Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 91: Chương 91

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Chương 91


Vậy là Bùi Cận Bạch đã nhìn thấy cô đánh người sao...?

Robot quét nhà đã “làm việc cật lực” đến mức trên sàn không còn một vết bẩn.

Nhà hàng của khách sạn nằm trên tầng hai.

Không dừng lại dù chỉ một giây.

Tầng bảy, trong phòng tổng thống.

Cố Thư Di lấy lại bình tĩnh, biết rằng việc gặp Bùi Cận Bạch ở đây cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Chủ nhân của chiếc Maybach.

Tiếng ve kêu dần dần biến mất, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, bắt đầu mang theo cái se lạnh của mùa thu.

Anh ngồi thẳng lưng lên, liếc nhìn vẻ mặt bối rối của những người khác, ánh mắt ra hiệu bảo mọi người hãy tiếp tục cuộc trò chuyện.

Sau đó, người bên kia gửi tin nhắn tới.

Trong đầu Cố Thư Di trở nên hỗn loạn ngay lập tức, cũng may là lăn lộn suốt mấy năm qua đã không uổng công vô ích, cô nhanh chóng đưa ra được kết luận.

Cố Thư Di bước vào thang máy, sau khi nhấn số tầng, cô mới nhận ra thang máy đang đi lên tầng trên cùng.

Phòng của cô ở tầng bốn. Ở khách sạn này, cần quẹt thẻ để sử dụng thang máy và chỉ có thể lên tầng của mình.

Nghe thấy tiếng động này, Bùi Cận Bạch nhìn về phía cửa, hơi cau mày nhớ rõ mình không hề gọi phục vụ phòng.

Cố Thư Di lo lắng nhéo ngón tay của mình, tự nhủ phải thật bình tĩnh: “Chủ tịch Bùi!”

Cho dù có bị ông chủ phát hiện thì chỉ cần nói là cung cấp bằng chứng cho một cuộc xung đột thì đã có thể giải quyết xong, còn không để lại hậu quả.

Bùi Cận Bạch ở tầng bảy.

Về đêm, khách sạn nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô yên tĩnh lạ thường, nhiệt độ thấp hơn trong thành phố hai độ.

Người mời Bùi Cận Bạch đến khu nghỉ dưỡng này là bạn cũ của Bùi Viễn Phong, vì đã ký kết thành công một hạng mục kỹ thuật với Hòa Quang, nên cuối tuần này muốn mời Bùi Cận Bạch đến đây đánh golf cho bằng được.

Chương 91: Chương 91


Trịnh Ngọc San mỉm cười khen ngợi cú phát bóng của vị khách hàng rất hoàn hảo, sau đó nhìn thoáng qua Cố Thư Di, hôm nay cô mặc chiếc áo polo dài tay màu trắng và buộc tóc đuôi ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chiếc Maybach mang biển số đó ở thành phố B, tám chín phần mười là của Bùi Cận Bạch.


Nhìn thấy Chu Hiên bị ánh mắt của mình làm cho khiếp sợ, Cố Thư Di cười khẩy, cầm chiếc túi xách đang đặt ở một bên lên, vỗ nhẹ bụi trên đó rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Cố Thư Di nhìn cánh cửa thang máy đóng kín trước mặt mình.

Có thể nói ra để chúng tôi cùng cười với được không?

Điều chờ đợi cô chắc chắn chính là Chu Hiên không chịu giảng hòa và bị tạm giam năm ngày.

Cố Thư Di nghiến răng nghiến lợi, cô thà bị tạm giam năm ngày còn hơn.

Tối hôm ấy, chiếc Maybach đó nhanh chóng lái đi, rõ ràng là vì không muốn lo chuyện bao đồng, sao có thể để Chu Hiên tìm thấy, còn đưa cho anh ta đoạn băng ghi hình nữa chứ.

Nếu không báo cảnh sát và không có bằng chứng thì sẽ không bị triệu tập.

Người đàn ông nghe thấy tiếng chào hỏi thì quay đầu sang nhìn cô.


Suy cho cùng, đối với những người ngồi trên chiếc Maybach đó, đây chỉ là chuyện nhỏ, tình cờ ghi lại mà thôi.

Nhưng ngay khi Cố Thư Di định mở miệng thì một sự kiện khác chợt hiện lên trong đầu cô.

Cố Thư Di chơi golf với khách hàng cả buổi chiều, cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối.

Một ngày cuối tuần nữa trôi qua.

Mặt cỏ của sân golf được chăm sóc rất cẩn thận, mềm mại và xanh mướt. Mọi người nhìn theo hướng quả bóng tiếp đất, vừa tán gẫu vừa đưa ra những nhận xét.

