Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Cạn bẫy dồn dập
Một hai giây bất động, nói dài không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn.
...
"Ngươi có chắc đây là nữ nhân chứ? Thân thể nữ nhân không phải là nên mảnh khảnh mềm mại sao, đống cơ bắp khô như đá kia là thế nào?"
Vừa hé mắt, Thường Nguyệt liền thấy Trầm Linh Nhi chơi lại chiêu cũ, một luồng cường quang lập tức bộc phát khiến tầm mắt nàng lập tức trở thành một mảnh trắng xóa.
Cô vợ trẻ thầm nói không ổn, nàng vừa lùi lại vừa hé mắt muốn dùng thị lực để tạm thời chống đỡ, nhưng Trầm Linh Nhi sao có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt hảo như vậy được.
Mặc dù chứng kiến Tô Thường Nguyệt vẫn còn lành lặng, Trầm Linh Nhi vẫn có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên nàng cũng tuyệt không lo lắng.
"Kim Quang Thủ Ấn!"
Giờ đây nhìn thấy một mảnh giáp cuối cùng đã tan biến, sắc mặt Thường Nguyệt bỗng chốc phức tạp, nàng nhìn Trầm Linh Nhi ở phía đối diện một cái liền không thể không thở dài khen ngợi đối phương một câu.
Lập tức, một vòng kim quang tuôn ra từ trong người Trầm Linh Nhi để hình thành một cái lồng phòng hộ.
"Ta cũng bất ngờ thật, không ngờ ngươi vẫn có thể còn đứng đó, xem ra ta chỉ có thể lại chém thêm một đao nữa vậy."
(Cảm ơn "Hoangson02ed" và "zXgKL92518" đã đề cử nha hehe.)
"Đồ ngu, đó là gân xanh của đối phương đấy, chỉ là hơi nhiều chút nên mới nhìn có vẻ như da đối phương có màu xanh nhạt vậy thôi."
"Cái quỷ gì..."
"Chậc chậc, nói sao nhỉ, ngươi quả thật làm ta khá bất ngờ đấy, Trầm Linh Nhi."
Nghe thấy Trần Lâm nhắc nhở, Thường Nguyệt dựa theo phương hướng đã biết trước khi mất thị giác sau đó liền điều chỉnh thân thể liền tung ra cú đá thẳng làm nên thương hiệu của mình.
Thường Nguyệt lúc này đã đá vào lồng kim quang, lực lượng mạnh mẽ khiến cho màn sáng lập tức vỡ nát, nhưng cùng lúc, Thường Nguyệt cũng phải nhận lấy lực phản chấn mạnh mẽ của bản thân mình.
Sử xuất một kích toàn lực tập trung hết thảy tinh khí thần của mình, Trầm Linh Nhi chém ra một đao xuyên thủng lớp giáp dày c·hết tiệt đã làm khó nàng bao lâu nay kia, sau đó liền dễ dàng xuyên quả hết thảy còn lại, đợi một lần nữa xuất hiện, Trầm Linh Nhi đã xuất hiện phía sau lưng Thường Nguyệt mấy mét.
"Đón nhận thất bại của ngươi đi, Tô Thường Nguyệt!!"
Cho tới khi ngọn thương chỉ cách gương mặt đối phương vài gang tay, một cảm giác là lạ xuất hiện nàng mới biết dị thường kia là gì.
Thị giác thì bị lóe mù, thính giác thì ù ù không ngớt, Thường Nguyệt cảm giác rất ê răng nhưng nàng lúc này vẫn hoàn toàn tỉnh táo và không có tí hoảng loạn nào bởi Thường Nguyệt vẫn có một đại sát khí để mà dựa vào, đó chính là bản năng cảnh báo nguy hiểm của nàng.
Bởi vì mọi đòn công kích đều là đang toàn lực tung ra, vì vậy lực lượng phản chấn lại cũng không nhẹ khiến cho Thường Nguyệt trong giây lát cũng bị choáng váng mặc cho thể chất của nàng đã hấp thu được lượng lớn lực chấn động rồi.
Từng khối cơ bắp chắc nịch như thép đặc, bờ vai nổi đầy gân xanh và sáu muối bụng lờ mờ ẩn hiện, cùng với những đường nét hằn sau và khô đét khiến cho thân thể Thường Nguyệt cứ như là một tác phẩm nghệ thuật vừa được đoán tạc tỉ mỉ mà ra, và được tẩy luyện bởi lửa nóng và thép tốt để được hình thành.
Cảm thấy bất thường, Thường Nguyệt muốn lùi lại đồng thời không quên che mắt để tránh đối phương dở lại chiêu cũ.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, nhưng có một chuyện làm nàng không hiểu đó là vì sao đối phương lại trông bình tĩnh tới thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thường Nguyệt, hướng tây nam của ngươi."
Phiền phức nhất đã bị loại trừ, tốc độ của đối phương thua mình một bậc, giờ đây lại không có áo giáp để phòng hộ, Trầm Linh Nhi có tự tin có thể từ từ mài c·hết đối phương.
