Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84: Chương 84
Nghe thấy câu hỏi này, Cố Thư Di suýt chút nữa đã sặc nước. Lại thêm một thánh phán câu xanh rờn nữa!
Dù gì thì một năm qua, trừ chiếc nhẫn ấy ra, hình như họ không thấy bất cứ điều gì liên quan đến sự hiện diện của người đàn ông giấu mặt kia cả.
Nguyên do dẫn đến câu hỏi này không ai khác ngoài cô bạn thân họ Đường luôn xuất hiện trong buổi team building với thân phận là người nhà của cô.
"Họ nghi ngờ em không muốn dính hoa đào nên cố tình đeo nhẫn, thông báo em đã đính hôn, đăng ký kết hôn rồi."
"Hả?" Ôn Địch vốn chỉ hỏi cho biết, nghe xong thì ngạc nhiên quay phắt người sang, tỉnh rượu gần hết, cất cao giọng: "Chồng sắp cưới của cô đến ấy hả?"
Đó là một chiếc nhẫn màu trắng với kiểu dáng rất đơn giản, không đính kim cương, thương hiệu tuy cũng đắt đỏ nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của nhân viên Hòa Quang, cô còn đeo hàng giả làm gì?
"Thỉnh thoảng cô cứ làm vậy khi không muốn bị ngỏ lời kết hôn đi, sáng suốt lắm!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đến đây, thậm chí anh chàng còn khóc tu tu: "Lần đầu tiên gặp Thư Di nhà chúng ta, tôi còn tưởng tôi có cơ hội nữa chứ hu hu..."
Bữa tiệc gia đình tối nay kết thúc, ai về nhà nấy.
"Chị Thanh say quá rồi, chị uống cái này đi." Nói xong câu ấy, Cố Thư Di đẩy cốc trà đến cho chị Thanh.
Thế là Bùi Viễn Phong có khí thế khi đối diện với thằng con nhà mình hơn hẳn, lải nhải: "Con thì biết gì mà nói?"
Vành tai vốn trắng nõn của cô đột nhiên đỏ bừng như trái cà chua với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Có c·h·ế·t Cố Thư Di cũng không ngờ hóa ra là đề tài này, cô ngước lên thì lại chạm phải ánh mắt trêu ghẹo của Bùi Cận Bạch.
Rõ ràng cô còn chưa nói mấy câu với đồng nghiệp nam này cơ mà?
Bùi Cận Bạch quay sang, thấy cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 84: Chương 84
"Không phải." Cố Thư Di đành cố gắng giải thích: "Không phải tôi muốn ngăn hoa đào gì đâu, tôi có người thương thật mà."
Bị hỏi câu này, Cố Thư Di khá bồn chồn khi trả lời: "À, chồng sắp cưới của tôi đến đón."
Cố Thư Di: "... ?"
Tổ intuit từng tổ chức một buổi team building trong năm, đi nghỉ phép tại một hải đảo có bãi biển thủy tinh nổi tiếng, bao trọn khách sạn năm sao có bãi biển riêng, miễn phí từ xe buýt đưa đón đến các bữa buffet, ngoài ra còn được dẫn theo một người thân. Thế là ai trong tổ có người yêu, vợ hoặc chồng sẽ dẫn theo, ai không có thì dẫn bố mẹ theo, chỉ có Cố Thư Di là không dẫn người yêu hay ba mẹ theo, mà chỉ dẫn theo bạn thân họ Đường.
Cố Thư Di chỉ đành hít một hơi thật sâu: "Không có đâu, chị Thanh à."
"..."
Cố Thư Di hoá đá tại chỗ.
Có điều tiếp rượu quá ba lần, một vài đồng nghiệp đã "gục ngã", cần người đỡ. Lúc chuẩn bị tan cuộc, mặt chị Thanh cũng đỏ bừng, nắm tay Cố Thư Di: "Nào nào Thư Di, nói thật cho chị biết đi."