May mắn là có vẻ như những người trong chiếc xe Maybach không muốn xen vào chuyện của người khác.

Bùi Cận Bạch đặt máy tính trên đùi xuống, đứng dậy đi mở cửa.

Vốn chỉ định nhìn thoáng qua, nhưng khi vừa thấy người bước vào là ai thì vô cùng kinh ngạc.

Lý trí nói với Cố Thư Di rằng cô đã gặp qua rất nhiều tài xế, chắc chắn họ không thể tùy tiện đưa băng ghi hình camera hành trình cho người khác, nhưng tình cảm lại nói với cô rằng nếu bỏ ra một chút tiền thì việc này không phải là không thể làm được.

“Xin hãy gọi cảnh sát giúp tôi…”

Và sự thật cũng đã chứng minh anh ta lừa cô việc có đoạn băng ghi hình. Cố Thư Di hoàn toàn không mắc bẫy, cô làm lơ những lời đe dọa của Chu Hiên, dần dần không còn nghe thấy tiếng sóng gì nữa.

Lý do khiến Cố Thư Di bình tĩnh rất đơn giản, cô biết Bùi Cận Bạch và đã từng gặp mặt cũng như nói chuyện với anh trong bữa tiệc từ thiện, bây giờ cho dù anh có nhớ cô hay không, thì cũng phải chào hỏi anh một tiếng.

Người đàn ông không để ý đến cô, hoặc có lẽ anh chỉ coi cô như một người xa lạ bình thường, vẫn đang nhìn thẳng về phía trước và đứng cùng với trợ lý.

Cô đợi hai người họ đi trước hai bước rồi mới nối đuôi theo sau, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, cô tìm một chỗ ngồi ở sảnh nhà hàng, đang xem thực đơn để gọi món.

Ăn tối xong, Cố Thư Di còn đến spa của khách sạn để massage tinh dầu toàn thân, mãi đến tám chín giờ mới trở về phòng.

Trong bữa tiệc từ thiện tối hôm đó chỉ có vài người đi xe Maybach, cô nhớ rõ đuôi biển số xe, nên muốn tra xem người đó là ai.

Đêm đó, cô hẹn Chu Hiên ra một con đường vắng vẻ để đánh anh ta, cho rằng ở đó không có người nhưng nào ngờ lại đụng trúng một chiếc Maybach.

Bình thường con đường đó vắng tanh không một bóng người, camera giám sát hỏng cũng không buồn thay, nhưng tại sao tối đó lại xuất hiện một chiếc xe hơi, còn là Maybach nữa chứ.

Cũng giống như trong đợt tuyển dụng hàng năm của các công ty lớn, có một câu hỏi rất kinh điển và lỗi thời nhưng các HR lại rất thích hỏi. Nếu một hôm bạn vô tình gặp sếp trong thang máy, trong vòng 30 giây, bạn sẽ làm gì để thu hút được sự chú ý và quan tâm của sếp?

Nhưng khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, có một chiếc Maybach màu đen đang lặng lẽ đậu ở trên con đường vốn không hề có một bóng người qua lại này.

Khách hàng rất hài lòng với kế hoạch marketing của GNP trong quý tới.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Cố Thư Di vội vàng xin lỗi.

Cố Thư Di nhìn cách bồi thường mà Chu Hiên cho cô chọn để anh ta bỏ qua và không báo cảnh sát.

Cố Thư Di mỉm cười và gật đầu.

Anh đang xem xét hai dự án cho quý tiếp theo của Hòa Quang.

Nếu là về chuyện uống rượu và chào hỏi xã giao với anh trong bữa tiệc tối đó, có lẽ Bùi Cận Bạch đã quên mất người giám đốc bình thường này từ lâu.

Khi đi đến thang máy, cô kiểm tra điện thoại, định xem lương tháng này đã có chưa, nhưng đột nhiên nhìn thấy hai tin nhắn mà cô chưa đọc nằm trong thùng rác, chỉ cần hai ngày không xem thì hệ thống sẽ tự động phân loại đó là tin nhắn rác.

Cuối cùng hướng thang máy cũng chỉ xuống dưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô mang theo một bụng tâm sự nặng nề, vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa đi về phía trước, còn vô ý đụng đầu vào lưng của người đang đứng đợi thang máy.

“Cô cứ đợi ở trại giam đi!!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng Cố Thư Di cũng đặt điện thoại xuống.

Chu Hiên đứng lại, hít một bụng khói xe.

