Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Chương 73
Chương 73: Chương 73 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Bùi Cận Bạch đứng chờ mình, cô bèn nói: “Phải rồi, anh có biết hồi bé em từng mong ước điều gì không?”
“Sau này, tất cả mong ước của em đều sẽ được thực hiện.” Anh nói.
Có lẽ hai người sẽ chỉ gặp thoáng qua, cũng có lẽ, khi cô mỉm cười vươn tay chào hỏi với anh, anh vẫn sẽ đắm chìm trong nụ cười của cô.
Nơi ăn cơm cách nơi này không xa nên hai người có thể coi như tản bộ, vừa nắm tay nhau vừa đi bộ đến nhà hàng.
Vẻ mặt của Cố Thư Di như đang nói “chính anh bảo em kể lại đấy nhé”.
Cố Thư Di ưỡn ngực, hít sâu một hơi: “Thực ra là vì em có ý kiến với anh, những từ đó cũng là lời em muốn nói.”
“Anh đang nghĩ…” Ngón tay của anh hơi siết chặt. Trong gió tuyết, hai người tựa vào sát bên nhau, chỉ còn lại hơi ấm: “Cô bé Thư Di của chúng ta, cuộc đời sau này sẽ mãi mãi bình an suôn sẻ.”
Bùi Cận Bạch đến gần nắm tay Cố Thư Di, bỏ bàn tay lạnh lẽo vì đón bông tuyết của cô vào túi áo của mình.
“Anh đã từng làm chuyện nham hiểm cay nghiệt tàn bạo bất nhân với em bao giờ chưa?”
Nghe thấy mong ước của Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch mỉm cười.
Sau này, có một năm mùa đông ở Lăng Thành đột nhiên rơi một trận tuyết nhỏ, Cố Thư Di vui sướng đến nỗi cứ đứng bên ngoài mãi không muốn vào nhà, cho dù bị nứt da tay cũng không sao, nặn một người tuyết nhỏ xíu xiu, dùng hai hòn sỏi là đôi mắt cho nó.
Sau khi thử lễ phục xong, rời khỏi cửa hàng chuyên doanh của nhãn hàng thì cũng đã đến giờ cơm tối, đèn đường sáng lên, trời vẫn chưa tối hẳn, bầu trời có màu xanh pha lẫn màu đen lúc chiều tối.
Nghĩ đến ba người trong nhóm chat này cho dù lệch nhau 12 múi giờ cũng vẫn trò chuyện rôm rả, Bùi Cận Bạch không khỏi bật cười.
“Em thân với Bùi Linh Thư đến mức này từ khi nào vậy? Con bé kết bạn với em hồi nào?”
Bùi Cận Bạch chậm rãi trả lời: “Tháng sau anh sẽ cắt tiền tiêu vặt của nó.”
Hai người chậm rãi tiến về phía nhà hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mấy câu lúc nãy đều là em nói bậy bạ thôi, em ấy bảo anh là người anh tốt nhất trên thế giới, chưa từng nói xấu anh câu nào đâu.”
“Tất nhiên là chưa từng.” Thế nên Cố Thư Di ôm chầm cánh tay của người đàn ông, ngẩng đầu cười một cách nịnh hót: “Tiểu Bạch nhà mình là Tiểu Bạch tốt nhất thế giới cơ mà.”
Cô ngẩng đầu lên, thấy một bông tuyết nhỏ bay lướt qua dưới ánh sáng vàng của đèn đường.
Tuyết rơi dày đặc trên mái tóc và quần áo của con người, chỉ cần chạm nhẹ vào chúng, chúng sẽ lập tức tan chảy.
Dường như tình yêu với tuyết của người phương nam là thiên tính đã ăn sâu vào xương tủy, cho dù họ thấy tuyết rơi bao nhiêu lần cũng sẽ không nhàm chán.
Thấy tuyết rơi, Cố Thư Di muốn đứng trong tuyết lâu hơn một lát, không muốn vào nhà hàng ăn cơm ngay bây giờ.
“Đây chỉ là nhân vật trong game thôi mà.”
Cố Thư Di cúi đầu, thi thoảng lại đá lá rụng trên mặt đất, sau đó cô cảm thấy hình như có thứ gì đó rơi trên mũi của mình, cứ lành lạnh.
Hồi bé, cô chỉ từng thấy tuyết trong TV, nghe người khác miêu tả thế giới phủ đầy tuyết trắng trong văn học, một màu trắng xóa vô cùng tươi đẹp.
