Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 181: Thêm một lần nữa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 181: Thêm một lần nữa


Nếu là người bình thường bị như thế thì sợ đã sớm bị đau c·h·ế·t đi sống lại.

Lưu Lăng Vân nghe thế, nàng chợt nhíu mày.

Nhưng với điều kiện phải nạp đủ linh khí để thánh thể viên mãn trước cái đã.

Diễn ra song song với trận đấu đẫm máu của Thường Nguyệt lúc này, tại một nơi nào đấy cũng đang diễn ra một trận vật lộn ác liệt đẫm máu không kém, nhưng không phải là giữa người với người mà là giữa người với yêu.

Cho dù đối ngoại nàng vẫn sẽ giữ lấy vỏ bọc kiên cường của mình, nhưng Trần Lâm biết nội tâm Thường Nguyệt nhạy cảm cỡ nào.

Mỗi lần nghĩ tới thân ảnh kia giờ đây đang vì hắn mà khóc nức nở, Trần Lâm liền cảm thấy vội vàng và luống cuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Để Thường Nguyệt một mình đối chọi với hiện thực tàn nhẫn kia, tâm hắn khó mà an được, hắn cần phải trở lại, trở lại bên nàng, che chở cho nàng, chăm sóc cho nàng.

Nàng sẽ vì chút chuyện nhỏ mà âm thầm ghim trong lòng, sẽ vì thế giới đối xử bất công mà cảm thấy ủy khuất, sẽ vì đang đơn độc mà cảm thấy lạc lõng, sẽ vì bất an mà hành động nông nỗi.

Một trảo vút qua, trên người nam nhân lập tức thiếu mất một cánh tay trái và cả phần bả vai.

"Tông chủ, Chỉ Ngọc hôm qua có làm kiểm tra sơ cho đối phương rồi, vị đệ tử nam gọi Trần Lâm kia hình như đang lâm vào ma chướng nên mới điên cuồng như thế."

Tông chủ nghe thấy Lưu Lăng Vân bẩm báo xong, hắn liền hơi nhíu mày một cái, nhưng sau đó lại một lần nữa giãn ra, nội tâm chợt tràn đầy thú vị mà chợt nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng theo các bậc tiền bối tính toán, muốn để thánh thể của nàng thành thục viên mãn, đem tài lực toàn tông nhét vào cũng không đủ mà sợ là phải tụ tập lực lượng của toàn bộ chính đạo để ủng hộ thì may ra mới có thể lấp đầy thánh thể của nàng được.

Không phải cho hắn mà là cho nàng.

Cho dù lúc này đây, tâm linh hắn đã rệu rã, cho dù hai mắt tràn đầy tơ máu, cho dù cảm giác như đã chạm tới giới hạn kia đang không ngừng giày vò và thủ thỉ bên tai mau dừng lại đi, không cần thiết phải tiếp tục nữa, Trần Lâm vẫn tiến hành chém g·i·ế·t tiếp với Cự Ảnh Báo.

Không chỉ dừng lại ở việc trao nhau thân thể, ngay cả những suy nghĩ thầm kín nhất của cả hai đều chưa từng giữ kín với đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một lần nữa bị xé nát thành nhiều mảnh, Trần Lâm lại hồi sinh trở về trạng thái ban đầu.

"À, cũng không có gì, ta chỉ thắc mắc là bộ Vu gia các ngươi từng diệt tộc nha đầu kia à, hay các ngươi đem tro cốt người nhà nàng cho giương đầu gió rồi nên người ta mới điên cuồng như vậy?"

(Cảm ơn "Hoangson02ed" "THÁNH THƯỢNG THIÊN HẠ" "Lười viết" "Đức bảo" và "Quỷ Tiên" đã đề cử nha hehehe.)

Chương 181: Thêm một lần nữa

"Thiên Bảo này, ta có nghi hoặc không biết có nên hỏi hay không đây."

Một vòng lập mới lại bắt đầu, chỉ là Trần Lâm cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào khác, hắn lập tức chủ động lao về phía trước nơi Cự Ảnh Báo xuất hiện để tiếp tục vật lộn với đối phương.

Trên đài cao, trái ngược với bầu không khí căng thẳng và khốc liệt ở dưới sân đấu, trên này các trưởng lão và tông chủ đều vẫn còn rất có nhã hứng để vừa quan chiến vừa đánh giá.

Phải biết theo lý thuyết thì thánh thể của nàng có thể khiến nàng thành tiên bất cứ lúc nào.

"Ách, tông chủ cứ hỏi, Thiên Bảo tuyệt đối biết gì đáp đó."

Nhưng nam nhân vẫn làm như không cảm giác được mà tiếp tục lao lên.

Bởi thi thoảng cứ mỗi khi Thiên Sơn bị đánh, liền sẽ có vài ánh mắt ý vị thâm trường rơi lên người hắn.

...

Nhưng nói là vật lộn chứ thực tế thì nơi này càng giống như đang diễn ra một trận đơn phương tàn sát thì đúng hơn.

Này cũng phải thôi, ai bảo trước đó hắn gáy bẩn to quá chi, đã nói xong con trai mình thiên tư cỡ nào, kiếm đạo tinh xảo ra sao.

"Ách, chẳng lẽ tông chủ đang nói là... ?"

Nghe vậy, ở bên cạnh, Lưu Lăng Vân liền chợt nhíu mày mà hỏi:

"Chỉ một lần nữa thôi... chỉ cần thêm lần nữa..."

"..."