Cô nhìn khuôn mặt của người đàn ông đó, ký ức điên cuồng quay trở lại, hai tháng trước, tiệc tối từ thiện và Bùi Cận Bạch.

Bùi Cận Bạch nhìn nụ cười tiêu chuẩn của người trước mặt.

Cố Thư Di hít một hơi, chỉ có thể trả lời: [Không có gì.]

Bùi Cận Bạch hoàn hồn lại sau khi nhận ra mình vừa cười thành tiếng.

Cố Thư Di đã quên mất chuyện xảy ra trong bữa tiệc từ thiện từ lâu, suốt ngày đầu tắt mặt tối với công việc, cuối tuần không có thời gian rảnh rỗi cũng là chuyện bình thường.

Tắm rửa xong, Bùi Cận Bạch thay bộ quần áo ở nhà màu xám đen, ngồi trên sofa, đặt máy tính lên đùi.

Tin nhắn đã được gửi vào hai ngày trước.

Chẳng trách anh ta có thể nghĩ ra, không chỉ yêu cầu cô đến trước mặt xin lỗi về hành vi mình gây ra, mà còn để anh ta đánh lại cho đủ, rồi đăng công khai lên vòng bạn bè.

Cô nhìn những con số nhảy lên trên màn hình trong thang máy, rồi chợt nhớ đến hôm nay tình cờ gặp được người đàn ông đó.

Dáng vẻ chào hỏi anh một cách điềm tĩnh và hào phóng ấy nhắc nhở hai người rằng họ đã từng gặp nhau trong bữa tiệc tối đó, nhưng trông khác hoàn toàn với lúc nhìn thấy cô đánh người bên lề đường.

Sau này mới biết chiếc Maybach đó là của Bùi Cận Bạch.

Có chuyện gì mà buồn cười thế nhỉ?

Chu Hiên đã gửi tin nhắn này vào hai ngày trước, nhưng nó nằm trong thùng rác nên cô không để ý.

Không tìm thấy bằng chứng xác thực nào về việc Chu Hiên tung tin đồn vô căn cứ về cô, nhưng nếu có được đoạn băng ghi lại cảnh cô đánh Chu Hiên thì đó sẽ là bằng chứng cứng rắn nhất.

Còn về chuyện nhìn thấy cô đánh người, ở trong bóng tối, có lẽ Bùi Cận Bạch không nhìn rõ mặt cô, cho dù lúc đó anh có nhìn thấy mặt cô đi chăng nữa thì cũng đã trôi qua hai tháng, chắc đã quên mất rồi.

Tuần này Trịnh Ngọc San có hẹn chơi golf với một vị khách hàng ở đây, Cố Thư Di cũng đi cùng bà ấy, nhân tiện giới thiệu với khách hàng về kế hoạch marketing trong quý tiếp theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì vậy Cố Thư Di siết chặt điện thoại trong tay, nhìn về ngã rẽ ở cuối hành lang, là cầu thang dẫn đến lối thoát hiểm.


Đã hai ngày kể từ khi Chu Hiên gửi tin nhắn, cô không biết anh ta đã lấy được đoạn băng ghi hình từ chỗ tài xế hay chưa, nhưng tạm thời cảnh sát vẫn chưa triệu tập cô lên.

Chu Hiên đang ngồi trên mặt đất cũng nhìn thấy chiếc Maybach lặng lẽ đậu ở đó, chỗ này không có camera giám sát, nhưng chắc chắn camera hành trình trong xe có thể ghi lại những gì Cố Thư Di đã làm với anh ta.

Tuy nhiên Cố Thư Di chắc chắn tám chín phần mười rằng Chu Hiên đang lừa cô.

Tại trung tâm nghỉ dưỡng dành cho hội viên ở vùng ngoại ô thành phố.

Trong phòng riêng của nhà hàng.

Bởi vì là bạn cũ của ba nên Bùi Cận Bạch không tiện từ chối.

Từ một dãy số không được lưu tên, không đầu không đuôi, trực tiếp tuyên bố rằng bản thân đã tra ra được chiếc Maybach đêm đó là của Bùi Cận Bạch – chủ tịch Hòa Quang, anh ta đã có thông tin liên lạc của tài xế lái xe, nên việc lấy được bản sao của đoạn băng ghi hình là vô cùng dễ dàng.

Phía bên kia, Cố Thư Di cảm thấy đã có thể dừng lại.

Dù không gọi cảnh sát nhưng Trần Lê vẫn đi điều tra. Hai người đánh nhau đều là nhân viên của GNP, người phụ nữ họ Cố, người đàn ông họ Chu, nghe nói họ vẫn luôn cạnh tranh với nhau, sau này người phụ nữ chiến thắng và trở thành giám đốc chi nhánh, người đàn ông không giành được nên tức giận bỏ đi ăn máng khác.

