Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Giang Chi Dao ép ta:
Ta len lén tránh xa một chút, sợ hắn điên đến lây sang người ta.
Thế nhưng, khi thực sự muốn rời đi, lại nhanh đến không ngờ.
02
Khi còn nhỏ, từng thấy đệ đệ ăn, ta chỉ dám trốn trong góc, nuốt nước miếng, thầm mong hắn làm rơi một miếng xuống đất.
【Hai vạn lượng bạc, mười gian cửa hàng, ba căn nhà.】
Phía sau, Giang Chi Dao quát lớn:
hờ hững hỏi:
Lúc thu dọn đồ đạc, mới phát hiện — ở đã tám năm, trong phòng chẳng hay lại chất đầy những vật dụng.
Cũng chỉ trong một đêm, là sạch sẽ chẳng còn.
“Bữa trước cô nương đến phủ dùng bữa, chủ tử thấy cô uống thêm một chén, hôm nay đặc biệt sai tiểu nhân đưa tới.
“Đã sớm chuẩn bị cho nàng hai vạn lượng bạc, mười gian cửa hàng, ba căn nhà.”
Cho đến nay, vẫn chẳng biết bánh đào nguyên vẹn sẽ ngon thế nào.
Ta lập tức thuê nhà, chuẩn bị dọn ra ở riêng.
Vừa bẩn vừa hôi, lại chẳng đáng tiền.
Hắn hiếm hoi chịu nghe lời, ở nhà đọc sách.
Giang Chi Dao cười nghiêng ngả:
Ta thầm nghĩ:
“Con nha đầu câm, ngươi muốn sính lễ là thứ gì?”
Đòi bạc cũng không được, lại còn bắt ta phải yêu cầu mấy thứ kỳ lạ khó tin.
Giang Chi Dao lật giở quyển sổ ghi chép các món đồ quý trong phủ,
Ta giao thư cho tiểu tư ở cửa sau.
“Đừng có nói bạc hay nhà cửa gì đấy nhé, vừa bần tiện vừa tầm thường.”
Ta suy nghĩ một lát, liền viết:
【Muốn ánh trăng.】
Hắn đã lầm rồi.
Phía bên kia cũng đang hỏi ta muốn sính lễ gì.
Chương 2
“Gia thật chiều hư ngươi rồi! Sao không dứt khoát đòi luôn trái tim của gia đi?”
03
Đồ tích góp tám năm, ba ngày là xong.
Câu này khiến Giang Chi Dao tức đến phát điên.
Còn Giang Chi Dao – sẽ chỉ càng ngày càng mục nát.
Nói xong, Giang Chi Dao thấy nóng, phẩy phẩy ống tay áo.
Lần này thắng được một tòa nhà, tâm tình của Giang Chi Dao tốt lạ thường.
Giang Chi Dao liền có chút chột dạ, khẽ ho một tiếng rồi nói:
Nghĩ ngợi một lát,
Ta vội vàng xua tay, từ chối.
Ta thầm nghĩ, chẳng phải làm khó người quá sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta đang độ thanh xuân, lại chăm chỉ cầu tiến.
“Nói mau, nghiêm túc nói một thứ sính lễ cho đàng hoàng!”
ta liền lấy bút than, thêm một dòng vào thư:
Ta nép sang một bên, đang hồi thư cho người khác, không thèm để ý tới hắn.
Chờ hắn rời đi, ta mới dám chạy tới, nhặt lấy chút vụn vương trên đất, nếm thử chút hương vị.
Ta cần thứ ấy để làm gì chứ?
“Ta nhớ lúc ngươi mười hai tuổi, lúc ốm mê sảng có nói muốn ăn bánh đào.
Chờ đợi mười mấy ngày, cuối cùng hộ tịch cũng làm xong.
Hai người viết cho nhau toàn những lời hoa tình sắc ý, ta chỉ vờ như không thấy.
Ta sẽ từng bước tiến về phía trước.
“Dù là ánh trăng trên trời, ta cũng nguyện vì nàng mà hái xuống.”
Tiểu tư bưng một nồi canh nóng hôi hổi, cẩn thận trao cho ta.
Khi xưa, Giang Chi Dao từng cười giễu ta: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Chi Dao ném một cục giấy về phía ta, giục ta hồi âm cho hắn.
Hôm nay dọn một chút, ngày mai lại dọn thêm một chút.
Ta nhìn mà thấy buồn nôn, ôm lấy thư của mình bỏ chạy.
“Không cần đưa đầu bếp. Gả qua rồi, thì mỗi ngày đều được uống.”
Đợi ngày ta thi đỗ vào quan y ty, tiền đồ sẽ rộng mở vô cùng.
Tiểu tư cười nói:
Chi bằng ta tặng ngươi một trăm cân bánh ấy làm sính lễ, thế nào?”
Cớ sao ta lại không xứng?
Từ lúc ta hoàn toàn c.h.ế.t tâm với hắn, ta chỉ còn một mục đích – moi tiền từ hắn.
Ta viết một câu:
“Ngươi đúng là biết mở miệng mà! Con nha đầu câm kia, tự soi vào gương đồng mà xem, ngươi có xứng không?”
“Lưu Phương Ninh chỉ là thứ nữ con của kỹ nữ, ta chỉ coi nàng ta là trò tiêu khiển thôi.
Kết quả, bên đó lại hồi thư với giọng đầy ghét bỏ:
Ta mở miệng to gan đòi: hai trăm lượng bạc, một căn tiểu viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc áo yếm màu đào của Lưu Phương Ninh liền rơi ra khỏi tay áo hắn.
“Đừng có lại chạy đến trước mặt mẫu thân ta khóc lóc, để ta bị mắng!”
Ngươi – một kẻ hư hỏng như vậy – còn xứng đáng có cả đống tài sản.
Ta liếc nhìn mặt bàn, mấy bức thư ấy vẫn còn kẹp trong sách thánh hiền.
Nói xong câu đó, hắn lại tự cười phá lên.
Giang Chi Dao lại nhớ ra điều gì, trầm ngâm nói:
“Ngươi ngoài việc gả cho ta, còn có thể đi đâu? Muốn đi cũng chẳng mang nổi hết đống đồ kia.”
Ta suy đi nghĩ lại, dè dặt viết thêm một câu:
Tuyệt đối sẽ không rơi thêm một giọt lệ nào vì hắn nữa.
“Muốn bánh đào Giang Nam.”
Thấy ta hoàn toàn phớt lờ,
Ta không đáp nữa.
Giang Chi Dao mới làm bộ làm tịch quay lại học bài.
Hắn bước lại, véo má ta: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng nói đến mấy thứ phàm tục ấy! Nghĩ cho kỹ đi, có thứ gì năm xưa tha thiết cầu mà không được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như tình cảm ta dành cho Giang Chi Dao suốt tám năm qua.
Sau này, nàng mới là chính thất của ta, cớ gì phải tức giận vì nàng ta?”
Nhưng người ngồi trong thư phòng, tâm đã bay đến chỗ Lưu Phương Ninh rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.