Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Xung đột

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Xung đột


"Ông về tới chưa?"

"Ừm... vani đi"

"Dạ chú ơi cho con 2 kem vani."

"Nó đá tao như bò húc vào người. Lăn lộn mấy năm nay, lần đầu tao bị ăn một đá mà gục luôn."

Từ nhà Trâm đạp xe về, tâm trạng của Lâm rất vui vẻ. Đi đến một đoạn đường khá vắng, hắn thấy ở nơi xa có 2 thanh niên đang đứng. Chẳng hiểu sao hắn có loại dự cảm không tốt, Lâm dừng xe lại một xíu rối tiếp tục tiến tới.

Đăng nhìn về phía đường đã không còn, ánh mắt đăm chiêu. 2 người bọn họ cũng không phải trắng trắng lăn lộn. Trước đây khi kiếm được ít tiền cũng đã đi học võ. Tuy không đến nơi đến chốn nhưng mà đánh 1 với 1 vẫn là được. Liều mạng thì một đánh 2, đánh 3 cũng không phải là không thể. Tuy Đăng không nói ra, nhưng ăn 1 đấm vừa rồi, hắn cũng đã suýt ngất. Phải nằm ra đất một lát mới tỉnh.

Lâm nhìn tín nhắn hồi phục lại cũng nở nụ cười. Thao tác tay vô cùng nhanh nhập vào:

Gặp đúng thằng không giảng nghĩa khí giang hồ. Vừa gặp mặt chính là nắm cát vào mặt. Đăng và Cường chưa bao giờ ăn thiệt thòi nặng như vậy.

"Bà ăn kem gì?"

Trên gương mặt của cả 2 người đầy cát. Tay đang gắt gao dụi lấy 2 mắt. Không sai, từ lúc cảm thấy không ổn. Lâm đã ngừng xe lại lấy cát để sẵn trong túi. Dừng xe lại là hắn ngay lập tức đứng xuống xe 2 tay 2 nắm cát chờ sẵn.

"Aaaa" Hắn đau đến không kiềm được mà hét lớn.

"Đăng, thằng này không đùa được đâu?

"Đưa tay đây cha coi. Chấm cô bé kia hả?"

"Bái bai" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm thất vọng lắc đầu, hôm nay hắn đã rất cố gắng để Thiên Thư kích hoạt động lực. Nhưng cố gắng 8 phút vẫn không được.

Đùa, câu gây sự kinh điển. Lâm có chút không nói. Mấy thằng lưu manh này không có mẫu nào gây sự hay hơn à ta.

Làm xong Lâm nhanh chóng lên xe bỏ chạy. Sức lực của hắn không nhỏ, Thằng bị hắn đạp một phát vẫn còn nằm cong như con tôm luộc. Miệng đang ói ra. Thằng bị đấm thì không khá hơn bao nhiêu, máu mũi như không cần tiền đang tuông ra.

"Sao?"

"Ừ, gặp trúng mấy thằng quyết đoán như này. Lần sau có rình cắn nó được thì cắn, không có thì bỏ qua. Thân thủ của nó không giống người thường."

Lâm nghe cha hỏi vậy thì ngượng ngùng. Đang không biết trả lời sao thì:

"Vậy chốt quán kem hạnh phúc sau lưng trường nha, bà đi được lúc mấy giờ?"

Khi Lâm ngồi xuống ghế thì không khí bỗng có chút ngại ngùng.Đang lúc hắn không biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào thì Trâm đã lên tiếng:

Ngày hôm qua động tác đứng tấn của Lâm đã khá là tiêu chuẩn. Lâm Nhất Tiếu nói với hắn không cần qua nữa. Khi nào có thể đứng được một nén nhang thì hãy qua. Giờ hắn cần đứng tấn, hít đất, chạy bộ.

Vừa bị cản xe lại thì Lâm ngay lập tức xuống xe, hắn không muốn mình ở thế bị động.

Chương 18: Xung đột

Hắn không biết phải trả lời gì, chỉnh đành gửi lại một chiếc mặt cười. Cuộc trò chuyện vẫn nhanh như vậy.

"Xong rồi đó, vào tắm rửa đi. Tí cha đưa cho chai rượu thuốc mà xoa. Bảo đảm ngày mai là hết. Chiều mai cha dạy mấy thứ cơ bản. Rõ ràng là đấm người nga mà mình lại bị thương, thật mất mặt."