Sau đó lại càng thêm chắc chắn rằng Chu Hiên đang lừa cô, miệng thì thề thốt rằng đã lấy được đoạn băng ghi hình từ chủ xe, nhưng kết quả thì đến chủ xe tên gì anh ta cũng không nói được.

Vì vậy Cố Thư Di đưa ra kết luận rằng chắc chắn Bùi Cận Bạch không nhớđã nhìn thấy cô đánh người, cô hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười tiêu chuẩn và nói: “Chủ tịch Bùi.”

Đột nhiên người đàn ông vẫn luôn ngây người nãy giờ lại bật cười thành tiếng, hành động này khiến những người còn lại trong bàn cảm thấy rất bối rối, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Nhưng Cố Thư Di vẫn c*n m** d***, chuyển sang WeChat và hỏi người bạn đanglàm việc ở khách sạn xem có nghe ngóng được gì không.

Cố Thư Di buông cổ áo của Chu Hiên ra và đứng dậy, mang giày vào, rồi trừng mắt hung dữ với người đàn ông đang cố gắng phản kháng trên mặt đất.

Trước đây cô còn có thể nắm chắc tám phần rằng Chu Hiên đang lừa mình, nhưng lần này, khi anh ta biết được chiếc xe đó là của Bùi Cận Bạch, thì không có gì là chắc chắn được nữa.

Nói một cách đơn giản, đó chính là g·i·ế·t người không dao.

Nếu những gì Chu Hiên nói là sự thật, cô không tin anh ta có thể liên hệ được với Bùi Cận Bạch, nhưng lấy được thông tin liên lạc của tài xế Bùi Cận Bạch thì vẫn có khả năng.

Cạnh tranh trong công việc, có khi sẽ sử dụng mưu mẹo, quanh co lòng vòng và đương nhiên cũng sẽ có những cách đơn giản và thô bạo như vậy.

Cố Thư Di vô cùng khinh thường Chu Hiên, cô đã nghe ngóng được chủ nhân của chiếc xe đêm đó là Bùi Cận Bạch từ đời nào rồi mà bây giờ Chu Hiên mới tra ra được. Nhưng khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, trái tim cô bật thót lên.

Trịnh Ngọc San còn đang bận chuyện khác.

Bùi Cận Bạch nghe những lời nói khách sáo đó thì gật đầu, anh cảm thấy hơi mệt mỏi, sau đó nhận ra mình đang nghĩ đến người phụ nữ vừa gặp được trong thang máy.

Ngay khi mở cửa ra, đối diện với khuôn mặt nhỏ bé cứ lởn vởn trong đầu mình suốt bữa ăn tối nay.

Nhớ đến người đàn ông cao quý và lạnh lùng vừa xuất hiện đã thu hút mọi sự chú ý trong bữa tiệc tối.

Có lẽ bọn họ đã ngồi ở đó quan sát nãy giờ.

[Cậu hỏi cái này để làm gì vậy?] Người bạn tò mò hỏi.

Cố Thư Di cau mày thật chặt khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, sau đó không nhịn được mà chửi rủa.

Nếu là bình thường, Bùi Cận Bạch đã quên mất giám đốc Cố của chi nhánh GNP từ lâu, nhưng anh lại nhớ rõ vị giám đốc Cố đã đánh người trong một con đường hẻo lánh.

[Đi ngang qua nhìn thấy nên muốn hỏi thử thôi.]

Người bên ngoài đi vào.

Cố Thư Di thở phào nhẹ nhõm sau khi Bùi Cận Bạch và trợ lý bước ra khỏi thang máy.

Thang máy “Ting” một tiếng, cửa tầng hai mở ra,Cố Thư Di cũng vừa kịp nói hết câu.

Mọi người trò chuyện câu được câu không trên bàn ăn, đối phương liên tục nói lời khen ngợi và khách sáo.

Cố Thư Di cau mày nhìn ba dấu chấm than ở cuối câu “Đợi ở trại giam đi”, thầm chửi rủa ở trong lòng, không cần nghĩ cũng biết đây là Chu Hiên.

“Không sao đâu.” Vị khách phía trước tỏ vẻ thông cảm.

Vừa nãy cô bước vào mà không để ý hướng thang máy là đang đi lên.

Mùa hè năm nay đã kết thúc.

Cố Thư Di trở về phòng tắm rửa thay quần áo, định đến nhà hàng của khách sạn xem có gì để ăn không.

