu truyền ở bên ngoài, thì những tu sĩ tu luyện binh khí đều truy cầu việc lĩnh ngộ được "Ý" của binh khí, "Ý" của kiếm thì là "Kiếm Ý" "Ý" của đao thì là "Đao Ý"...
Chương 192: Kỳ phùng địch thủ
"Đối phương định làm gì?"
Vì vậy theo Thường Nguyệt, "Kiếm Ý" "Kiếm Tâm"... chỉ là lời nói nhảm.
"Thì ta vẫn ghét đấy thôi, chỉ là việc ghét những tên màu mè ấy với việc g·iả m·ạo bọn hắn cũng đâu xung đột đâu nha."
"Giả mạo?"
"Ngươi định làm gì?"
Dựa theo lý thuyết hình thành nên ý thức trong triết học gì gì đó của Trần Lâm, Thường Nguyệt cũng hiểu sơ sơ cái đoạn ý thức được hình thành bởi sự phản ánh khách quan thế giới vật chất vào bộ óc chủ quan của con người.
Một cơn gió mạnh chợt nổi lên, quanh thân Thường Nguyệt không có bất kỳ dấu hiệu nào liền chợt bộc phát ra "Thương Ý" sắc nhọn làm cho Vu Thiên Sơn cũng chợt cảm thấy ánh mắt cay rát không cách nào nhìn thẳng được.
Mà chỉ cần là cá thể có ý chí riêng liền đều sẽ truy cầu sự tự do tự tại, giả sử binh khí nếu có ý chí riêng của nó thì nó thật sẽ chấp nhận việc bản thân bị sử dụng trong tranh đấu tàn nhẫn để rồi một ngày nào đó bản thân bị thiệt hại tất cả chỉ vì lợi ích của sinh vật khác không?
Phía đối diện, Vu Thiên Sơn chống thanh kiếm gãy để đứng lên, mặc dù cho đôi chân giờ đây đã không có cảm giác, dù cho lưỡi kiếm này có gãy làm đôi, hắn sẽ không vì thế mà từ bỏ vào lúc này.
Nhưng so với cảnh tượng trước mắt, chân chính làm Vu Thiên Sơn kh·iếp sợ đó là đối phương lại là "Thương tu"?
Trong thoáng chốc, Trần Lâm cứ nghĩ mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn lại và thấy Thường Nguyệt vô cùng nghiêm túc, đồng thời bí thuật cũng ngay lập tức phát huy tác dụng, nồng nặc thương ý liền từ trên thân Thường Nguyệt toát ra tựa như một thương si đã luyện thương lâu năm mới có được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đây là những gì đại chúng hiểu về con đường của các tu sĩ chú trọng tu luyện binh khí.
"Tự nhận thức: Ta là thương tu!"
Phải biết "Kiếm tu" mặc dù tự lừa gạt bản thân để đi tìm hiểu "Ý" của binh khí, nhưng dù sao con đường ấy vẫn có thể tồn tại cho đến ngày nay chứng tỏ cho dù nó có khiếm khuyết đi chăng nữa thì cũng tồn tại giá trị của mình.
Nên là có thể kết luận một câu, cái gọi là nhân kiếm hợp nhất thật ra là người là người mà kiếm cũng là người, sẽ không có chuyện mà người là kiếm được, trừ khi đấy là n·gười c·hết bị đem đi đúc kiếm.
...
Cái gọi là nhân kiếm hợp nhất quả thật ở một khía cạnh nào đó cũng thật sự là người và kiếm đều là một, đều là người.
Càm ràm một tiếng xong, Thường Nguyệt thoáng làm quen với bí thuật "Tự Tại" sau đó nàng liền lập tức sử dụng:
"Chẳng phải bí thuật này có uy lực mạnh yếu dựa theo khả năng nhận thức của người dùng sao, với nhận thức của ta về "Thương Tu" thì g·iả m·ạo một thoáng còn được, muốn trở thành hàng real sợ là không thực tế lắm, mà lại dù có thực tế đi chăng nữa ta vẫn khinh thường trở thành "Thương Tu" dù sao nhiêu đây cũng là đủ dùng rồi hắc hắc."