"Tên cầm thú nào nhanh chân giành trước, cướp người trong lòng của tôi đấy? Bước ra đây cho tôi xem!"
"Ba... Không cần lo lắng về chuyện này đâu."
Anh vô cùng bất đắc dĩ, khổ nỗi đây lại là chuyện khó chứng minh nhất. Thôi thì được chăng hay chớ, anh dang tay ra: "Sau này có cần con lần nào cũng báo cáo với ba không?"
"..."
Chắc hẳn không ai trong Hòa Quang không biết mặt người đàn ông này.
Bùi Cận Bạch ngồi vào bên cạnh Cố Thư Di.
Thế là Bùi Cận Bạch ôm Cố Thư Di, nhẹ nhàng kể lại nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và ba bên tai cô.
Mọi người cùng nhau ra ngoài, thấy các tài xế lái hộ mặc áo phản quang đã chờ sẵn ở ngoài đại sảnh nhà hàng.
Mọi người đành phải đồng loạt hạ tai xuống lại.
Cố Thư Di nhìn vào mắt chị Thanh, thấy đôi mắt cô ấy tràn ngập sự chân thành, khẩn thiết xen lẫn nỗi xót xa, ân cần với cô gái trẻ người non dạ này.
Chờ chị Thanh bổ sung xong, Ôn Địch nhìn Cố Thư Di bằng ánh mắt đầy thông cảm: "Không sao đâu, tôi hiểu cô mà."
Bị hỏi câu này, Cố Thư Di khựng lại, trả lời: "Anh ấy bận lắm."
"..."
Vậy có nghĩa là, thật ra người từng trải đã nhận ra từng những cuộc gọi trước đó rồi ư?
Bởi vì họ muốn biết có phải đúng như họ đoán, rằng cô biết nếu ngay từ đầu cô nói mình còn độc thân thì thể nào cũng có nhiều người theo đuổi, không muốn bị quấy rầy nên cố tình mua nhẫn đeo vào, vờ mình đã đính hôn, kết hôn để ngăn chặn tất cả hoa đào hay không.
Người đang đỡ con ma men này lặng lẽ đánh đồng nghiệp một phát để anh ta mau câm miệng, đừng làm chuyện mất mặt. Sau đó, Cố Thư Di thấy một người đàn ông mặc áo măng tô đen được ủi phẳng phiu ở cách đó không xa bước vào đại sảnh.
Mọi người: "..."
Cố Thư Di trông ngơ ngác thấy rõ, rõ ràng cô không hiểu ý Ôn Địch muốn hỏi gì. Chị Thanh ngồi cạnh chữa cháy kịp thời: "Hây dà."
"Thằng nhóc dở hơi này!" Gương mặt ông ấy cũng thoáng vẻ bối rối trước lời đề nghị này của anh, đến nỗi còn gọi Bùi Cận Bạch bằng xưng hô hiếm khi dùng. Cuối cùng, Bùi Viễn Phong không kìm được mà bật cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Cố Thư Di khẳng định hết lần này đến lần khác rằng mình đã có đối tượng rồi thật, người xung quanh cũng không gặng hỏi nữa, chuyển sang đề tài khác.
Nghe xong, mí mắt Bùi Cận Bạch giật giật, dở khóc dở cười: "Con biết thật mà ba."
"Lần nào mẹ con gọi điện cũng thấy có gì đó sai sai, con ỷ Tiểu Thư không nỡ từ chối nên mạnh đâu làm nấy chứ gì? Có biết trân trọng cơ thể con gái nhà người ta không hả?"
...
Cố Thư Di mỉm cười tiếp lời.
Buổi liên hoan đầu năm náo nhiệt, tưng bừng trong tiếng cụng ly, cộng thêm số tiền thưởng hậu hĩnh cuối năm, không lâu sau đó, nhóm người trong phòng riêng đã gạt hết khoảng cách sang một bên, trò chuyện với nhau thật rôm rả.