Nàng nhắm chuẩn, hai tay nắm đoản đao tụ lực sau đó lao tới.
Tự tin như thế, Thường Nguyệt lúc này cũng không biết Trầm Linh Nhi vừa lao lên công kích, thấy được Tô Thường Nguyệt tinh chuẩn xác định được vị trí của mình để tung ra một cú đá thẳng như thế, Trầm Linh Nhi không chỉ không chút nao núng mà trên mặt nàng còn khẽ nổi lên nụ cười mỉm đầy đắc ý tựa như mọi chuyện đều đúng theo tính toán từ trước, ánh mắt lạnh nhạt, Trầm Linh Nhi khẽ phun ra một câu.
Không chút dây dưa hay chậm trễ, Thường Nguyệt vu·ng t·hương đâm tới.
Chỉ thấy khi ngọn thương xuyên thủng lớp màn mỏng kia, bong bóng lập tức p·hát n·ổ, âm bạo tại khoảng cách gần bộc phát khiến cho Thường Nguyệt nháy mắt liền bị ù tai.
Từng tiếng kinh thán không ngừng vang lên trên khán đài, mọi người từng tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ của Thường Nguyệt, nhưng không một ai có thể đoán được ẩn giấu dưới lớp giáp kia lại là một bộ thân thể càng thêm đáng sợ và cứng cỏi hơn cả áo giáp dày nhất.
"Tê, chỉ là một nữ nhân mà thôi, làm sao lại có được một bộ thân thể như vậy?"
"Ách, các ngươi cho ta hỏi tí, bộ luyện thể còn có thể khiến màu da chuyển đổi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị dính phải một cước này, đối phương đừng nói là tiếp tục công kích, sợ là còn có thể cử động được không như hồi ở vòng loại vẫn còn là một ẩn số.
Lần đầu tiên liên tục bị âm như thế, Thường Nguyệt cũng nhịn không được mà chửi ầm cả lên.
Xuyên qua tầng tầng linh tơ, xuyên thủng màn vải vô hình đang che dấu đối phương, Thường Nguyệt lúc này mới có thể nhìn thấy bản thể của Trầm Linh Nhi đã trốn tránh nãy giờ.
"Thôi, đến đây chắc là cũng đủ với ngươi rồi nhỉ?"
Mặt mũi Thường Nguyệt giờ đây mới chính thức lộ diện lần đầu tiên trong kỳ Ngoại Môn Thi Đấu lần này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng rút ra ám khí phóng tới, sau đó nâng đoản đao lên chuẩn bị xông tới, nào ngờ, giọng của Tô Thường Nguyệt lại vang lên ngay bên cạnh khiến cho Trầm Linh Nhi không khỏi tê cả da đầu.
Nhưng nào ngờ, lần này đối phương lại nhắm vào một thứ khác mà không phải thị lực của nàng.
Nhìn thấy dị biến phát sinh, Trần Lâm kinh hãi vô cùng, hắn vội vàng muốn cảnh báo, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, đợi hắn nhận thức được thì mọi chuyện đã trễ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giáp Luyện Tập giờ đây nứt vỡ sau đó từng mảng rơi xuống và hóa thành bụi rồi dần dần tan biến.
Đối với những cá nhân có tốc độ phi thường như Trầm Linh Nhi, một hai giây là đã đủ.
Im lặng trong chốc lát, giọng Thường Nguyệt mới một lần nữa vang lên khiến Trần Lâm bình tĩnh và nhẹ nhõm lại một chút, bởi nàng cũng không có gặp nguy hiểm.
Nhưng Thường Nguyệt còn chưa làm ra phán đoán, giọng Trầm Lâm lúc này liền chợt vang lên.
Xung quanh Trầm Linh Nhi chẳng biết từ bao giờ đã được bao phủ bởi một lớp bong bóng vô hình, chỉ khi chạm vào lớp màn mỏng kia mới có dị động để mà người bên ngoài nhận biết được.
"Tốt!"
Đây là lời đến từ tận đáy lòng của nàng, phải biết nàng đã đi xa được đến đây, không chỉ trong giải đấu này, mà từ ngày mặc "Giáp Luyện Tập" tới giờ, đây là lần đầu tiên có người phá được lớp giáp ấy để khiến nàng phải bị động hiện diện.
"Bong bóng?"
Chương 170: Cạn bẫy dồn dập
Không phải vì nhan sắc nàng tuyệt trần hay mỹ lệ cỡ nào, nhưng thân thể khoa trương thế kia mới là thứ khiến cho mọi người ở đây kinh ngạc.
Thường Nguyệt vừa nói thế, tiếng vỡ vụn liền lần lượt vang lên.
"Không sao, ngươi quên là "Giáp Luyện Tập" có thể triệt tiêu một kích chí mạng cho ngươi mặc rồi à." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cái đệch con gái mẹ nhà ngươi #&#%@..."
Trầm Linh Nhi hét lớn một câu sau đó lập lại chiêu cũ.
"Thường Nguyệt! Ngươi sao rồi?!!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.