Bùi Cận Bạch mỉm cười nhìn Cố Thư Di vươn tay ra đón tuyết.
…
Bùi Cận Bạch: “Thế thì em nghe đâu ra mấy từ đó?”
Nhìn vẻ mặt không hề sợ hãi mà gánh tội thay người khác của Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch hỏi: “Em cho rằng em không quan tâm đến tiền tiêu vặt thì anh không thể làm gì được em hả?”
Cố Thư Di nhịn cả buổi, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Anh đừng cắt tiền tiêu vặt của Bùi Linh Thư.”
Cố Thư Di xoay người lại: “Cho nên bây giờ, mong ước ấy đã thành sự thật rồi.”
Tuyết rơi rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hồi trước chứ sao.” Cố Thư Di hơi kinh ngạc: “Anh không biết à? Không phải anh đưa tài khoản của em cho em ấy hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thư Di đút tay vào túi áo măng tô của Bùi Cận Bạch, vùi mặt vào lòng anh, có cảm giác như anh đang suy nghĩ điều gì đó.
Cố Thư Di: “Hửm?”
Bây giờ hai người gặp nhau, có lẽ chỉ là sớm hơn dự kiến mà thôi.
Có đôi khi, Bùi Cận Bạch cũng nghĩ rằng nếu không gặp được mình, Cố Thư Di sẽ thế nào.
Bùi Cận Bạch: “Điều gì?”
Thời gian đính hôn là vào trước đêm Giáng sinh.
Khi biết Bùi Linh Thư và Cố Thư Di đã âm thầm phát triển tình hữu nghị cùng là vợ của nhân vật game ảo ở nơi mà mình không hề hay biết, Bùi Cận Bạch: “Con nhóc đó nói gì với em về anh?”
“Báo ứng của anh có đến hay không thì chưa biết.” Bùi Cận Bạch nói: “Nhưng em cứ nói với con bé, báo ứng của con bé sắp đến rồi.”
Bùi Cận Bạch ngước mắt: “Ừ, em nói đi.”
Không cần dùng hướng dẫn chỉ đường lúc lái xe nhưng thực tế quãng đường đi bộ không hề ngắn, chẳng qua cứ đi bộ kiểu này, có đôi khi chỉ hận con đường không dài hơn một chút.
Cố Thư Di: “Sau này lớn lên phải tìm một nơi có tuyết vào mùa đông để định cư.”
“…”
Không ít người qua đường cũng dừng chân, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh lại đăng lên vòng bạn bè.
“Em ấy bảo anh giả dối bạc tình nham hiểm cay nghiệt, tàn bạo bất nhân b*nh h**n, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.”
Cuộc sống lâu dài mà khổ cực ấy, bây giờ nhớ lại, cũng có những chi tiết vụn vặt như mảnh kẹo.
Nhìn Cố Thư Di một lát, cuối cùng Bùi Cận Bạch vẫn không nhịn được phì cười.
Ngay sau đó, tuyết rơi càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dày, từ lúc xuất hiện đến lúc tuyết lớn chỉ trong giây lát mà thôi.
Nhìn gương mặt của Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch tưởng tượng dáng vẻ Bùi Linh Thư khi nói những lời này với cô.
Bùi Cận Bạch nhìn khuôn mặt trắng nõn của Cố Thư Di.
“Tuyết rơi!” Cố Thư Di lập tức dừng bước, phấn khởi kêu lên.
Sau đó anh nhận được đáp án, cho dù có mình hay không, chắc hẳn Cố Thư Di vẫn sẽ sống rất tốt. Cô sẽ tìm được một công việc hãnh diện, cắm rễ ở thành phố B nhờ năng lực của mình, mấy năm sau, có lẽ anh sẽ bắt gặp cô trong một bữa tiệc rượu tư nhân nào đó, hoặc trong một diễn đàn thương mại nào đó, cô mặc một bộ trang phục công sở thỏa đáng, đã có tên tuổi của riêng mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…”
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Thế nên cô ngẩng đầu lên hỏi.
Cố Thư Di chần chờ: “Anh có chắc là muốn nghe không?”
Tuyết đầu mùa năm nay đã đến.
Bị bắt quả tang trà trộn vào nhóm chat “Các con vợ của XX”, Cố Thư Di đành phải đuối lý giải thích.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.