Bùi Cận Bạch rời mắt khỏi mặt ba, nhìn sang nơi khác, nhưng bản thân anh cũng chẳng biết nên nhìn gì trong phòng làm việc này cả.
Ôn Địch bĩu môi, thể hiện mình không hài lòng với câu trả lời này ra mặt.
Trước đây cũng có khi cô đi tiệc thế này, mọi lần Bùi Cận Bạch đến đón cô đều không lộ mặt.
Sao cô lại đến mức bị chất vấn cả xu hướng t*nh d*c thế kia?
Cách đây không lâu, tổ intuit có tổ chức một chuyến đi đến một công viên giải trí mới mở ở ngoại ô, vẫn được dẫn người nhà theo, Cố Thư Di cũng dẫn cô bạn họ Đường nọ.
Hoặc là ngại ngoại hình anh dẫn ra ngoài sẽ làm mọi người lắc đầu, than thở một đóa hoa tươi lại cắm trên bãi phân trâu, còn không thì là còn trẻ, không muốn làm người ta nghĩ cô tìm cho mình ông chú đáng tuổi ba làm chồng. Chỉ có hai khả năng đó thôi!
"Sao không thấy?"
...
"Anh ấy không lớn tuổi, cũng không xấu."
Trong số những người đi nhà hàng tối nay, có người say nhưng cũng có người không say. Hai đồng nghiệp nam uống hăng máu nhất đều không đứng nổi nữa, được đồng nghiệp nam khác đỡ xuống thang máy.
Cuối năm, Hòa Quang đón kỳ nghỉ Tết Dương lịch.
Gương mặt Bùi Cận Bạch khẽ giật. Hiển nhiên anh hoàn toàn không ngờ ba gọi mình đến phòng làm việc để gặp riêng là vì muốn nói về chuyện này.
Cố Thư Di đi tới, nắm tay Bùi Cận Bạch. Cảm nhận hơi ấm nơi lòng bàn tay của người đàn ông, cô xoay người, thấp thỏm quay mặt sang nhìn các đồng nghiệp trong tổ.
"Từ đầu tháng đến cuối tháng, ba thấy con có lần nào ngồi yên đâu!"
Bùi Cận Bạch gắp thức ăn cho Cố Thư Di, nhìn cục cưng thích hỏi đang ngồi cạnh mình.
Mọi người vừa sửng sốt sao Bùi Cận Bạch lại ở đây, chưa kịp chào hỏi hay gọi tổng giám đốc Bùi thì đã thấy Cố Thư Di trong tổ sải bước về phía người đàn ông.
Sự thật đã rành rành ra đó, cô nói thẳng mình đã có đối tượng, đi đăng ký kết hôn luôn rồi, vậy mà lại cố gắng che giấu, có khuyến khích cỡ nào thì cô cũng không dám dẫn đến gặp họ. Mọi người ngầm hiểu khả năng lớn nhất là không thể công khai đối tượng, không thể dẫn đối tượng đi ra mắt với họ được.
Thế này là cô chứng minh được rồi nhỉ?
Nhìn người ba đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh của mình, sống trên đời hai mươi mấy năm trời, hình như đây là lần đầu tiên anh thấy ba mất hết hình tượng nhỉ?
Các thành viên trong tổ intuit trêu đồng nghiệp nam vì đã thầm mến cô gái nhân viên mới đang trong giai đoạn luân chuyển công việc người ta. Vừa ngẩng đầu lên, họ thấy ngay người đàn ông có chiều cao lý tưởng, toát lên khí chất quý phái, vừa xuất hiện đã khiến người ta không sao rời mắt được đang từ đối diện lại gần chỗ họ.
"Hai người đăng ký kết hôn ở đâu?!"
Cố Thư Di làm việc ở tổ intuit đã được gần một năm và đã có kế hoạch cho việc chuyển đến tổ tiếp theo - tổ cloud, làm về sản phẩm.
Cố Thư Di: "..."
Vào ngày làm việc cuối cùng của năm, tổ intuit lại tổ chức bữa liên hoan đầu năm.