"Mả mẹ nó"

Hắn vừa vào nhà, Lâm Phi Dương đã nhìn thấy tay của hắn không đúng:

Tin nhắn rất nhanh hồi phục. Lâm lập tức nở nụ cười. Hắn biết nhà của Trâm cách trường không đến 2km nên đáp:

"Bà có ở đó không?"

Chương 18: Xung đột

Nhìn về chiếc xe máy đang nằm dưới ruộng. Hắn bất đắc dĩ thở dài. Hôm nay nhận thua, gặp trúng ngoan nhân, tâm tư cũng tỉ mỉ. Nếu không đạp chiếc xe, thì hiện tại 2 người bọn họ vẫn đuổi theo kịp.

Hai người có chủ đề chung nên rất nhanh cuộc nói chuyện đã thoải mái đi rất nhiều. Buổi hẹn chỉ diễn ra gần một tiếng, hầu hết thời gian đều nói về việc học. Nhưng hắn cũng rất hài lòng về kết quả này.

"Tui tưởng không có thi nên chưa ôn gì luôn á trời!"

Hắn mỉm cười nhắn lại: "Vừa về tới". Rất nhanh tin hồi phục lại: "tốt".

"Em có làm gì đâu anh?"

Nhân lúc 2 người này còn đang quay cuồng. Lâm nhanh chóng tiến đến đấm thẳng vào mặt của thanh niên lên tiếng và đạp vào bụng của người còn lại. Chạy đến chiếc xe máy, Lâm dùng sức đạp nó ngã xuống ruộng.

Ánh mắt Trâm và hắn giao nhau, cả 2 cùng kinh ngạc vì đối phương đến sớm. Hôm nay Trâm mặc một chiếc quần jeans và ao thun đơn giản. Nhưng rất dễ nhìn ra dáng người của cô rất tốt.

"Đây nè! Sao vậy?"

Giọng nói của ông rất không vui. Con mình học võ ông rất vui, nhưng học rồi đi đánh người thường thì khác.

Lâm cười khổ giải thích đầu đuôi câu chuyện cho cha mình. Nghe xong Lâm giải thích ông hòa hoãn đi nhiều. Ánh mắt nhìn hắn rất tán tưởng. Lần đầu gặp tình huống như vậy, nhưng xử lí rất tốt.

"tui thích ăn kem."

Nhìn cánh đồng lúa đang đung đưa, cơn gió thổi vào mặt. Lâu rồi Lâm mới có cảm giác thư thái như thế này. Đạp xe nhìn về phía chân trời đang đỏ rực vì hoàng hôn. Cái cảm giác này ở kiếp trước đã bị thay bằng sự xô bồ. Guồng quay công việc khiến hắn quên mất sự thư giãn. Hắn không muốn mình lặp lại điều đó nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mẹ con c·h·ó này"

Về đến nhà, mượn ánh đèn nhin vào tay mình. Hắn kinh ngạc thấy bàn tay trái của mình đã sưng vù lên rồi. Hiện tại hắn nắm tay lại còn không được. Hắn hiểu đây là vì sao, Lâm không biết cầm nắm đấm sao cho đúng. Lực đạo quá mạnh làm cho hắn bị bong gân.

"6h30 thì sao?"

Một hồi lâu, Lâm vẫn xuống bút. Trên giấy rất nhanh được viết 2 chữ "Cẩn Trọng". Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó thu dọn bút và nghiêng mực. Lấy ra điện thoại của mình, bấm vào soạn tin nhắn:

"Tao nói mà mày cãi à? Để tao dạy mày ra đường thì phải biết trên biết dưới. Không phải ai mày cũng làm quen được."

Rất nhanh hoàn thành các bài làm nóng người. Khoảng một tiếng sau, Lâm nằm dài ra sàn. Hắn đã đứng 6 lần, trong đó có 5 lần là 5 phút. 1 lần dài nhất là 8 phút.

Sáng này lúc học bài chung với Trâm, hắn đã xin số điện thoại. Hắn nghĩ mình cần chủ động nhiều hơn. Rất nhanh đã có tin nhắn trở về:

"Tối này bà muốn cùng tui đi ăn chè hay đi ăn kem?"

"Ông ôn tập gì cho kì thi vô đội tuyển học sinh giỏi sắp tới chưa?"

Đời trước trừ Vi ra thì hắn không có quen thêm ai khác. Cả 2 cùng đạp xe về nhà Trâm, là một thằng con trai điều đó là tất yếu.