Đối với loại người giống như Chu Hiên, đây là chuyện rất đáng hổ thẹn.

Cô đã tính toán rõ ràng rằng sẽ không có ai đi vào con đường đó nên mới ra tay đánh Chu Hiên, nào ngờ chiếc Maybach của Bùi Cận Bạch lại chạy vào đó.

Tiếng gõ cửa lại vang lên đều đặn, tiết tấu vô cùng lịch sự.

Thực ra cô không đánh quá mạnh, một là vì không muốn gây rắc rối cho bản thân, hai là so với những vết thương trên người, cô muốn khiến anh ta cảm thấy nhục nhã hơn.

Cố Thư Di thở hơi lên khi nhìn thấy người đi ngang qua đêm đó chính là Bùi Cận Bạch.

Anh gần như đã quên chuyện xảy ra vào đêm đó, nhưng bây giờ gặp lại thì chợt nhớ ra.

Cố Thư Di tăng ca đến mười giờ tối, lúc về đến nhà thì đã hoàn toàn kiệt sức.

Anh ta nói đã đến bệnh viện để giám định thương tật và tìm thấy chủ nhân của chiếc xe tối hôm đó, cũng như đã lấy được bằng chứng từ camera hành trình, anh ta cho cô cơ hội cuối cùng để công khai xin lỗi và bồi thường, nếu không thì sẽ gặp nhau ở đồn cảnh sát.

Không ngờ hôm nay có thể gặp lại.

Anh ta được cứu rồi.

Chợt có hai tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng nơi lẽ ra không nên có âm thanh nào khác.

Cố Thư Di phớt lờ sự uy h**p của Chu Hiên.

Tối nay sẽ nghỉ ngơi trong khách sạn năm sao ở đây.

Nhưng cũng không có việc gì.

Vì vậy, người đàn ông vừa nãy còn khóc lóc gọi ba gọi mẹ vội vàng đứng dậy và chạy thật nhanh về phía đó, vừa chạy vừa vẫy tay với chiếc Maybach: “Thưa ngài! Thưa ngài!”

Dường như anh khựng lại hai giây, rồi lịch sự gật đầu “Ừ” khi nghe cô hỏi anh cũng xuống đây ăn sao.

Trong ba mươi giây, Cố Thư Di giới thiệu bản thân với tốc độ nhanh nhất và đề cập rằng họ đã từng gặp nhau tại một bữa tiệc từ thiện vào hai tháng trước. Ẩn ý là cô không phải là người lạ đến quấy rầy anh.

Một tuần mới lại đến.

Cố Thư Di siết chặt chiếc túi xách trong tay, liếc nhìn Chu Hiên một cái rồi dẫm lên giày cao gót rời đi.

Đèn trong xe vẫn sáng, bên trong có người.

Cố Thư Di nằm trên ghế sofa xem điện thoại, thấy Chu Hiên lại gửi cho mình một tin nhắn khác.

Chiếc Maybach bật đèn pha chiếu thẳng vào mặt Chu Hiên, sau đó lái xe biến mất trong màn đêm đen kịt.

Cố Thư Di vô cùng tức giận, trong lòng thấp thỏm không yên.

Tiếng cười của người đàn ông vô cùng đột ngột và rõ ràng.

Cố Thư Di tiến lên và nhấn nút một lần nữa, rồi mới nhìn sang hai vị khách vừa bước vào từ tầng cao nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Thư Di đối mặt với cảnh tượng này, sự xuất hiện của chiếc Maybach đã phá vỡ kế hoạch của cô, chắc chắn camera hành trình đã ghi lại được cảnh cô đánh Chu Hiên.

Chắc là có rất nhiều ân oán nên ngay khi bữa tiệc kết thúc, đã tìm một nơi không người để đánh nhau.

Trong khi dùng bữa tối nhàm chán này, Bùi Cận Bạch nhớ đến cảnh tưởng vị giám đốc họ Cố cởi giày quăng ở ven đường, sau đó thở hổn hển và đè đối thủ lên mặt đất liên tục đấm đá. Nghĩ đến đó, anh bật cười thành tiếng.

Cố Thư Di khựng tay lại.

Cô cất giày vào ngăn tủ đã chất đầy những đôi giày cao gót, xỏ đôi dép mềm mại, cởi khóa váy rồi đi vào nhà đặt mông ngồi xuống ghế sofa, bây giờ mới có cảm giác như được sống lại.


Mục đích trong lời nói của Cố Thư Di rất rõ ràng, không có vấn đề gì to tác, chỉ là chào hỏi xã giao khi vô tình gặp một vị sếp lớn mà thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Chương 91