Cố Thư Di mới nhìn biểu cảm của chị Thanh thôi là biết cô ấy nghĩ gì. Chắc chắn những người khác cũng nghĩ vậy trong lòng.
"Mới nhìn thoáng qua thì các anh đồng nghiệp của chúng ta trông cũng ra gì và này nọ, nhìn kỹ hơn mới nhận ra mỗi người đều có điểm ba chấm riêng."
Hiển nhiên đồng nghiệp xung quanh cũng bị thu hút sự chú ý bởi tiếng la của Ôn Địch. Ngay cả đồng nghiệp đã say bí tỉ, phải có người đỡ mới đi được vừa nghe đến đây cũng hết hồn, nhìn dáo dác bốn phía: "Cái gì? Ực! Chồng sắp cưới của Cố Thư Di... Ở đâu?"
"Chúng tôi đi đăng ký kết hôn luôn rồi, không phải lừa mọi người đâu."
Cho dù bận việc thật đi nữa thì buổi team building ở công ty giải trí được tổ chức sau đó chỉ kéo dài có một ngày, lại còn vào cuối tuần, sao lại không có thời gian được?
Cố Thư Di chịu đựng cả một buổi tối, cuối cùng cũng chờ được đến khi chỉ còn mình và Bùi Cận Bạch. Vừa lên xe, cô đã hớt hải hỏi: "Rốt cuộc hồi tối hai người lên nói chuyện gì thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước những gương mặt trợn mắt há hốc mồm như sắp rớt cằm tới nơi ở đối diện, cô bẽn lẽn, nở nụ cười như thay cho lời xin lỗi.
Nhưng sau khi các đồng nghiệp nam thi nhau phản bác, chủ đề của cuộc trò chuyện bỗng dưng trở thành Cố Thư Di.
"Ăn cơm trước đã." Đương nhiên anh không định nói cho cô biết vào lúc này.
Không được nhận câu trả lời, Cố Thư Di đành ấm ức đáp "ò". Thật ra cô không phải kiểu người thích hóng hớt, khăng khăng muốn biết chuyện gì đã xảy ra bằng được. Cô chỉ bỗng dưng có linh cảm rằng chuyện phải khiến Bùi Cận Bạch đi lên nói chuyện với ba anh có thể có liên quan đến mình mà thôi.
[Hay là anh vào đón em nhé.]
"Vậy sao chưa thấy cô dẫn anh ấy đến gặp chúng tôi bao giờ?" Ôn Địch ôm ly, hỏi.
Cố Thư Di cúi đầu, thấy Bùi Cận Bạch vừa nhắn tin bảo anh đã đến, đang ngồi trong xe chờ cô.
Hình như anh thở dài, rồi nhướng mày hỏi vặn lại: "Có chắc là em muốn biết không?"
Lúc hai người đi từ phòng làm việc xuống, sủi cảo đã được nấu xong, chỉ chờ họ vào bàn nữa là bắt đầu bữa ăn gia đình.
"Hai người đi lên nói chuyện gì thế?" Cố Thư Di lặng lẽ hỏi.
"Con biết mình phải làm gì mà." Anh trả lời.
Thấy vẻ mặt của Bùi Cận Bạch có hơi kỳ lạ sau khi ra khỏi phòng làm việc, Cố Thư Di ngậm đũa, tò mò không biết họ đã nói gì ở trong đó.
"Tôi thích con trai."
Cố Thư Di: "..."
Cố Thư Di hơi rùng mình trước những ánh mắt hóng hớt đang nhìn mình.
Nâng ly, nói câu cuối cùng "hẹn gặp lại vào năm sau", đoàn người ai gọi tài xế đến đón thì gọi, từng người lần lượt kéo ghế đứng dậy, người rẽ trái, người rẽ phải.
Đây là người đàn ông hễ xuất hiện trong buổi họp thường niên hằng năm đều được đón nhận bằng một tràng tiếng thét chói tai.