Vì vậy nên Trần Lâm có thể cảm giác được, Thường Nguyệt lúc này đây đang "đổ lệ". (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vu Thiên Bảo lúc này vừa quan chiến, thần sắc vừa gấp gáp nhưng cũng vừa xấu hổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng không phải là thời điểm đặc biệt hoặc là đại kiếp giáng lâm, mọi người nuôi chính mình còn thiếu làm sao có thể đồng lòng ủng hộ để thành toàn cho nàng được.

Tông chủ nghe xong, thần sắc không đổi nhiều, chỉ cười mỉm một tiếng tựa như cũng cảm thấy hứng thú với nam đệ tử gọi Trần Lâm kia.

Đứng ở bên cạnh, Lưu Lăng Vân có chút đắn đo, thần sắc hơi do dự nhưng rồi nàng cũng quyết định nói ra chuyện kia.

Hắn bị đánh gãy mất hai chân, vậy liền dùng miệng để cắn chặt vào da lông đối phương.

"Thú vị, rất thú vị nha, xem ra tiểu nha đầu kia muốn cứu người mình thương thì chỉ có thể cố mà thắng trận này rồi."

"Tông chủ ngươi thật không có cách à?"

"Vậy ý ngươi nói là tiểu nha đầu kia có quan hệ mập mờ với nam đệ tử gọi Trần Lâm, người mà bị hậu bối của Vu gia các ngưới đánh cho thiếu mất một tay một chân nên giờ mới vì trả thù mà điên cuồng sao... chà, cũng thú vị thật đấy."

À trừ trưởng lão Vu Thiên Bảo ra, dù sao người đang bị đánh bên dưới cũng là nhi tử đáng tự hào của hắn mà.

Dường như có thể lờ mờ thấy được bóng dáng người con gái hắn yêu ở phía trước, Trần Lâm một lần nữa vô thức đứng dậy, tiếp tục lếch lấy cái xác vô hồn của mình để chiến đấu tiếp.

"Ma chướng? Luyện Khí Kỳ liền có tâm ma sao..."

Nhưng Trần Lâm vẫn phải đứng dậy để tiếp tục nổ lực.

Bất kể vết thương có thể nào, chỉ cần còn có khả năng gây sát thương, hắn liền bằng mọi giá tổn thương đối thủ của mình.

Liên kết giữa hai người bọn hắn đã sớm thành tâm ý tương thông.

Tuy nhiên hiện tại không phải lúc để bàn những thứ này, nàng thấy tông chủ vẫn bình chân như vại, thần sắc đạm mạc khiến cho Lưu Lăng Vân không thể không hỏi:

Chỉ thấy nơi đó, một nam nhân toàn thân là máu đang vật lộn với một đầu báo đen to lớn.

"Phốc!"

Dựa theo lời Vu Thiên Bảo thuật lại thì Vu gia bọn hắn bị oan, nào có từng bắt nạt đối phương bao giờ, nhưng nha đầu kia chỉ vì chút tai nạn ngoài ý muốn mà ghim Vu gia bọn hắn nên mới có cảnh tượng dưới sân đấu lúc bấy giờ.

"Ta làm không được, dù sao ta chỉ là một tu sĩ bình thường thôi nha, nhưng ta biết một đám người điên có lẽ có thể làm được chuyện như giải ma chướng cho người khác."

Vì Lưu Lăng Vân đối với cấp độ tiên nhân vẫn rất ngưỡng vọng.

Hiện tại tốt rồi, bị một tiểu nữ oa dùng thương đập bán sống bán c·h·ế·t, toàn thân không có nổi một chổ lành lặn, đâu đâu cũng là vệt máu và vết bầm tím.

Không biết đã trải qua bao nhiều vòng lập, cùng Cự Ảnh Báo vật lộn chém g·i·ế·t qua bao nhiêu lần, mỗi khi cảm thấy muốn gục ngã, Trần Lâm liền sẽ tự nhủ lấy một câu như thế.

Tiên nhân là cảnh giới cao cỡ nào, sao có thể bị xem tùy tiện như thế được.

"Thêm một lần... thêm một lần nữa..."

Ở chung với nhau mười mấy năm ngắn ngủi, nhưng những gì bọn hắn trải qua người khác khó mà có thể đoán được.

Không cần biết sẽ bị g·i·ế·t bao nhiêu lần, không cần biết hắn gục ngã bao nhiêu lần, Trần Lâm gượng đứng dậy để chiến đấu tiếp.

Vu Thiên Bảo lúc này nào không biết được tông chủ đang nói đùa.

"C·h·ế·t tiệt a, lại một lần nữa!!"

Nhận thức của hắn đã sớm tại vòng lập chiến đấu một lần lại một lần này hao mòn không còn chút gì.

"Làm ơn ý chí của ta, cho phép ta tiếp tục thêm một lần nữa thôi."

"Giải ma chướng? Ta e là bản thân còn chưa tới được cấp độ đấy, ma chướng thứ này rất kỳ quặc và thiên biến vạn hóa, tu sĩ bình thường khó lòng ung dung giải được, đi đường chính quy thì sợ chỉ có tiên nhân thì mặc may mới có cách đi."

Biết được tất cả những điều đó, nên mỗi lần nghĩ tới Trần Lâm lại cảm thấy trái tim quặn đau, hắn lại lần nữa cưỡng ép thân thể đứng dậy để tiếp tục tiến lên.

"Ngươi đang khóc cho ta sao... Thường Nguyệt."

Hắn thiếu mất một cánh tay, vậy liền dùng cánh tay còn lại để cào xé đối phương.

"Tông chủ, chẳng lẽ ngài lại có cách giải ma chướng cho Luyện Khí Kỳ sao?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 181: Thêm một lần nữa