Thấy đã sắp 6h, Lâm nhanh chóng đi nấu cơm và tắm rửa.

"Chốt, 6h30 quán kem hạnh phúc. Không gặp không về, bái bai"

"Sao vậy hai anh?"

Xe nhẹ đường quen, rất nhanh hoàn thành cả hít đất và chạy bộ. Cảm giác được sức mạnh và thể lực của mình được tăng lên rõ ràng. Luôn luôn thõa mãn như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng hôm nay hắn nghe về những kẻ gọi là thiên tài. Từ lúc về nhà, hắn luôn nghĩ đến điều này. Lâm cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng. Bản thân thậm chí còn chưa luyện thể, mà đã sinh ra tâm lý khinh thị người khác. Trong sử sách đã có hàng ngàn minh chứng, kinh địch thì chỉ có một con đường c·hết.

"Rắc"

Lâm dạ một tiếng rồi đi vào phòng. Ngẫm lại mấy ngày hôm nay hắn không có làm gì đặc biệt cả. Kèm với lời nói của tên côn đồ kia "Không phải ai cũng làm quen được."

"Mới học võ có 2 ngày mà đánh nhau à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Lâm đang đạp xe hết tốc lực về nhà. Cơn đau từ cánh tay trái truyền đến làm hắn rất khó chịu. Nhưng vẫn cắn răng nắm chạy tay lái.

"Hỏi cái đ*o gì, nghe nói mày láo lắm đúng không?"

Đây là buổi hẹn đầu tiên. Hắn phải đến trước giờ hẹn một chút. Nhìn điện thoại 6h20, Lâm có chút hưng phấn. Khi hắn đang định gọi trước một ly trà đá thì một dáng người quen thuộc đi vào quán.

Cùng lúc đó ở một căn phòng khác, Trâm đang ôm lấy điện thoại lăn qua lăn lại trên giường. Cô nhìn lấy màn hình điện thoại cười khúc khích vô cùng đáng yêu. Nếu có bạn học nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ rất bất ngờ. Bời vì Trâm ở trường luôn trầm tính và ít nói.

Vô cùng nhanh gọn và dứt khoát. Hắn không giỏi nói chuyện cùng phụ nữ lắm. Hắn sợ giờ mà tiếp tục nói, thì chiều gặp sẽ không biết nói gì. Nhìn đồng hồ thấy đã 15h18. Hắn còn nhiều thứ để làm.

Hôm nay hắn quyết định chạy bộ quanh nhà. Để còn mau chóng tắm rửa hẹn hò. Nghĩ đến đây hắn không kiềm được mà nở nụ cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa dứt câu thì cả 2 lập tức áp sát vào người Lâm. Vừa một giây trước còn hung thần ác sát, một giây sau cả 2 cùng gào lên:

"Ừm, thi mỗi năm mà. Chứ biết đâu năm ngoái học tốt, năm nay lại sa sút thì sao?"

Lâm cầm bút lông hồi lâu nhưng vẫn không thể xuống bút. Ngày hôm nay có rất nhiều thứ làm hắn rung động. Từ khi có Thiên Thư, hắn từng huyễn tưởng mình sẽ trở thành siêu cấp cường giả. Dậm chân một cái là chấn động thế giới, thiếu niên mà ai chẳng từng mơ mộng.

Nguyễn Hải Đăng và Lê Tuấn Cường là 2 thằng giang hồ nhỏ quanh vùng này. Ngày thường trừ ăn nhậu ra cũng có gây sự đánh lộn, để thu tiền bảo kê mấy đứa học sinh. Ngày hôm nay có người nói chỉ cần đánh Lâm một trận thì sẽ có 1 triệu. Tưởng là kèo ổn, ai ngờ là ổn lòi lìa.

Nơi này khá gần cống thoát nước nên có mùi hôi. Thường thanh niên không chọn chỗ này làm nơi tụ tập. Không ngoài dự cảm của hắn, khi khoảng cách 2 bên chỉ còn khoảng chừng 5m thì 2 thanh niên này lập tức đi ra.

"Ủa năm ngoái có giải mà năm nay vẫn phải thi hả?"

Lâm đứng dậy kéo ghế cho cô rồi hỏi:

Đây là một mánh mà hắn học được ở kiếp trước. Thay vì hỏi tối nay đi cùng tui không. Thì hãy đưa ra sự lựa chọn về buổi hẹn luôn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Xung đột