Vậy là ngay cả khi đeo nhẫn thì vẫn không thể chứng minh cô thật sự không độc thân ư?!
Thậm chí, cô còn tinh ý nhận ra các đồng nghiệp trong tổ intuit không hẹn mà cùng vểnh tai hóng câu trả lời của cô nữa cơ.
Hiển nhiên các đồng nghiệp nam đang có mặt ở đây đều không tán đồng với lời nói của Ôn Địch. Bất cứ ai ở đây ra ngoài đều là thanh niên tài tuấn, là nhân viên giỏi giang của Hòa Quang được người người ngưỡng mộ. Không ngoa khi nói rằng các chàng trai nhà Hòa Quang đánh đâu thắng đó trong thị trường xem mắt, sao có thể nói "mỗi người đều có điểm ba chấm riêng" được?
Nhưng tại sao anh lại có mặt ở đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đằng nào cũng đã nói huỵch toẹt ra, hai mặt một lời với nhau rồi thì có nói trắng ra hơn nữa thì cũng chỉ là vấn đề mặt dày hay mặt mỏng thôi.
Ôn Địch say quá nên không giữ kẽ nữa. Nghĩ đến đây, cô ấy đột nhiên vỗ bàn, mở to mắt, gương mặt đầy bàng hoàng: "Mẹ nó, đừng nói là cô thích nữ đấy nhé?!"
Anh tiến thẳng một mạch về hướng này.
Ôn Địch hỏi Cố Thư Di: "Tối nay cô định về bằng gì, uống rượu thì đâu lái xe được? À quên, hình như cô không uống rượu mà nhỉ?"
"Thư Di, kể ra thì cô cũng gần đi rồi." Đồng nghiệp nữ Ôn Địch nấc một cái. Cô ấy đã ngà ngà say, chống cằm. Đối diện với gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp từng gây sốt ngay khi vừa xuất hiện tại buổi họp mặt thường niên ở đối diện, dường như Ôn Địch đã chờ đợi cơ hội được hỏi câu này rất lâu: "Chúng tôi còn chưa biết nhẫn trên tay cô là thật không đấy!"
Có điều lần này, dù gì thì cô cũng sẽ chuyển sang tổ khác sau khi ra Tết, nhớ đến những suy đoán và nghi ngờ ập đến tới tấp kia, Cố Thư Di cắn môi. Sau một hồi nghiêm túc cân nhắc, cô trả lời:
Đãi ngộ rõ là tốt thế này, đồng nghiệp trong tổ mà có người yêu bận công việc đều bảo họ xin nghỉ để đi, thế nên lý do "bận quá" mà cô đưa ra chẳng đáng tin chút nào.
"Chồng sắp cưới của cưng già hay xấu?"
Cô vô thức nhìn nhẫn đính hôn trên ngón giữa của mình.
...
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di ngồi cạnh vừa gặng hỏi mình.
"Nhưng thật ra em còn cô đơn lẻ bóng ấy mà."
Nói chung, đến đây thì bữa tiệc phải tan cuộc thật.
Cố Thư Di hơi giật thót vì điệu bộ này của anh, thầm run rẩy: "Lẽ, lẽ nào em không được biết?"
Cố Thư Di không uống rượu, lúc liên hoan, cô kính trà thay cho rượu với đồng nghiệp để cảm ơn một năm qua họ đã chiếu cố và dẫn dắt cô tận tình.
Thôi, thấy anh nâng Cố Thư Di như nâng trứng thế này, chắc hẳn anh không đến mức gây ra chuyện gì khiến ông ấy phải lo lắng đâu, đành tin anh lần này vậy.
Cố Thư Di: ?
Tổ trưởng vui vẻ hỏi cô sẽ đến tổ nào tiếp theo, thẳng thắn nói rằng sau khi luân chuyển công việc, hoan nghênh cô quay về tổ intuit của họ để làm việc.
Bùi Viễn Phong: "..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.