Âm thầm kinh hãi vì thiên phú và bản lĩnh của đối thủ, Vu Thiên Sơn giờ phút này chợt có cảm giác như gặp được kỳ phùng địch thủ cả đời của mình.
Theo những gì bí thuật đó trình bày, người học được sau khi sử dụng có thể thay đổi "góc nhìn" của bản thân từ phiến diện và chủ quan sang góc nhìn toàn diện và khách quan, nói chuẩn hơn là đứng ở vị trí của "Ý niệm tuyệt đối" gì đấy để mà nhìn thế giới.
Hả? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lĩnh ngộ được "Ý" của binh khí rồi, sau đó làm sâu sắc thêm sự lĩnh ngộ của mình, để rồi cuối cùng có thể hoàn toàn thông suốt "Ý" của binh khí, khi đó tu sĩ liền đạt tới cảnh giới người và binh khí là một, nên thường gọi nhân kiếm hợp nhất, đao kiếm hợp nhất là vậy. Những tu sĩ đạt tới cấp độ ấy tự nhận đã hiểu hoàn toàn và triệt để binh khí trên tay mình, bởi vì bọn hắn đã ngộ ra được "Tâm" nghĩa là tâm của binh khí cũng là tâm của bọn hắn, tâm của bọn hắn cũng là tâm của binh khí, vì vậy nên mới có thứ được gọi là "Kiếm Tâm" "Đao Tâm".
Đối phương không phải là một viên đá nhỏ chắn ngang trên con đường của hắn nữa, đối phương giờ đây là đỉnh núi chập trùng trắc trở mà hắn phải vượt qua.
"Không, không đúng, nãy giờ đối phương chưa từng lơ là cảnh giác, chắc chắn là không thể nào có chuyện đối phương nhường từ đó tới giờ, vậy thì chỉ có một khả năng..."
Nghĩ vậy, Vu Thiên Sơn trong phút chốc liền sục sôi chiến ý trở lại.
Đốn ngộ!
"Ào ạt!"
Chắc chắn là không rồi, nếu binh khí có ý chí, việc đầu tiên nó muốn làm chắc chắn là chém c·hết kẻ đang giam cầm vận mệnh của nó cũng tức là người cầm binh khí.
Nhưng những cảm ngộ ấy thì có liên quan gì đến trận đấu hiện tại?
Vậy thì những "Kiếm tu" ấy có thể đổi góc nhìn của bọn hắn thành góc nhìn của binh khí hẵn là cũng phù hợp logic chứ?
Quả thật vậy, dựa theo lý giải của Thường Nguyệt, chỉ có tồn tại có trạng thái là "sống" đúng nghĩa thì mới có ý chí riêng.
Nhớ lại cảm ngộ trong cái hôm quan sát Hà trưởng lão độ kiếp, Thường Nguyệt khi ấy liền có chút phán đoán về con đường của kiếm tu, đao tu...
"Móa, thứ đồ gì ảo ma thật đấy, làm sao ngươi lĩnh ngộ được thứ này vậy."
Quả thật là Thường Nguyệt có những tư tưởng và cái nhìn rất hay, nhưng tốt nhất là không nên để lộ ra nếu không thì rất dễ dẫn tới thiên hạ "Kiếm tu" "Đao tu" "Quyền tu"... chặn cửa đánh hội đồng.
Nhất là khi nhìn thấy giờ khắc này đang đắc ý nhìn hắn, sau đó giương mũi thương lên chỉa về phía này, ý vị khiêu khích vô cùng nồng nặc khiến cho Vu Thiên Sơn một lần nữa nóng cả người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy cũng tốt, ít nhất ta..."
"Trần Lâm, đồng bộ ký ức cho ta với, ta cũng muốn học bí thuật "Tự Tại"."
Nhớ lại những gì đã trải qua, Trần Lâm mỉm cười một cái hắn liền nói:
Còn đây là những gì Thường Nguyệt hiểu:
Không chút suy nghĩ nhiều, Trần Lâm lập tức liền đồng bộ ký ức với nàng, từ đó, tất cả những kiến thức, kinh nghiệm, trải nghiệm của hắn với bí thuật "Tự Tại" đều được Thường Nguyệt sao chép.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.